“Có… có sao? Chắc là tối qua say quá nên em va vào đâu không biết chừng. Hahaha…” Dương Tịnh Hàm cười một cách mất tự nhiên.
Tôn Lãng nhướng mày “Vậy sao? Em đã va vào đâu đó ở nhà trưởng phòng Trịnh
nhưng không nhớ sao? Em không nhớ cũng không sao. Chắc trưởng phòng
Trịnh sẽ nhớ chuyện gì đã xảy ra.” Nói rồi Tôn Lãng rút điện thoại ra
trước mặt Dương Tịnh Hàm.
Cô thấy vậy liền vội vàng giữ tay Tôn Lãng lại, lắc đầu khó xử nhìn anh.
Tôn Lãng thở dài ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút buồn bã hỏi “Có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Thấy dáng vẻ ngập ngừng của Dương Tịnh Hàm, Tôn Lãng nói tiếp “Giả sử như có chuyện gì đó xảy ra với anh, có phải em sẽ cảm thấy lo lắng và rất muốn biết đó là chuyện gì đúng không?”
“Đương nhiên.” Dương Tịnh Hàm không hề do dự trả lời.
“Anh cũng giống như vậy, Hàm Hàm. Anh cũng rất lo lắng và muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em.” Tôn Lãng chân thành nói.
Dương Tịnh Hàm nhìn Tôn Lãng chăm chú rồi bất ngờ ôm lấy eo anh “Anh quá tốt
đẹp, Lãng. Điều đó làm em không đủ tự tin… Cho em chút thời gian… rồi em sẽ kể cho anh tất cả mọi thứ.”
Tôn Lãng buồn bã thở dài, anh đưa tay ôm lấy Dương Tịnh Hàm, vuốt ve tóc cô, thoả hiệp “Được rồi, nhưng
đừng để anh đợi lâu quá. Anh sẽ cảm thấy bất an lắm.”
Dương Tịnh
Hàm cọ đầu vào lồng ngực Tôn Lãng, tham lam hít lấy mùi trà thanh mát
trên người anh. Chợt nhớ đến điều gì, cô buông Tôn Lãng ra, ngước lên
nhìn anh “Thôi chết, hôm nay là thứ hai! Em trễ giờ làm mất rồi.”
Tôn Lãng mỉm cười cưng chiều “Anh đã giúp em xin nghỉ phép nửa ngày. Giờ em thay đồ đi, anh chở em đến công ty.”
Dương Tịnh Hàm cảm động nhìn anh, cô nũng nịu “Cảm ơn anh.”
Dương Tịnh Hàm nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, lúc chuẩn bị xong xuôi, cô ngập ngừng hỏi Tôn Lãng “Tối qua lúc anh đưa em về, bác
trai bác gái có thấy không? Họ có biết là em uống say không?”
Tôn Lãng nhìn Dương Tịnh Hàm, anh chớp chớp mắt “Em đang nói gì vậy? Đây là nhà riêng của anh. Không phải Tôn gia.”
Dương Tịnh Hàm thở phào một hơi rồi bất ngờ ngước lên, cô nghiêm túc chất vấn anh “Anh nói gì cơ? Đây là nhà riêng của anh? Anh có nhà riêng? Vậy tại sao lần trước anh lại đưa em đến nhà của bác trai bác gái?”
Tôn
Lãng giả ngơ rồi lách người chuồn lẹ ra ngoài. Dương Tịnh Hàm đuổi theo
nhưng ra đến ngoài đã đụng phải quản gia Lý đang kính cẩn cúi đầu chào.
Dương Tịnh Hàm chỉ đành kìm lại ý định đánh người, cô cười cười gật đầu
chào lại ông ấy rồi khép nép đi ra ngoài cùng Tôn Lãng.
Tôn Lãng
vốn muốn chở Dương Tịnh Hàm đến trước cổng công ty, nhưng Dương Tịnh Hàm vì không muốn để mọi người biết về mối quan hệ giữa bọn họ rồi lời ra
tiếng vào nên đã bảo anh cho cô xuống ở ngã tư gần đó.
****
Công ty An Phong.
“Chào Tịnh Hàm”. Truyện Bách Hợp
“Chào Tịnh Hàm”
“Chào Tiểu Hàm, cô thấy trong người khoẻ hơn chưa?”
Dương Tịnh Hàm vừa đến các đồng nghiệp đã lần lượt chào hỏi. Dương Tịnh Hàm
vui vẻ đáp lời “Chào mọi người, tôi đã khoẻ hơn rồi.”
Một đồng
nghiệp ngồi ở vị trí đối diện chồm người lên hỏi thăm cô “Hôm qua có
phải cô và chị Hà lại đánh lẻ đi nhậu có đúng không? Sáng nay chị ấy
cũng đi làm trễ.”
Dương Tịnh Hàm cười cười không đáp. Sau khi
dùng tốc độ hoả tiễn hoàn thành công việc lúc sáng, Dương Tịnh Hàm vươn
vai rồi vào phòng nghỉ pha hai ly ca phê.
“Cốc, cốc, cốc” Dương Tịnh Hàm tay cầm mâm đựng hai ly cà phê và một đĩa bánh ngọt tay gõ cửa phòng Trịnh Tú Hà.
“Vào đi.”
Dương Tịnh Hàm nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa lại, cô đặt tách cà phê và đĩa bánh lên bàn Trịnh Tú Hà “Chị đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Sáng nay lúc
thức dậy ở nhà của Tôn…, à không ý em là sáng nay chị thức dậy mà không
thấy em ở nhà, chắc chị hoảng hốt lắm, em cũng lo lắng không biết chị có cảm thấy ổn không.”
Trịnh Tú Hà nheo mắt nhìn Dương Tịnh Hàm
“Bao tử chị đương nhiên là có hơi cồn cào, đầu cũng choáng, nhưng nói
chung vẫn ổn, dù gì chị cũng chỉ uống có 8 chai, phần còn lại đều là em
uống hết cả mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dương Tịnh Hàm gật gật đầu.
“Mà hôm qua không biết em đã ở nhà ai vậy ha?” Trịnh Tú Hà tuy biết nhưng
vẫn làm bộ hỏi, cô vừa uống cà phê vừa liếc mắt quan sát biểu cảm của
Dương Tịnh Hàm.
“Là… là một người bạn của em ạ. Tối qua cậu ấy có chút chuyện cần em giúp đỡ nên đã đón em đi, sau khi bọn em xong việc
thì cũng trễ quá rồi nên em về nhà cậu ấy ngủ tạm một hôm.” Dương Tịnh
Hàm bịa đại.
“Ồ vậy sao? Nhưng chị thì lại nhớ là đã nhìn thấy
Tôn tổng đến đón em đi đấy. Vào đêm hôm khuya khoắt như vậy mà Tôn tổng
lại đến đón em để cùng nhau tăng ca, nói không chừng em sắp được thăng
chức trở thành trưởng phòng ở Tôn thị rồi cũng nên?” Trịnh Tú Hà ung
dung đặt tách cà phê xuống, nhướng mày nhìn Dương Tịnh Hàm.
“Hahahaha. Chị nhớ gì ngộ vậy. Làm sao có chuyện đó được. Hahahaha.” Dương Tịnh Hàm xua xua tay, cô cười cười phủ nhận.
“Thôi không trêu em nữa. Chị đã biết chuyện em cùng Tôn tổng đang hẹn hò
rồi.” Trịnh Tú Hà thấy phản ứng gượng gạo của Dương Tịnh Hàm thì bật
cười, cô không trêu chọc Dương Tịnh Hàm nữa mà nghiêm túc thừa nhận.
Dương Tịnh Hàm sửng sốt “Chị biết rồi ư? Làm sao chị biết? Từ khi nào cơ?”
Trịnh Tú Hà xoa xoa cằm “Hừmmmm… Chị biết từ hôm tụi mình đi quán bar J, lúc
đó chị thấy Tôn tổng đến đón em, còn em chạy như bay ra ôm lấy cánh tay
của cậu ta kéo đi.”
Dương Tịnh Hàm ‘à’ một tiếng rồi cười trừ tiếp tục uống cà phê.