Tiền Đa rời đi khiến Cố Lỗi và Cố Diễu cảm thấy rất khó chịu, bất kể là
trong việc ăn uống hằng ngày, làm việc hay chăm sóc Căn Bậc Ba, họ luôn
vô thức nghĩ về cô. Thật kỳ lạ khi nói đến đây nhưng kỳ thực họ cũng chỉ mới sống cùng nhau một tháng hơn mà bọn họ dường như đã quên mất Tiền
Đa là do lão đại thuê về. Họ luôn cho rằng cô sẽ mãi ở bên lão đại nên
cứ coi cô như người nhà.
Điều không ngờ là cảm giác tồn tại của
Tiền Đa lại mạnh mẽ như vậy. Cô vừa rời đi thì đâu đâu trong nhà cũng
đều là hình bóng của cô, cảm giác thật không quen.
Vào chập
choạng tối ngày thứ ba, Thẩm Trí vừa định lên lầu sau khi dùng bữa thì
trong sân vườn đột nhiên vang lên tiếng quật roi. Anh quay người và vội
vã ra khỏi nhà với vẻ mặt thất thần thì thấy Cố Lỗi mồ hôi ướt sũng đang quất roi dưới ánh chiều hoàng hôn, bước chân của Thẩm Trí dừng lại, đôi mắt đen láy sau cặp kính nhìn cậu ấy chằm chằm, như là đang nhìn cậu ấy nhưng trong mắt anh lại hằn lên điều gì đó, không giống như đang nhìn
cậu ấy chút nào.
Cố Lỗi rất nhanh đã phát hiện Thẩm Trí đứng trên hành lang, dừng lại và quay đầu hỏi: "Anh Thẩm, anh đang tìm tôi à?"
Khóe miệng Thẩm Trí nhếch lên như không có việc gì, nói: "À, không có gì, cứ tiếp tục tập luyện đi."
Anh không vào nhà mà tản bộ dọc hành lang dài đến gốc cổ thụ, một tay đút túi và loanh quanh tìm Căn Bậc Ba.
Kể từ khi Tạ Tiền Thiển chuyển đi, bé mèo này luôn leo lên cây mỗi ngày ba lần vào buổi sáng-trưa-tối để nhìn ra ngoài sân vườn, như thể đang đợi
chủ nhân trở về. Mặc cho Cố Lỗi và Cố Diễu có hò hét ra sao thì nó cũng
không chịu leo xuống, vì vậy đã để mặc kệ nó.
Thẩm Trí đi tới dưới tán cây, quả nhiên cơ thể đầy lông của Căn Bậc Ba đang nép vào cành cây cao, anh gọi: "Xuống đi."
Căn Bậc Ba chỉ thờ ơ liếc anh một cái rồi lạnh lùng quay đầu đi, tiếp tục
nhìn về phương xa, tính tình ngang ngược y như người ấy vậy.
Ánh
hoàng hôn ấm áp buông xuống, tia sáng trong mắt Thẩm Trí dịu đi đôi
phần, anh thoáng thấy một lỗ sâu nhỏ trên chiếc lá lộc vừng, không kìm
được lòng lấy điện thoại ra chụp. Mặt sau của lá lấp đầy những lỗ sâu
đục, như thể những chiếc lá được bao phủ bởi những đốm lấm tấm phát
sáng.
Anh nhìn xuống chiếc lá trên điện thoại, nhớ lại hình đại
diện mà Tạ Tiền Thiển đã sử dụng trước đây, trước khi anh kịp hỏi cô tại sao cô luôn thích những chiếc lá kỳ lạ như vậy.
Vì vậy, anh đã mở vòng bạn bè và đăng bài viết thứ hai của mình: Nhất diệp chi thu, lưu thủy thiển thiển.
Hình ảnh đi kèm là chiếc lá.
Cố Diễu từ xa gọi anh, báo cáo quý II của BK cần anh thẩm duyệt, Thẩm Trí cất điện thoại đi vào nhà.
Anh vào đến nhà rồi ngồi ngay vào bàn làm việc, Cố Diễu đưa tài liệu đã in sẵn đến trước mặt anh và bắt đầu báo cáo.
Gió thu lành lạnh, Thẩm Trí mặc áo sơ mi cộc tay, tay nghịch hạt chuỗi,
dáng người thanh mảnh thoát tục nhưng cũng lộ ra vài phần đơn côi. Một
lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: "Không phải em luôn nói nhìn anh rất đẹp sao?"
Cố Diễu giật mình dừng lại "Hả" một tiếng, mới phát hiện
Thẩm Trí đang trầm tư vuốt ve chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trong tay,
dường như không phải đang nói chuyện với anh ấy.
Cố Diễu lên tiếng: "Lão đại!"
Thẩm Trí chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nói: "Cô ấy cũng cảnh cáo
những cô gái khác không được thích tôi, liều mạng bảo vệ tôi cứ giống
như sợ tôi sẽ rụng mất một sợi tóc nào vậy. Và luôn miệng nói rằng tôi
rất đẹp, bình thường lo lắng cho tôi như thế, còn bây giờ là ý gì đây?"
Cố Diễu cất tài liệu đi, cười nhạo hỏi: "Ai? Anh đang nói Tiền Đa đấy à?"
Thẩm Trí mặt không chút thay đổi nhìn Cố Diễu: "Tại sao cô ấy vừa nói đi là đi như thế?"
"......"
Cố Diễu suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nói thật cho anh biết: "Dựa theo cách nói chính xác của cô ấy là sợ lãng phí tiền đã đóng cho ký túc xá."
"......"
Thẩm Trí mím chặt môi nhưng quả thật giống với điều Tiểu Thiển sẽ nói.
Anh lại tiện tay mở WeChat, hiếm khi anh đăng bài nên khó tránh khỏi mọi
người để lại rất nhiều bình luận và lượt thích, Thẩm Trí lơ đãng lướt
qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở ảnh đại diện biển cả, có một trái tim
đỏ bên cạnh ảnh đại diện. Hai mươi phút trước Tạ Tiền Thiển cũng đã nhấn thích bài viết của anh.
Thẩm Trí lập tức đứng thẳng dậy, nhìn
chăm chú ảnh đại diện của cô lần nữa và rồi ánh mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, nhấn vào ảnh đại diện của cô, gửi một tin nhắn Wechat.
Ở đâu?
Sau khi tin nhắn gửi đi, anh nhìn điện thoại liên tục, tiếng điện thoại gõ
lọc cọc trên mặt bàn gỗ nặng nề vang vọng cả phòng làm việc. Thẩm Trí
không lên tiếng nói kết thúc, Cố Diễu cũng không dám rời đi, vì vậy anh
ấy không dám thở mạnh mà cứ đứng yên ở đấy chờ đợi, cũng không biết đã
xảy ra chuyện gì với lão đại?
Mãi đến vài phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí bế tắc.
Ở thư viện trường.
Thẩm Trí liếc nhìn nội dung WeChat, khóe miệng cong lên, nhanh chóng đứng dậy nói với Cố Diễu: "Tôi ra ngoài."
Cố Diễu không biết trời đã tối mà lão đại lại đột nhiên nói muốn ra ngoài
đi đâu, chỉ có thể nhanh chóng báo cho Cố Lỗi chuẩn bị xe.
Kết quả Thẩm Trí vừa đi tới cửa, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi cộc tay trên người. Sau đó đột nhiên trở lại lầu hai thay quần áo.
Khi anh xuống lầu, Cố Diễu sững sờ, Cố Lỗi cười vô tâm: "Anh Thẩm, anh đẹp trai như vậy, định dẫn chúng ta đi quán bar sao?"
Cố Lỗi đã không trải nghiệm cuộc sống về đêm trong nước kể từ khi trở về
Trung Quốc, lý do chính là cuộc sống thường ngày của Thẩm Trí quá buồn
tẻ, duy nhất chỉ đến chỗ vix của anh Quan hai lần thì đều không đưa cậu
ấy đi đâu cả nên trông thâm tâm cậu ấy lúc nào cũng bồn chồn.
Kết quả là sau khi chờ đợi cả quãng đường, chiếc xe lao thẳng vào khuôn
viên trường Đại học, điều này khiến Cố Lỗi, một người không có khả năng
học tập liền cảm thấy rất cả người khó chịu.
Tạ Tiền Thiển ra
khỏi thư viện lúc chín giờ, sau khi bước vào năm thứ hai, những người
bạn cùng phòng của cô vô cớ trở nên rất bận rộn nhưng may thay trước giờ cô cũng đang quen với việc một mình. Lúc này đây, vừa mới bước ra ngoài đã thấy rất nhiều người tụ tập ở cửa xem chiếc xe cách đó không xa, dù
sao ở trong nước thì xe Rolls-Royce Cullinan cũng không có quá nhiều
chiếc.
Thiết kế, đường nét, chi tiết thân xe toát lên khí chất
tột đỉnh, cổ điển mà sang trọng, hiện đại mà nguy nga tráng lệ hiếm thấy trên đường. Chiếc Cullinan này của Thẩm Trí lại mang sắc xanh của
sapphire bóng đêm, xa xỉ một cách khiêm tốn, nó đỗ dưới ánh đèn đường
với vẻ tao nhã quý phái, không tránh khỏi thu hút rất nhiều ánh mắt tò
mò.
Tuy nhiên, kính xe quá tối nên không thể nhìn rõ người ngồi
trong xe nhưng với Tạ Tiền Thiển thì chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra
ngay, dù sao thì cô cũng đã ngồi trong đó suốt gần hai tháng nay.
Cô vừa bước xuống bậc thang, cửa xe đột nhiên mở ra, đám sinh viên nãy giờ đang xì xào nghiên cứu xem chiếc xe, đều đồng loạt nhìn sang như muốn
nhìn xem là thần thánh phương nào mà có đủ khả năng để lái được chiếc xe này.
Ngay sau đó, đôi chân dài miên man của Thẩm Trí bước xuống, bóng dáng ưu nhã của anh xuất hiện trong tầm mắt của những người ngoài
xe, nhóm người bên đấy phát ra âm thanh há hốc mồm kinh ngạc.
Còn anh chỉ đứng bên xe ngắm nhìn cô gái khác hẳn người thường, phải nhảy hai ba bậc thềm mới chịu bước xống.
Khi Tạ Tiền Thiển đi xuống cầu thang và nhìn thấy Thẩm Trí, cô cũng sững sờ như những người khác, không phải bởi ngoại hình của anh mà là bởi cách
ăn mặc của anh.
Anh mặc một chiếc áo len trắng, quần thể thao màu xám nhạt phối với đôi giày thể thao trắng tinh, thân hình tuy mảnh
khảnh nhưng không hề gầy ốm và dáng người đẹp trai của anh cùng với cách ăn mặc như thế toát lên sự trẻ trung không tưởng mà dáng vẻ của anh còn căng tràn sức sống hơn, điềm tĩnh hơn những thứ này nên với khí chất
độc nhất vô nhị đó thoạt nhìn qua thì ai ai cũng đều phải sáng mắt.
Ngay cả Tạ Tiền Thiển cũng chưa từng thấy Thẩm Trí ăn mặc trẻ trung như vậy
nên nhất thời có chút không thích ứng kịp. Sau đó đứng ở mép cầu thang
ngây ngốc nhìn anh.
Thẩm Trí thấy cô xuất hiện, không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng, các cựu sinh viên bên cạnh đều kinh ngạc, anh chàng
đẹp trai này đang cười với ai vậy?
Sau đó liền nhìn thấy Tạ Tiền
Thiển, sinh viên năm hai khoa quản trị đang đi về phía anh và mọi người
đều há hốc nhìn cảnh tượng khó tin này đang diễn ra trước mắt.
Tạ Tiền Thiển là một nhân vật nổi tiếng trong trường khi cô ấy còn là sinh viên năm nhất nhưng danh tiếng của cô không giống với người bình
thường, những người khác nổi bật trong đám đông vì sự xuất sắc vượt trội ở các cuộc thi, phong cách, luận án, đề tài nghiên cứu hoặc phong trào
công tác xã hội.
Còn Tạ Tiền Thiển thì hơi có chút huyền thoại,
khi còn là sinh viên năm nhất, vì tham gia giải M-Cup nổi tiếng do Đại
học Q tổ chức mà đã giành được cả ba chức vô địch ở nội dung điền kinh
nữ nhóm A. Ngày hôm đó cả khoa bùng nổ và những người ở các khoa khác
đều đến dò la nghe ngóng xem cô có phải thuộc đội tuyển cấp quốc gia hay không?
Sau đó, cô cảm thấy không thỏa mãn với cuộc thi này và
chạy đi tham gia cuộc thi định hướng, cuộc thi này đòi hỏi kỹ năng tính
toán và tư duy logic rất tỉ mỉ cũng như thể lực cường tráng dẻo dai. Cô
nổi bật giữa hơn một trăm đối thủ, điều đó thực sự khiến cô nổi tiếng
nhưng thật không may, cô đã vô tình làm bị thương một vị giáo sư trong
quá trình tham gia thi đấu.
Sau đó, khi Tạ Tiền Thiển được mời
đến văn phòng lãnh đạo nhà trường để làm bản tường trình, cô đã bình
tĩnh nói rằng bản thân không hề có ý định làm tổn thương giáo sư nhưng
thấy giáo sư đã đứng trên bờ mương sắp ngã nhào và nên đã dùng sức để
kéo ông ấy lại nhưng nào ngờ đâu do sức lực quá lớn khiến cho vị giáo sư này bị ngã sõng soài ra đất đã thế lại còn bị trật thắt lưng phải đưa
đến bệnh viện.
Chà, thật ra nếu lúc đó cô không quá lo lắng thì
giáo sư cùng lắm là rơi xuống vũng bùn và bị ngã ở đâu cũng không quan
trọng đều sẽ không liên can gì đến cô. Ở văn phòng lãnh đạo nhà trường,
sau sự việc không may đó cô tỏ vẻ ăn năn, cô tự trách mình quá tốt bụng, không nên nhúng tay vào. Lần sau nếu gặp phải chuyện tương tự, cô nhất
định sẽ không xen vào nữa. Vừa nói trên mặt vẫn lộ ra điệu bộ thành
khẩn.
Ban lãnh đạo giải quyết sự vụ rất tức giận và yêu cầu cô gọi phụ huynh đến trường, mười phút sau Thẩm Từ Khiêm đến.
Cho nên Tạ Tiền Thiển đã trở về như người bình thường, điều này làm cho
những người khác nhìn cô tỏ vẻ cảm thán vì có chút thần kỳ.
Ban
đầu, cô còn là sinh viên năm nhất thì đã có rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi. Sau đó những nam sinh chú ý đến cô đều bị sức mạnh và sức ăn kinh người làm cho sợ hãi rồi không dám tiếp cận lại gần nữa.
Và lúc
này đây, Tạ Tiền Thiển đi về phía người đàn ông đứng trước xe Cullinan,
mặc nhiên xung quanh cô sẽ có vô số ánh mắt hóng hớt nhiều chuyện.
Cô bước nhanh, vừa đi tới bên cạnh xe, Cố Lỗi liền kéo cửa sổ xuống cùng
Cố Diễu đều liều mạng chào đón: "Tiểu Tiền Đa, chúng tôi tới đây chơi
với cô này."
Tạ Tiền Thiển cũng nở một nụ cười đã tiêu biến từ lâu: "Đến để đãi tôi bữa khuya đúng không?"
"......" Có vẻ như tình bạn với Tiền Đa chỉ có thể được xây dựng trên cơ sở thức ăn.
Thẩm Trí cười nửa miệng nói với cô: "Bữa tối ăn không no?"
Tạ Tiền Thiển thu hồi tầm mắt rồi nhìn anh: "À, cũng khá no nhưng vẫn còn có thể ăn tiếp. Anh trở về khi nào vậy?"
"Vừa mới trở về được vài hôm."
Hôm nay cô mặc một chiếc quần yếm, trên tay cầm vài quyển sách, trong túi
trước ngực còn có mấy cây bút. Thẩm Trí nhìn thấy cô như vậy thì không
khỏi nhoẻn miệng cười, một cơn gió nhẹ thổi qua khí mái tóc ngắn của cô
che mất khuôn mặt, trên tay Tạ Tiền Thiển đang ôm rất nhiều đồ nên chỉ
có thể lắc trái phải, Thẩm Trí đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra
sau tai.
Anh cao lớn, Tạ Tiền Thiển đứng trước mặt anh ta còn
chưa chạm đến ngực, khi anh ta cúi đầu làm động tác này, tự nhiên thấy
vô cùng thân mật và ánh mắt hiện lên một tia sáng nhỏ, các cựu sinh viên đang vây quanh xem thì xì xào bàn tán: "Bạn trai của cô ấy. Dáng vẻ
trông thật tuyệt, Tạ Tiền Thiển thực sự đã có bạn trai rồi."
Cảm
nhận được những lời bàn tán của những người xung quanh, Thẩm Trí nghiêng mắt nhìn cô nói: "Không vội trở về nhỉ? Chúng ta đi dạo một chút đi."
Tạ Tiền Thiển gật đầu và đi theo anh từng bước, vì vậy dưới ánh đèn đường
mờ ảo có một bóng người anh tuấn thanh tao đi ở phía trước và một bóng
người nhỏ nhắn khác đi theo phía sau.
Mãi cho đến khi cách chiếc
Cullinan càng lúc càng xa, Thẩm Trí mới dừng lại và quay đầu nhìn cô:
"Bây giờ em không làm nhiệm vụ nữa, cứ đi phía sau anh mà làm gì?"
Tạ Tiền Thiển cũng dừng lại, lên tiếng hỏi anh: "Sao anh lại ăn mặc như vậy?"
Thẩm Trí mất tự nhiên cho hai tay vào túi quần thể thao, nhướng mày hỏi: "Đẹp không?"
Tạ Tiền Thiển nghiêm túc nhìn anh và trả lời: "Anh mặc gì cũng đẹp."
"Vậy tại sao em lại rời đi?"
"Ừm......" Tạ Tiền Thiển chớp mắt, không thể nào liên tưởng vẻ đẹp trai với lý do muốn rời đi.
Thẩm Trí xoay người đi tới gần cô rồi dừng ở trước mặt cô với khoảng cách
rất gần, Tạ Khiêm hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dời đi một chút.
Giọng nói trầm thấp ngọt ngào của anh, rơi ở trên đỉnh đầu của cô: "Sau khi
em rời đi, mỗi ngày Căn Bậc Ba đều trèo lên trên cây chờ em về."
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu lên, ánh đèn đường làm cho đôi mắt cô trong suốt
xinh đẹp, hấp dẫn như giọt nước. Thẩm Trí lại tiến đến gần cô, hơi thở
của anh đè lên cô, bao trùm lấy cô, cúi đầu nói với cô: "Căn Bậc Ba nhớ
em rồi, trở về đi."
Vào thời điểm đó, tâm trí của Tạ Tiền Thiển
thực sự trống rỗng, cô gần như vô thức nói "vâng" nhưng sau đó cô cảm
thấy rằng mình không có lý do gì để quay lại.
Ánh mắt Thẩm Trí từ trong mắt cô chuyển xuống môi, anh hôn lên chỗ mềm mại đó. Mặc dù lần
trước ở trong tình huống ngượng ngùng như vậy nhưng anh vẫn nhớ như in
mùi hương của cô, có hương thơm nhàn nhạt của vị kẹo ngọt, anh rất
thích.
Anh vô thức khom người muốn đến gần cô hơn nhưng lúc đó Tạ Tiền Thiển nhạy cảm lùi lại một bước, cách xa anh với ánh mắt cảnh giác nói: "Nếu anh còn muốn thuê vệ sĩ, có thể tìm đến sư phụ em. Trước đó,
sư phụ cũng đã có nói với em đang trong thời điểm học tập ở trường thì
nhất định phải chuyên tâm học tập, không cần xen vào việc của võ quán
hoặc là em có thể giới thiệu sư đệ của em cho anh. Em có hai người sư đệ thân thủ cũng khá tốt, nếu để bên cạnh chắc là không vấn đề gì."
Thẩm Trí phát hiện cô có chút trốn tránh anh, mặc dù anh không biết tại sao
nhưng anh nhìn thấy sự phòng bị trong mắt Tạ Tiền Thiển.
Anh khẽ cau mày, đứng thẳng người, trịch thượng hỏi: "Em là vì nhiệm vụ đã xong mà rời khỏi Nhất Gián Đường?"
Cô gái trước mặt gật đầu.
"Trước đây em vẫn luôn nghĩ cho anh, vào sinh ra tử bảo vệ anh cũng chỉ vì là vì đang làm nhiệm vụ?"
Cô gái trước mặt lại gật đầu lần nữa.
"Nếu như anh không phải ông chủ của em thì em sẽ dùng cơ thể để che chở cho
anh khi bị phóng ám khí, em sẽ vứt bỏ áo phao để mà cứu lấy anh không?"
Lúc này, Tạ Tiền Thiển cau mày gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thẩm Trí nhíu mày: "Nói."
"Em vẫn sẽ cứu anh. Vì anh là cháu trai cả của ông nội Thẩm, làm người thì không thể vong ơn phụ nghĩa mà bội bạc như thế được."
Thẩm Trí chậm rãi nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Nếu anh không
phải cháu đích tôn của nhà họ Thẩm mà anh chính là anh thì có phải em sẽ không thèm ngó ngàng một chút gì đến anh đúng không?"
Cô gái trước mặt dừng lại và gật đầu lần thứ ba.
Thẩm Trí hô hấp có chút ngưng trệ, anh nhìn kỹ cô và hỏi: "Vậy tại sao em còn nói là anh rất đẹp?"
Tạ Tiền Thiển cảm nhận được sự ủ rũ trong mắt Thẩm Trí nhưng hiện giờ anh
đã không còn là ông chủ của cô, vì vậy cô không quá lo lắng về việc làm
mất lòng anh.
Thành thật trả lời: "Là bởi vì anh rất đẹp. Em cũng thường xuyên khen dì quản lý ký túc xá rằng đôi mắt của dì rất đẹp, vì
quả thực sau khi dì cắt mí mắt thì trông đẹp lên rất nhiều."
"......" Thẩm Trí yên lặng nhìn cô hồi lâu.
Cuối cùng, anh không nói thêm lời nào mà dạng chân sải bước rời đi.