Tạ Lâm, Vương Lân và Triệu Giai Nhân tụm lại cùng nhau quan sát bức
tường, họ nhìn thấy một đường nhạt thẳng đứng ở giữa bức tường. Tạ Lâm
chạm vào thử thì bức tường tách ra, anh nhận ra đó là một mảnh vải.
“Cái này là…?” Tạ Lâm nắm mảnh vải đó kéo ra, để lộ một khoảng hở lớn giữa
bức tường đủ để một người trưởng thành đi qua. Phía bên kia khoảng hở
cũng là một mảnh vải tương tự.
Đường Mộc Nhi nhìn thấy vẻ mặt
ngạc nhiên của mọi người, cô biết đây là lúc để mình giải thích “Nghĩa
trang này vốn có một khoảng hở này để có thể ra vào, tuy nhiên đã có ai
đó với khả năng vẽ rất tốt đã gắn mảnh vải lên bức tường và vẽ lên đó để ngụy trang. Sau đó thì rạch một đường mỏng để có thể tách ra và đi qua. Bằng cách này thì nhìn từ xa sẽ thấy như một bức tường bình thường.
Nghĩa trang này bình thường không ai tới gần nên cũng không lo mánh khóe bị bại lộ.”
Cả ba đều trầm trồ trước phát hiện này. Vương Lân vẫn còn thắc mắc “Nhưng tại sao lại phải làm vậy? Còn việc trùm mền nữa?”
“Về việc che giấu lối vào này hẳn là để chiếm dụng nơi này vì một mục đích
nào đó. Còn tại sao phải trùm mền thì em không biết. Có lẽ do lạnh
chăng?” Đường Mộc Nhi đáp.
“Hay là để dọa ma những người trong
phòng trọ để không ai dám bén mảng tới?” Triệu Giai Nhân đưa ra giả
thuyết. Mọi người cảm thấy cũng có lý. Tạ Lâm bước vào trong nhìn thử
bên trong thế nào. Anh thấy đúng như Vương Lân đã kể lại, có một hàng
dấu chân từ đây đến một ngôi mộ. Triệu Giai Nhân theo sau, cô nhìn thấy
đích đến của những dấu chân liền kêu lên “Sao lại đi tới ngôi mộ? Chẳng
lẽ là thây ma sống lại?”
“Không phải đâu ạ, thây ma sao lại ngụy trang thông minh như vậy được.” Đường Mộc Nhi bước vào và nói.
“Hay là có ai đó tới thăm mộ?” Tạ Lâm đưa ra giả thuyết khác.
“Cũng không phải, anh nhìn xem, dấu chân đó tới bên hông mộ, nếu đi thăm mộ
thì phải đứng ở phía trước chứ.” Đường Mộc Nhi phản bác.
“Cũng
phải.” Tạ Lâm nhận ra sai lầm của mình, anh không hiểu được vì sao bình
thưởng Đường Mộc Nhi có vẻ ngu ngơ nhưng lại có thể phân tích sâu sắc
như vậy, có lẽ đó là dẫn chứng cho câu nói không nên vội đánh giá một ai đó qua ấn tượng ban đầu.
Cả nhóm bước tới đó, họ cùng nhau quan
sát ngôi mộ. Nó khá lớn, dựa vào năm sinh, năm mất ghi trên đó, họ biết
được rằng ngôi mộ này đã tồn tại hơn trăm năm. Tạ Lâm nhìn một lúc vẫn
chưa hiểu là ngôi mộ này có gì đặc biệt. Đường Mộc Nhi nói với Vương Lân “Anh xuyên xuống dưới lòng đất được mà phải không?”
“Tất nhiên là được.” Vương Lân đáp.
“Thế anh xuyên xuống dưới đó giúp em nhé. Anh là hồn ma, sẽ không ai biết anh đang thám thính đâu.” Đường Mộc Nhi nói.
“Được.” Vương Lân dần lặn xuống dưới đất rồi biến mất.
Tạ Lâm lúc này đã hiểu ra, anh nói “Ngôi mộ to thế này, có khả năng đang che giấu một lối vào căn cứ bí mất dưới lòng đất?”
“Em đoán vậy.” Đường Mộc Nhi đáp “Phải đợi anh Vương Lân trở lại mới biết được.”
Không lâu sau, Vương Lân trở lên và nói “Một bọn tà giáo đang thực hiện nghi lễ dưới đó.”
“Là tà giáo mê tín à? Thế thì có lẽ chúng ta không liên hệ gì đến họ rồi,
nếu họ không làm gì gây hại đến xã hội cũng không có lý do gì để đụng
đến họ.” Triệu Giai Nhân nói, cô ấy đã có câu trả lời cho hồn ma đã thấy tối qua, giờ không cần quan tâm đến bọn dị giáo làm gì.
“Tôi e rằng đó không phải dị giáo mê tín đâu.” Vương Lân nói.
“Họ thật sự là tà sư à? Nếu vậy thì phải tìm cách ngăn chặn bọn họ thôi.” Triệu Giai Nhân thay đổi ý kiến.
“Và tôi nghĩ là chúng ta có liên hệ đến họ đấy.” Vương Lân nói thêm.
“Vì chúng ta và họ đều luyện pháp thuật à?” Tạ Lâm hỏi.
“Không, mà là bọn chúng có một cuốn sách, nó rất giống với cuốn sách của Hứa Văn.” Vương Lân nói.
Nghe tới đây, Triệu Giai Nhân bắt đầu sốt ruột, cô ấy nói “Vậy là bọn chúng có liên quan đến tên đạo trưởng đó.”
Nhìn thấy rõ sự tức giận và mất bình tĩnh của Triệu Giai Nhân, Tạ Lâm liền
nói “Chị đừng kích động, chúng ta sẽ tìm hiểu ngay. Không nên để sự mất
bình tĩnh khiến mình hành động nông nổi.”
“Chị biết.” Triệu Giai Nhân hít thở sâu, nhưng vẫn có thể thấy sự giận dữ của cô ấy.
“Bọn họ có súng hay vũ khí gì nguy hiểm không?” Đường Mộc Nhi hỏi Vương Lân, cô cần đảm bảo an toàn trước khi hành động.
“Theo anh thấy thì không.” Vương Lân trả lời.
“Vậy kế hoạch của chúng ta là gì?” Tạ Lâm hỏi.
“Em và anh Tạ Lâm sẽ giả làm người muốn gia nhập giáo phái được đạo trưởng
giới thiệu rồi moi thông tin từ chúng. Trường hợp bị bại lộ thì anh Tạ
Lâm sẽ dùng vũ lực để ép chúng khai ra. Nếu mà anh Tạ Lâm không đánh lại thì chúng ta sẽ bỏ trốn.” Đường Mộc Nhi lên kế hoạch.
“Còn chị thì sao?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Chị đang không bình tĩnh, đóng kịch rất dễ bị lộ, vậy nên chị ở lại đây
canh cửa nhé.” Đường Mộc Nhi nói. Triệu Giai Nhân thật sự không muốn
đứng ngoài sốt ruột chờ đợi, nhưng cô tôn trọng kế hoạch của Đường Mộc
Nhi nên chấp nhận.
Đường Mộc Nhi xoay một họa tiết trang trí trên bia mộ, lập tức ngôi mộ xoay một góc 90 độ, để lộ ra một cầu thang dẫn
xuống dưới lòng đất.
“Sao em lại biết đó là công tắc để mở lối đi bí mật này?” Tạ Lâm lần nữa ngạc nhiên trước phát hiện của Đường Mộc Nhi.
“Em đoán đại thôi.” Đường Mộc Nhi thật thà trả lời.