Cố Lỗi và Cố Diễu vẫn chú ý đến động tĩnh trong phòng khách, nghe thấy
câu hỏi của Tạ Tiền Thiển, Cố Lỗi vội vàng cầm một cái đĩa đi ra, bình
tĩnh nói: "Tủ kính trong phòng anh Thẩm bị vỡ, hôm qua do sơ ý nên bị
quẹt trúng, bác sĩ Tưởng đã đến xem qua, cũng không có gì nghiêm trọng."
Cậu ấy nói xong, vội vàng thu tầm mắt lại nhìn vào đĩa thức ăn, Tạ Tiền
Thiển cầm lấy tay Thẩm Trí, hỏi: "Vết thương có sâu lắm không?"
Thẩm Trí có chút mất tự nhiên thu tay về, dùng tay còn lại kéo cô lên: "Cũng không sâu lắm, ăn đi."
Tạ Tiền Thiển ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, hình như tối nay
anh ăn không ngon miệng. Cố Diễu chuẩn bị cháo thanh đạm cho anh và anh
có chút không quen mà dời bát cháo sang bên trái, dùng tay trái để cầm
lấy muỗng.
Tạ Tiền Thiển để đũa xuống, nói với anh: "Hay là em đút cho anh."
Thẩm Trí không nhìn cô, trầm giọng nói: "Không cần."
Tạ Tiền Thiển mạnh mẽ đoạt lấy bát của anh, nói với anh: "Không có việc
gì, tay của anh không phải là không tiện sao? Em nhìn anh khiên cưỡng
như thế có chút mệt mỏi."
Thẩm Trí ngước mắt yên lặng nhìn cô,
không phải anh không muốn quan tâm cô mà là sau khi Ansel đã xác nhận
suy đoán của mình là đúng, anh sợ bản thân sẽ càng ngày càng ỷ lại cô.
Anh càng lo sợ sự phụ thuộc này sẽ trở nên nghiêm trọng đến mức vượt quá tầm kiểm soát nếu cứ tiếp tục phát triển.
Tuy nhiên, Tạ Tiền
Thiển đã đưa cháo đến bên môi để thổi nó và đưa muỗng vào miệng anh, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên khiến Thẩm Trí không thể từ chối. Anh đành mở
miệng, Tạ Tiền Thiển mỉm cười với anh, có vẻ hài lòng vì sự hợp tác của
anh.
Vì vậy trên bàn ăn tối, Thẩm Trí tựa lưng vào ghế và Tạ Tiền Thiển ở ngay trước mắt anh, từng chút từng chút đút hết bát cháo cho
anh.
Căn phòng rất yên tĩnh, hiếm khi Cố Diễu và Cố Lỗi không nói chuyện, bọn họ vừa ăn vừa yên lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Thẩm
Trí trong veo nhưng cũng thâm trầm. Ánh mắt khi nhìn Tiền Đa lấp lánh
tia sáng ấm áp ôn hòa, nó khác hoàn toàn với ánh mắt của đêm hôm qua và
mặc dù Tiền Đa thường ngày luôn có những hành động hơi quá nhưng khi đút cháo cho Thẩm Trí cô lại rất cẩn thận, sợ rằng nước cháo sẽ rơi xuống
chiếc áo khoác đẹp đẽ của anh.
Khung cảnh thanh bình yên ả như
vậy khiến Cố Diễu trong lòng có chút chua xót, càng ngày càng cảm thấy
mình cần phải nhắc nhở lão đại nhanh chóng giải quyết hôn ước ở nhà,
không muốn nhìn thấy mối nguy hiểm tiềm ẩn nào giữa bọn họ.
Có
lẽ anh ấy hiểu được tâm lý của lão đại, anh không muốn bản thân bị Tiền
Đa coi là bệnh nhân, càng không muốn cô phải dè chừng trước mặt anh. Nếu có thể tiếp tục như vậy mãi không hẳn không phải là một lối thoát.
Trước giờ Thẩm Trí luôn ăn không nhiều, bữa tối chỉ ăn một ít cháo. Tạ Tiền
Thiển cũng không phát hiện có gì bất ổn. Cố Lỗi và Cố Diễu đều lo lắng
về điều gì đó nhưng không muốn để Tạ Tiền Thiển sinh nghi, họ đã cố hết
sức tìm các chủ đề nhẹ nhàng để trò chuyện.
Cố Diễu cắt ngang nói: "Vừa rồi trở về phòng không phát hiện có gì khác thường sao?"
Tạ Tiền Thiển quay đầu lại: "Không có, sao vậy?"
Cố Lỗi cười nói: "Cô không chú ý trên tủ quần áo của cô có treo một chiếc
tất Giáng Sinh sao? Hôm qua ông già Noel tới tặng quà cho cô."
Tạ Tiền Thiển hai mắt lập tức sáng lên, nuốt vội thức ăn rồi trở về phòng, Thẩm Trí tựa vào lưng ghế, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng của cô.
Một lúc sau, Tạ Tiền Thiển đi ra, cầm một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, tò mò hỏi: "Bên trong là gì?"
Cố Diễu cùng Cố Lỗi giả vờ không biết lắc đầu.
Tạ Tiền Thiển ngồi xuống và mở những món quà trong khi liếc nhìn Thẩm Trí: "Anh có phải là ông già Noel đó không?"
Thẩm Trí nhẹ nhàng nói: "Mở ra xem thử."
Tạ Tiền Thiển mạnh bạo xé chiếc hộp ra và vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng đó là phiên bản mới nhất của máy VR, loại có thể chơi các trò chiến đấu bằng kiếm ánh sáng. Lần trước, khi Thẩm Trí đưa cô đến trung tâm thương mại để mua quần áo, cô tỏ ra rất hứng thú và cứ chăm chú nhìn không
chớp mắt vào quảng cáo Star Wars trên màn hình lớn, Thẩm Trí đã tranh
thủ nhờ người sắp xếp để có được một bộ vào thời điểm phiên bản mới này
ra mắt.
Tạ Tiền Thiển kích động đến mức muốn thử ngay lập tức nhưng Thẩm Trí lên tiếng nhắc nhở cô: "Ăn cơm trước đi."
Rất hiếm khi Tạ Tiền Thiển không tập trung vào việc ăn uống, vì vậy bữa ăn đã nhanh chóng được giải quyết.
Thực sự Cố Lỗi cũng rất tò mò về món đồ chơi mới, hai người nép vào ghế sofa để nghiên cứu các chức năng và cuối cùng điều chỉnh một lúc lâu để vào
chế độ trò chơi, Tạ Tiền Thiển ngay lập tức đeo kính VR rồi chơi một
trận chiến không gian, trong khi những người khác về cơ bản là đứng tại
chỗ, cùng lắm chỉ khua tay múa chân khi họ chơi VR. Nhưng cô chơi thì
khác hẳn, lúc thì hạ eo lao trước, lúc thì xoạc chân, không thì lại bật
cả người lên một cách gọn gàng, may mắn là phòng khách rộng lớn, nếu
không sẽ không đủ để cô lăn lộn.
Cố Lỗi thì trải nghiệm quyền anh và rồi đột nhiên thấy mình lấy lại được cảm giác như xưa, hai người cứ
thế lao vào chơi thậm chí còn oẳn tù tì để quyết định xem ai là người
được chơi trước, căn phòng lập tức tràn ngập tiếng cười. Thẩm Trí ngồi
một mình trong góc nhìn chằm chằm vào máy tính, một lúc sau Cố Diễu đi
ngang qua, thấy màn hình máy tính vẫn còn là màn hình nền.
Chơi một lúc cũng thấm mệt, mỗi người đều tự đi về phòng tắm rửa.
Tạ Tiền Thiển đã lên giường tắt đèn nhưng ánh sáng từ bên ngoài phòng
khách hắt vào khiến cô trằn trọc hồi lâu vẫn chưa thể vào giấc được bèn
đứng dậy đi ra ngoài mới thấy Thẩm Trí vẫn vẫn ngồi ở bàn làm việc mà
chưa về phòng. Cô nghĩ rằng anh đang xem máy tính nhưng khi đến gần hơn
thì mới phát hiện anh đã gục đầu ngủ thiếp đi như thế.
Tạ Tiền
Thiển nửa cúi người nhìn anh, lông mi của anh rất dài rất dày, khi anh
nhắm mắt lại giống như một chiếc quạt nhỏ, cô đột nhiên thắc mắc không
biết bình thường anh đeo kính như thế không phải lông mi sẽ chạm vào
tròng kính hay sao? Cô giơ ngón trỏ mà quệt nhẹ nhưng Thẩm Trí vẫn không có phản ứng, bóng tối bao trùm lên toàn thân anh.
Tạ Tiền Thiển
mang hai tay anh bỏ xuống, bước tới phía trước mặt khom lưng xuống để
hai tay anh vắt trước ngực rồi cô ngồi xổm xuống để toàn bộ trọng lượng
cả cơ thể của anh đặt ở trên lưng. Sau bước đứng tấn vững chắc, cô cõng
anh trên lưng chậm rãi đứng dậy bước đi lên tầng trên.
Thẩm Trí
cao hơn cô rất nhiều, cô vốn tưởng rằng anh sẽ rất nặng nhưng khi cõng
anh cô mới phát hiện anh nhẹ hơn cô tưởng tượng, có điều chân anh lại
quá dài, cô rất khó bước lên bậc thang và cô vừa sợ anh sẽ thức giấc,
lại sợ đánh rơi anh xuống nền nhà.
Thân hình cô khá cân đối,
cường tráng vững vàng, thành công cõng Thẩm Trí bước lên bậc thang nhưng khi cô vừa quẹo cua, hơi thở ấm áp của người đàn ông ở phía sau lưng
vốn đã nhắm nghiền mắt đột nhiên lại phả vào cổ cô: "Có nặng không?"
Tạ Tiền Thiển sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại: "Anh tỉnh dậy rồi?"
Thẩm Trí nhẹ nhàng tựa cằm lên vai cô, trong giọng nói mang theo nụ cười lười biếng: "Anh chưa từng ngủ."
"......" Vậy sao anh vẫn chưa chịu xuống?
Thẩm Trí thật sự không chịu xuống, chỉ là vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé
của cô vào lòng, Tạ Tiền Thiển chỉ có thể tiếp tục cõng anh vào phòng
rồi đặt lên giường lớn, cô phát hiện trong phòng Thẩm Trí vốn có một tủ
kính trưng rượu nhưng giờ nó đã biến mất. Khi cô vừa định đứng dậy, Thẩm Trí đã túm lấy cô, kéo cô vào lòng ngồi lên người anh.
Anh tháo
chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trên tay ra, đặt nó vào lòng bàn tay cô rồi
nắm chặt lấy nói với cô: "Từ nay về sau cái này sẽ là của em."
Tạ Tiền Thiển có chút khó hiểu nhìn anh: "Chuỗi hạt này không phải rất
quan trọng đối với anh sao? Em nhớ rõ lần trước bác sĩ người nước ngoài
vừa đến là đã cuống cuồng tìm chuỗi hạt này, nói đối với bệnh tình của
anh rất có tác dụng."
Thẩm Trí cụp nửa con mắt, lông mi rũ xuống che đi ánh sáng u ám trong mắt: "Bây giờ vô dụng rồi."
Khoảnh khắc anh ngước mắt lên, thời gian lặng lẽ trôi qua, đôi đồng tử sâu
thẳm thần bí như bầu trời đêm, ánh sao nhỏ ở giữa ẩn chứa một chút cô
độc, ánh sáng dịu dàng tựa hồ khiến người ta say mê lạc lối trong đó. Cứ như vậy một hồi lâu, anh chăm chú nhìn cô gái trong vòng tay mình rồi
nói: "Em ở bên cạnh anh, anh không cần chiếc vòng này nữa. Không phải em rất thích mùi trầm hương này sao?"
Tạ Tiền Thiển có chút run sợ
nói: "Không phải, Cố Diễu nói cho em biết, vật này rất trân quý, ba đời
tích đức mới có thể ngửi được, tu luyện tám đời phúc khí mới có thể có
được. Em đâu đã tu luyện được tám đời phúc khí cơ chứ?"
Khóe
miệng Thẩm Trí cong lên, giọng nói khàn khàn của anh vọng vào bên tai Tạ Tiền Thiển: "Tám đời phúc khí? Anh nói em có, tất là em có."
Đôi mắt sáng màu của Tạ Tiền Thiển tựa hồ bị thứ gì va chạm mạnh, gợn sóng lăn tăn, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Thẩm Trí dang tay ra, nhặt chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam lên và đẩy hai hạt
sang một bên, đó là lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển nhìn thấy những sợi dây
thừng để xâu những hạt trầm hương Kỳ Nam này hoặc giả thì nó không phải
là một sợi dây thừng mà là một một sợi chỉ rất mảnh và phát sáng màu đỏ
nhạt dưới ánh đèn.
Cô không khỏi e dè nói: "Loại dây thừng này thật đặc biệt."
Thẩm Trí nói với cô: "Đây không phải dây thừng mà là một loại tơ."
Trong ấn tượng của Tạ Tiền Thiển, sợi tơ là một sợi rất mỏng nhưng rõ ràng cô đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Trí ném chuỗi hạt, mỗi lần sức
mạnh của anh đều không phải là nhỏ nhưng chuỗi hạt chưa bao giờ bị đứt,
ngay cả lần cuối cùng khi ở nhà họ Thẩm cô dùng chuỗi hạt này đập vào
những người xung quanh Thẩm tam gia, cô có thể cảm thấy rằng sợi dây
thừng hay sợi tơ này rất chắc chắn.
Dưới ánh đèn, Thẩm Trí chỉ
cho cô xem một mảnh tơ nhỏ tách ra từ hai hạt trầm hương, chậm rãi nhẹ
giọng nói: "Đây không phải là loại tơ bình thường, nó được tạo thành từ
mảnh tơ cuối cùng của Thiên Sơn Tuyết Tằm trước khi lột xác mà dệt
thành. Loại tuyết tằm này sống ở núi sâu âm u phía Bắc và sinh trưởng ở
độ cao trung bình hơn 5000 so với mực nước biển. Có lẽ ba mươi năm chưa
hẳn đã đợi được một sợi như thế, lúc anh đang tìm kiếm sưu tầm thì xuất
hiện một trục trặc nhỏ, người dân địa phương trước khi chuyển nhượng lại cho anh đã bị người khác đánh cắp một đoạn. Đợi khi anh muốn tra cái
đoạn bị đánh cắp đấy, nó đã bán qua tay rất nhiều người do đó anh không
thể tìm thấy tung tích nữa. Có lẽ hạt chuỗi trước mặt em là vật duy nhất trên thị trường bây giờ ngoại trừ đoạn nhỏ đã bị đánh cắp năm đó."
Sau những gì Thẩm Trí nói, Tạ Tiền Thiển cảm thấy rằng chuỗi hạt này tất
tần tật mọi thứ từ trong ra ngoài đều là bảo vật vô giá mà cho dù có đem cô bán đi cũng sẽ không đáng giá bằng.
Nhưng Thẩm Trí đã kéo cô
lên, đặt một đầu của chuỗi hạt vào lòng bàn tay cô và nói: "Bây giờ, hãy tưởng tượng trong tay em là một chiếc roi rồi tấn công anh."
Tạ Tiền Thiển kinh ngạc nói: "Anh bảo em dùng chuỗi hạt này tấn công anh?"
Cô lập tức kịch liệt lắc đầu: "Như vậy không được, thế thì em khác gì hổ sói đâu chứ?"
Thẩm Trí bình tĩnh cười nói: "Đừng quá tự tin, chưa chắc em có thể thành công."
Anh cụp nửa mắt xuống, đôi đồng tử sau cặp kính ấy thật trong trẻo kiên
định, Tạ Tiền Thiển nghi ngờ nói: "Anh thật sự muốn em làm vậy sao?"
Thẩm Trí rất kiên định: "Nào, đến đây."
Tạ Tiền Thiển lui về phía sau vài bước, quấn sợi chuỗi hạt vào lòng bàn
tay cố định một đầu, sau đó quất vài cái cho quen, hỏi lại Thẩm Trí lần
nữa: "Lỡ em đánh trúng anh thì phải làm sao?"
Thẩm Trí vẻ mặt đùa giỡn: "Bồi thường tổn thất tinh thần."
"......"
Tạ Tiền Thiển do dự một chút, khẽ quất chuỗi hạt về phía anh nhưng Thẩm
Trí không hề nhường nhịn, trực tiếp ngửa bàn tay trái lên chụp lấy bất
mãn nói: "Sức lực và tốc độ bình thường em đuổi muỗi đâu mất rồi."
Tạ Tiền Thiển rút lại chuỗi hạt, nghịch nghịch chúng một cách điềm nhiên
và thỉnh thoảng nhìn sang bên phải nhưng vào lúc này, chuỗi hạt trên tay cô đột nhiên quất sang phía bên trái nhưng điều cô mong đợi đã không
xảy đến và cơ thể Thẩm Trí nhẹ nhàng lách sang một bên là đã có thể
thoát khỏi đòn tấn công của cô, chiêu thức dùng ánh mắt để đánh lừa
không hề khiến anh mắc bẫy.
Bây giờ, Tạ Tiền Thiển đã phấn khích và bắt đầu nghiêm túc.
Vì vậy, trong phòng thỉnh thoảng vang lên giọng nói của Thẩm Trí sửa sai.
"Góc độ không đúng."
"Cổ tay không được như vậy, rất dễ bong gân, thử lại đi."
"Rút ra thả vào không đủ tự nhiên, tiếp tục."
"Tốc độ thu về cần phải được luyện tập. Nếu em như thế rất dễ bị đối thủ của em quấn lấy chuỗi hạt. Món đồ quý giá như thế, em sẵn sàng để người
khác lấy đi nó sao? Nào, tiếp tục, lại đây......"
Tạ Tiền Thiển
đã thực hiện động tác này lặp đi lặp lại như vậy mà Thẩm Trí từ đầu đến
cuối chỉ ngồi ở ở góc cuối giường thậm chí còn không thèm đứng dậy nhưng anh có thể thông suốt đường đi của chuỗi hạt đang uốn lượn mà chụp lấy
nhanh chóng, dễ dàng tránh được sự công kích của Tạ Tiền Thiển, khiến cô cảm thấy chuỗi hạt trong tay mình như là một vật thể sống và nó nghe
theo mệnh lệnh của Thẩm Trí.
Và anh dạy tỉ mỉ hơn nhiều so với Cố Lỗi, lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển nhận ra rằng có rất nhiều kỹ năng thú
vị có thể được phát triển bằng roi, điều này khiến cho nhiệt huyết sôi
sục.
Nhưng Thẩm Trí thấy trời cũng đã khuya, liền gọi Tạ Tiền
Thiển lại vừa quấn chuỗi hạt dài từng vòng vào cổ tay, vừa nhẹ giọng
giải thích với cô: "Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai tiếp tục luyện tập và
từ giờ em cứ đeo nó bên mình, nếu ai đó khiến em gặp nguy hiểm thoát
thân không được, hãy dùng cái này để đối phó, bất kể người đó đó là ai."
Thẩm Trí rũ mắt xuống, nói thêm: "Cho dù có là anh."
Tạ Tiền Thiển cau mày và nói: "Anh sẽ không đẩy em vào tình thế nguy hiểm."
Thẩm Trí ngẩng đầu nhìn cô cười, chỉ cười nhạt một tiếng, nắm tay cô nói: "Anh muốn ôm em để ngủ."
Vốn dĩ Thẩm Trí nói sáu chữ này rất bình thường, cũng không phải là chưa
từng ngủ với nhau nhưng không biết vì sao từ sau khi Tạ Tiền Thiển được
phổ cập những kiến thức đó thì lời nói của Thẩm Trí lập tức tâm trí cô xuất hiện những cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời, sau đó cô cúi
đầu đỏ mặt hỏi: "Vậy giữa đêm anh còn cần đi toilet không?"