Trong chiếc BMW quen thuộc, Tôn Lãng đang ngồi đằng sau cầm điện thoại
liên tục làm mới bản tin, kiểm tra xem còn ai đăng video về sự việc
chiều nay ở An Phong hay không. Thư ký Trần ở ghế lái đang nghiêm túc
lái xe đến nhà Trịnh Tú Hà.
Đương lúc chờ đèn đỏ, Tôn Lãng nhận
được tin nhắn từ quản gia Lâm “Chào cậu chủ, Lâm Khiết tiểu thư hiện
đang có mặt ở Tôn gia, cô ấy đang đưa một video cho lão gia và phu nhân
xem. Nội dung video có liên quan đến Dương Tịnh Hàm tiểu thư. Tôi nghĩ
mình cần báo việc này cho cậu biết. Tôi xin lỗi nếu như bản thân đi quá
giới hạn. Chúc cậu chủ ngày tốt lành!”
Tôn Lãng đọc xong tin nhắn thì tay siết chặt điện thoại, anh cau mày biểu tình đầy vẻ chán ghét.
“Có chuyện gì sao?” Thư ký Trần thấy sắc mặt Tôn Lãng đột ngột trở nên đen xịt thì lên tiếng hỏi.
Tôn Lãng hừ lạnh một tiếng rồi ngước lên nói với thư ký Trần “Vòng đầu xe lại đi. Về Tôn gia.”
****
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Sao con bé Tịnh Hàm lại xuất hiện
trong video đó?” Sau khi xem xong video, Tôn lão gia phẫn nộ lên tiếng.
Lâm Khiết giả vờ hoảng hốt, cô đưa tay lên che miệng “Ôi trời, hoá ra đó là người bạn gái của anh Lãng, Tịnh Hàm tiểu thư đó sao? Con chỉ là thấy
có chuyện ầm ĩ nên quay lại, thật không ngờ cô ấy lại là bạn gái của anh Lãng.”
Tôn lão gia cảm thấy mất mặt nên né tránh ánh mắt của Lâm Khiết. Tôn phu nhân lên tiếng chữa cháy “Aiyo, chắc là có sự hiểu lầm
gì đó thôi.” Bà vừa nói vừa cười trừ, thật ra bà cũng cảm thấy rất mất
mặt trước Lâm Khiết, người bạn gái của con trai mà lần trước bà tấm tắc
ngợi khen lại là nhân vật chính xuất hiện ở trong video cãi nhau xấu hổ
này.
“Lâm tiểu thư có vẻ thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?” Tôn
Lãng vừa bước từ ngoài vào vừa sắc lạnh lên tiếng, theo sau anh là Trần
Triết.
Lâm Khiết nghe thấy giọng Tôn Lãng thì vô cùng sửng sốt,
cô sợ hãi run nhẹ nhưng nhanh chóng mỉm cười nịnh nọt, giọng như được
tráng qua một lớp đường “Ôi trời, anh Lãng~, anh dạo gần đây thế nào
rồi? Lần trước nghe bác trai bác gái nói anh đã về nước nhưng anh lại
quá bận rộn đi nên em chẳng dám mời anh đi ăn một bữa, sợ làm phiền đến
anh. Không ngờ hôm nay sẽ được gặp anh ở đây.”
“Lâm tiểu thư chắc là đọc quá nhiều truyện, xem quá nhiều phim rồi nhỉ? Lời thoại nghe
cũng thật thú vị. Cô đến Tôn gia mà lại bất ngờ khi gặp được tôi ở đây
sao?” Tôn Lãng cười lạnh lên tiếng, Trần Triết ở kế bên nghe vậy cũng
đưa tay che miệng cười.
“Hahahaha. Anh Lãng ngày càng hài hước đó nha~. Hôm nay còn biết trêu chọc em.” Lâm Khiết ngượng ngùng cười chữa ngại.
Tôn Lãng hừ một tiếng “Con người tôi lúc nào cũng bận rộn cả, không rảnh
đến vậy đi trêu chọc cô. Tôi thấy Lâm tiểu thư nếu có nhiều thời gian
quan tâm đến chuyện gia đình người khác đến vậy thì chi bằng lo cho Lâm
thị của nhà cô đi thì hơn. Tôi nghe nói gần đây Lâm thị chẳng có lấy một hợp đồng nào nhỉ?”
Lâm Khiết bị Tôn Lãng nói đến vậy mà vẫn mặt
dày mày dạn làm bộ làm tịch “Không… không ngờ anh Lãng lại quan tâm đến
chuyện của Lâm thị như vậy đó. Em rất cảm động. Nhưng mà sao… sao anh
lại nói là chuyện của gia đình người khác cơ chứ, em coi bác trai bác
gái như cha mẹ mình nên mới kể cho hai bác nghe chuyện ầm ĩ mà em đã
nhìn thấy hồi chiều ở An Phong. Thật không ngờ nhân vật chính của câu
chuyện lại vô tình là bạn gái anh.” Lâm Khiết làm ra vẻ tủi thân đưa ánh mắt ngấn nước sang nhìn Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân chột dạ định lên tiếng khuyên ngăn con trai thì bị Tôn lão gia cản lại. Ông đưa mắt nhìn bà rồi lắc đầu.
Tôn Lãng cau mày, trong lời nói toàn là sự chán ghét “Từ lúc nào mà bố mẹ
của tôi mà cô lại xem như bố mẹ của cô vậy?” Nói đoạn Tôn Lãng nhếch mép cười lạnh “Nói cái gì mà không ngờ tới nhân vật chính là bạn gái tôi,
chẳng phải cô biết rất rõ về Dương Tịnh Hàm sao? Năm năm trước chẳng
phải chính cô là người đã tìm gặp và doạ cô ấy tránh xa tôi ra sao?”
“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?” Tôn phu nhân sửng sốt lên tiếng, bà đưa mắt nhìn sang Lâm Khiết.
Lâm Khiết lúc này vô cùng hoảng sợ, cô quýnh quáng sợ bị vạch trần nên sốt
sắng lên tiếng “Không… không phải như vậy đâu ạ. Sao… sao có thể có
chuyện đó được. Em chưa từng gặp cô ấy!”
“Chuyện đã tới nước này
cô còn chối làm gì? Có cần tôi nói ra thời gian, địa điểm cụ thể không?
Chẳng phải lúc đó cô hùng hổ lắm sao? Cô còn cả gan lấy bố mẹ tôi ra để
doạ cô ấy còn gì?” Tôn Lãng thẳng thừng vạch trần bộ mặt giả tạo của Lâm Khiết.
“Không… không phải như vậy đâu.” Lâm Khiết lúc này đã sợ
đến xanh mặt, cô quay sang lay lay cánh tay Tôn phu nhân “Bác gái, bác
phải tin con, con thật sự không có.”
Tôn phu nhân lúc này cảm
thấy vô cùng khó xử, bà thấy Lâm Khiết thường ngày vô cùng hiền lành và
ngoan ngoãn, không giống người sẽ làm ra những chuyện như vậy. Nhưng
giữa con trai và người ngoài, bà đương nhiên chọn tin con trai mình. Tôn phu nhân với thái độ cứng rắn quay sang nhìn Lâm Khiết rồi nói “Bác
nghĩ từ nay con đừng đến Tôn gia nữa. Con quay về đi.”
Lâm Khiết
sững sờ trước lời của Tôn phu nhân, lá bài duy nhất trong tay cũng đã
mất, cô ta biết mình đã thua nên chỉ đành đen mặt tức giận bỏ về.