Thẩm Trí với lấy một chiếc ghế gỗ nhỏ ở phía bên kia rồi đặt bên cạnh,
Tạ Tiền Thiển ngồi xuống trên mép đùi anh. Cả người cô nhỏ nhắn, ánh
sáng chiếu vào khiến đường nét trên khuôn mặt cô dịu dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là cơ thể của cô còn có chút cứng ngắc, các dây thần kinh vẫn còn căng thẳng, cảnh giác đề phòng Thẩm Trí.
Thẩm Trí đặt hai cổ tay cô lên chiếc khăn trên đầu gối anh, sau đó lấy túi
nước đá giúp cô chườm vết bầm tím. Khi mắt anh rũ xuống, đôi hàng mi dày phía sau cặp kính tạo thành cái bóng hình quạt, anh cũng không nhìn vào ánh mắt cảnh giác của cô, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Làm đau cô rồi sao?"
Tạ Tiền Thiển căn bản là sự tập trung không đặt ở trên cổ tay bị thương,
cô chỉ là máy móc trả lời: "Trước đây ở võ quán tôi cũng không có xử lý
gì, hai ngày nữa sẽ khỏi."
Thẩm Trí im lặng không lên tiếng, đột
nhiên nhớ tới buổi chiều Cố Diễu nói với anh "Tỏ tình bằng một cách thức khác" anh liếc nhìn cô, chẳng lẽ cô cho rằng anh đang giận cô sao, đau
lòng đến nỗi phải chạy lên lâu tìm anh?
Tuy rằng cô không có vẻ gì là sẽ đau lòng nhưng ánh mắt thận trọng kia vẫn khiến trong lòng Thẩm Trí có chút mềm lòng.
Vì vậy, bàn tay cô vốn đang đặt trên đầu gối của Thẩm Trí thì đã bị anh nắm chặt và đặt tay vào giữa lòng bàn tay anh.
Tạ Tiền Thiển đột nhiên đứng dậy, cả người cứng đờ thẳng tắp, thường ngày
cô cũng cùng các sư huynh đệ luyện cõ. Cả ngày chung chạ với đám đàn
ông, thỉnh thoảng va chạm thân thể là chuyện bình thường, cô không phải
là người hay giở thói đạo đức giả.
Nhưng không biết vì sao khi Thẩm Trí nắm lấy tay cô, cô lại cảm thấy rất xấu hổ, môi mím chặt thậm chí còn nín thở.
Bàn tay của cô vốn không mềm mại như vậy, ngược lại trên lòng bàn tay có
từng lớp vết chai sần sùi là dấu tích của bao năm tôi luyện, móng tay
ngắn sạch sẽ, tròn trịa, lộ rõ từng đốt xương. Và khi nằm gọn trong
lòng bàn tay ấm áp như ngọc của Thẩm Trí thì bàn tay cô trông giống như
của một đứa trẻ con, hoàn toàn bị cả bàn tay to lớn của anh khống chế.
Anh dùng túi nước đá nhẹ nhàng xoa chỗ vết bầm xanh đen cho cô, thấy trên
tay phải cô có một vết sẹo nhỏ tuy không lớn lắm nhưng trên tay vẫn khá
rõ ràng, ngón tay cái của anh khẽ chạm vào vết sẹo, lên tiếng hỏi: "Làm
sao lại có vết sẹo này?"
Tạ Tiền Thiển nhìn nó và nói: "Tôi quên mất, dường như là bị ngã."
Người ta nói đôi tay là bộ mặt thứ hai của một cô gái nhưng cô gái trước mặt
lại không quan tâm lắm đến vết sẹo trên tay. Tuy nhà họ Thẩm không tiếc
cơm ăn áo mặc nhưng thật cũng không ai chăm sóc tốt cho cô mỗi ngày,
không ai ở bên cạnh nhắc nhở lo lắng sự oi bức nóng nực hay giá lạnh rét buốt. Thậm chí anh phát hiện ngay cả bản thân cô dường như cũng không
để tâm đến, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp khó
tả.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đôi mắt sau cặp kính mỏng
không gọng thâm trầm tĩnh lặng, khiến Tạ Tiền Thiển dần dần buông lỏng
cảnh giác nhưng những suy đoán sau đó lại tràn ngập trong đầu cô.
Cố Diễu nói không được chạm vào anh nhưng giờ đây cô chạm vào anh rồi cũng chẳng thấy có biểu hiện gì khác thường. Là Cố Diễu nói bậy bạ hay là cô hiểu lầm?
Để chắc chắn rằng mình sẽ không tự lấy đá dập vào chân mình trong các lần tác nghiệp tiếp theo, cô thận trọng hỏi: "Phụ nữ có
thể chạm vào anh không?"
"Không được, cách xử lý của Cố Lỗi quá
dã man. Sau này nếu gặp phải tình huống như vậy, cô phải chịu trách
nhiệm không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần tôi."
Tạ Tiền Thiển khẽ nhíu mày: "Vậy tôi không được tính là phụ nữ sao?"
Thẩm Trí liếc cô một cái: "Cô không tính."
"......"
Tạ Tiền Thiển tự nhìn xuống chính mình, cô trông không giống phụ nữ nữa sao?
Thẩm Trí trầm ngâm nói với cô: "Sau này ít đi biển."
Tạ Tiền Thiển trả lời: "Tôi đã bắt đầu bơi lội khi chỉ mới ba tuổi."
Chắc cô muốn bày tỏ với Thẩm Trí rằng mình ở dưới nước phản ứng cũng rất khá nhưng Thẩm Trí lại phớt lờ, chỉ nhàn nhạt nói: "Những yếu tố vượt ngoài tầm kiểm soát có thể phát sinh bất kỳ lúc nào. Nếu cô thực sự muốn bơi
thì hãy bơi trong bể bơi."
Tạ Tiền Thiển cúi đầu lẩm bẩm nói: "Trong bể bơi thì chẳng thể nhìn thấy những vật ở dưới đáy biển."
Thẩm Trí đột nhiên dừng tay, ngẩng đầu hỏi cô: "Muốn xem cái gì?"
Tạ Tiền Thiển hỏi ngược lại anh: "Anh đã nhìn thấy đáy biển chưa?"
Đôi mắt đen của Thẩm Trí chậm rãi cụp xuống, hàng mi dày đặc che đi ánh sáng trong mắt anh, anh không trả lời vấn đề này.
Chỉ cách một lớp cửa sổ, bên ngoài là gió bão dữ dội, bên trong cửa sổ là
một căn phòng thoải mái, Tạ Tiền Thiển không khỏi ngáp một cái, tựa đầu
vào tay vịn của chiếc ghế cùng hàng mi dài chớp chớp nhìn đôi tay Thẩm
Trí đang không ngừng thao tác.
Cổ tay anh ở ngay mũi của cô, mùi
trầm hương dễ chịu khiến suy nghĩ của cô càng lúc càng lơ đễnh. Sau đó
tốc độ chớp mắt của cô càng lúc càng chậm và càng về sau thì...... trực
tiếp khép lại.
Thẩm Trí nghiêng đầu sang một bên thấy sau khi ngủ trọng tâm của cô không ổn định, chiếc đầu nhỏ đung đưa qua lại, anh
liền giơ tay nhẹ nhàng để đầu cô gối lên đùi mình.
Nhìn thấy
khuôn mặt cô bị đè đến biến dạng và miệng không ngừng lẩm bẩm, Thẩm Trí
không ngăn được mà tháo kính ra đặt sang một bên, xoa xoa đôi mày của
mình rồi nhoẻn miệng nở một nụ cười.
Anh thấy cô gái này chỉ cần ở bên ngoài thì lúc nào cũng đề cao cảnh giác nhưng về đến nhà thì ăn
ngoan ngủ kỹ, lại rất dễ chăm sóc.
Thẩm Trí đặt túi nước đá sang
một bên, vén chăn trên chân cô lên, đắp lên cơ thể nhỏ nhắn của cô cứ
thế mà để cô gối đầu trên đùi của mình.
Anh ngắm nhìn say đắm
khuôn mặt đang ngủ say vô cùng bình yên của cô rồi chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ bé vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay anh. Đây là lần đầu tiên anh
bình tĩnh trải qua cảm giác tiếp xúc với người khác giới mà không có bất kỳ suy nghĩ và cảm xúc phân tán nào. Mặc dù Tạ Tiền Thiển không hề chú
trọng đến việc bảo dưỡng nhiều nhưng làn da của con gái thì dù sao vẫn
mềm mại hơn cánh mày râu rất nhiều, nắm trong lòng bàn tay có cảm giác
mềm mại vô cùng, khiến anh không thể kìm chế mà khẽ vuốt ve những vết
sẹo mờ nhạt của cô, không nỡ buông tay.
Cố Diễu thấy Tiền Đa lên xếp đồ rất lâu không xuống, sợ cô xảy ra chuyện gì nên vội vàng lên xem xét tình hình.
Kết quả tầng hai yên tĩnh lạ thường, không một tiếng động, anh ấy cảm thấy
khá lạ nên vô thức bước nhẹ chân, thấy cửa phòng lão đại không đóng chặt mà khép hờ.
Vì vậy, anh ấy lặng lẽ đi đến cửa, vừa nhìn sang đã
thấy Tiền Đa ngủ thiếp đi trong lòng lão đại, càng kỳ lạ hơn là lão đại
lại nắm tay Tiền Đa nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cố Diễu chưa từng nhìn thấy
ánh mắt ôn nhu dịu dàng của anh như thế bao giờ.
Cố Diễu sợ đến
một giây cũng không dám ở lại, thiếu chút nữa bò xuống cầu thang, nhìn
thấy anh ấy phản ứng như vậy, Cố Lỗi không hiểu hỏi: "Anh bị làm sao
thế?"
Cố Diễu sắc mặt tái nhợt, sợ hãi hồi lâu không nói nên lời, vốn muốn đem chuyện kỳ quái này nói cho Cố Lỗi, lại đột nhiên nghĩ
đến Cố Lỗi ngay thẳng sẽ vô tình để lộ chuyện trước mặt lão đại.
Hiện tại anh ấy cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra cho nên vì an toàn anh
ấy tạm thời chọn cách đem chuyện này nuốt vào trong bụng.
Giấc
ngủ của Tạ Tiền Thiển không quá dài và cô đã thức dậy chỉ sau mười phút. Cô giật mình mà bật ra khỏi cơ thể Thẩm Trí với một chuyển động lớn nên khiến Thẩm Trí cũng đột nhiên giật mình theo.
Cô ngơ ngác xoa đầu lẩm bẩm: "Sao tôi lại ngủ quên?"
Sau đó, cô liếc nhìn những con hàu trên bàn và nói: "Úi, nguội hết rồi."
Thẩm Trí liếc nhìn đĩa hàu hấp của cô, hỏi: "Cô không bỏ thêm gì vào đó hết?"
Cô hỏi ngược lại: "Phải bỏ thêm cái gì sao?"
Thế là Thẩm Trí đứng dậy cầm đĩa hàu đưa cô xuống lầu, lầu một của biệt
uyển có một phòng bếp rộng rãi, đồ đạc trong đó khá đầy đủ. Sau khi rửa
tay xong, anh liền băm tỏi, đảo đều phi thơm rồi thêm dầu hào, hành ớt,
sốt xì dầu v.v... Tạ Tiền Thiển nhìn thấy đã hoa mắt, cô không ngờ ăn
hàu lại cần những thứ phức tạp đến như thế?
Khi Thẩm Trí làm
những việc này, anh tỏ ra rất thành thục rất có phương pháp và bình
tĩnh, cứ như tỏa ra làn khói lửa nghi ngút trên người khiến cho mọi động tác đều trở nên bắt mắt rất nhiều.
Một lúc sau, mùi thơm của
nước sốt bí truyền từ tầng một bay ra vô cùng rất hấp dẫn, Tạ Tiền Thiển dựa vào người Thẩm Trí, thò đầu ra nhìn mà không nhịn được nuốt nước
miếng nói: "Có vẻ rất ngon."
Thẩm Trí dùng đũa chấm một ít, đưa tới bên miệng cô: "Nếm thử đi."
Tạ Tiền Thiển vươn đầu lưỡi liếm liếm, đôi môi hồng hào tự nhiên của người con gái đẹp đến mê hoặc. Yết hầu của Thẩm Trí đột nhiên lăn nhẹ, cảm
giác đêm hôm ấy cô bị thương lại ùa về trong ký ức, anh kìm lại biểu cảm rồi xoay người đặt đũa xuống.
Mùi thơm ngon đến nỗi Cố Lỗi cũng thèm thuồng, háo hức cúi đầu nhìn.
Thẩm Trí một tay nhấc nồi, một tay đổ nước sốt bí truyền lên hàu, cả phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn này.
Vì vậy, những con hàu mà Tạ Tiền Thiển dự định miễn cưỡng chia tay đã được Thẩm Trí chế biến lại và chúng ngon đến nỗi khiến cô chén sạch vào bụng mình.
Cố Lỗi cũng đã ăn không ít con, Cố Diễu đi ngang qua nhìn Cố Lỗi với biểu cảm khinh bỉ vì cái mặt dày không biết ngượng là gì cả
nhưng anh ấy cũng chẳng buồn để nói, rõ ràng là lão đại làm cho Tiền Đa
ăn, thế mà cậu ấy có thể vô tư ăn hết cái này đến cái khác?
Nhớ
tới lão đại tâm tình không tốt, bọn họ thay phiên nhau đi lên an ủi cũng vô dụng, Tiền Đa vừa đi lên dỗ dành lão đại thì anh không còn cau có
nhăn mặt, lại chịu đi theo cô xuống lầu nữa chứ. Giờ đây Cố Diễu chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không ngừng hồi tưởng mấy ngày qua bản
thân có làm gì đắc tội đến Tiền Đa hay không?
Vì thế mà làm cho anh ấy cả đêm tâm trạng đều rất nặng nề.
Họ trở về Đô Thành ngay sau khi ở Hải Thành vài ngày. Trên máy bay, Tạ
Tiền Thiển và Cố Lỗi ngồi cách Thẩm Trí không xa. Trong lúc tán gẫu, Cố
Lỗi nói với Tạ Tiền Thiển rằng anh Phi đã bị tóm gọn lúc ở bên kia rồi.
Nói đến đây, Cố Lỗi sẵn tiện kể cho Tạ Tiền Thiển về vụ bắt giữ ngày hôm
đó, những người do Cố Lỗi dẫn đầu và nhóm người của cảnh sát Tào không
giăng lưới bẫy con mồi cùng một hướng.
Bởi vì tất cả các đường
phố, ngõ hẻm xung quanh ngôi chùa đều được kiểm soát, trong camera giám
sát đã nhìn thấy một người đàn ông đi lang thang về phía ngôi chùa. Cố
Lỗi và những người khác đã nhắm trúng người đàn ông này nhưng vẫn chưa
sẵn sàng hành động gì. Kết quả là, phía bên kia Cảnh sát Tào đã bắt gọn
Phong Tử.
Tạ Tiền Thiển nghe vậy, lập tức nhíu mày hỏi: "Thế thì người đó đâu rồi?"
"Nghe thấy tiếng súng nổ ra như thế mà còn không lập tức bỏ chạy lại cứ hiên
ngang xông về phía trước như thế nên cũng may là phía cảnh sát Tào bắt
được Phong Tử trước, nếu không suýt chút nữa bên chúng ta bắt nhầm người rồi.”
Tạ Tiền Thiển hỏi: "Anh có thấy bộ dạng của người đàn ông đó không?"
"Tôi không thấy. Vừa cúi đầu đi vừa nhìn điện thoại, đi như đang đi dạo ngoài đường. Trông không giống nghi phạm chút nào."
Tạ Tiền Thiển không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau khi đến Đô Thành, máy bay vừa đáp xuống, điện thoại của Quan Minh đã
gọi đến nói cho Thẩm Trí biết "người đẹp" đang đợi anh ở Nhất Gián Đường rồi đấy.
Quả nhiên, bọn họ vừa xuống xe, người của Quan Minh đã
đợi sẵn ở cổng Nhất Gián Đường và cầm lấy một cái lồng mèo từ trên xe
thương mại, nói với Thẩm Trí: "Anh Thẩm, đây là quà của cậu chủ nhà
chúng tôi gửi tặng."
Thẩm Trí nhìn lồng mèo rồi đưa tay chỉnh lại kính và cảm thấy đau đầu.
Ngược lại, Tạ Tiền Thiển nhìn thấy con vật nhỏ trong lồng không ngừng thò
móng vuốt ra, liền nghiêng đầu hỏi Thẩm Trí: "Là con mèo này sao?"
Thẩm Trí gật đầu: "Nhận lấy đi."
Sau khi Tạ Tiền Thiển nhận lấy lồng mèo thì người của Quan Minh rời đi.
Cố Lỗi mang hành lý của Thẩm Trí vào bên trong trước, Tạ Tiền Thiển chỉ có một cái balo. Vừa bước vào trong cô vẫn chưa kịp để balo xuống thì đã
ngồi xổm vội vàng mở lồng mèo ra.
Đầu tiên là bé con từ bên trong lồng dáo dác nhìn phía ngoài rồi lại duỗi móng vuốt nhỏ ra thử thăm dò. Một giây sau đó không ai ngờ tới rằng nó đột nhiên nhảy ra ngoài, dùng
đôi mắt màu lục nhìn xung quanh bốn phía.
Lúc này, mọi người mới
nhận ra rằng bé mèo thực sự rất nhỏ, nhiều lắm cũng chưa đầy hai tháng
tuổi và khi nó di chuyển đi lại thì như là một khối lông đang ngọ nguậy.
Cố Lỗi trực tiếp hét lên: "Anh Quan thật là kỳ quái, sao lại cho chúng ta
một con mèo hoang xấu xí như vậy? Dù sao anh ấy cũng nên tặng cho chúng
ta một bé mèo giống quý tộc chứ!"
Cậu ấy không nói mọi người còn
chưa chú ý tới, xem ra bé mèo này quả thật có bộ lông bù xù màu đen vàng lẫn lộn, thoạt nhìn thì giống như Kim Mao Sư Vương vậy, trông rất xấu.
Nhưng không ai nghĩ rằng bé mèo này lại không sợ người lạ chút nào, sau khi
nó ra khỏi lồng liền dùng hai chân trước nhỏ bé nhảy xung quanh, không
hề trốn tránh mọi người, nó đặc biệt lớn gan.
Tạ Tiền Thiển ngồi
xổm xuống và muốn chạm vào nó nhưng bé con lại trực tiếp nhảy lên đùi cô rồi sau đó đi dọc theo chân trèo lên vai cô, cuối cùng an toàn ngồi vắt vẻo trên đó trông rất ư là thoải mái.
Cả Cố Lỗi và Cố Diễu đều cười và nói: "Xấu thì xấu nhưng cũng hoạt bát đấy.". ngôn tình ngược
Thẩm Trí trong mắt cũng có chút ý cười, nhìn bé mèo cùng cô gái trước mặt:
"Hoạt bát giống chủ nhân, trèo cao leo thấp tinh nghịch hiếu động."
Về việc tại sao cậu nhỏ họ Quan lại tặng mèo cho lão đại và rồi Tiền Đa
lại trở thành chủ nhân của nó. Mặc dù ý nghĩ kỳ lạ này thoáng qua trong
đầu Cố Lỗi nhưng cậu ấy không nghĩ sâu về nó.
Ngược lại, Cố Diễu tỏ ra kinh ngạc, Tiền Đa trở thành chủ nhân từ khi nào? Lão đại bị Tiền Đa thu phục rồi?
Nhưng Thẩm Trí đã quay người vào phòng và anh ấy cũng chỉ có thể vác theo trái tim thấp thỏm đi vào.
Vào buổi chiều, Tạ Tiền Thiển nói rằng cô muốn mang theo bé mèo sắm sửa vài vật dụng cho nó. Thẩm Trí không quan tâm và cứ thế để tùy ý cô đi.
Kết quả là cô trở về với rất nhiều thứ, chẳng hạn như hộp đựng cát vệ sinh
cho mèo, vài túi thức ăn cho mèo, cả túi to cát vệ sinh cho mèo giống
như hạt gạo...... Cô còn mang vào nhà những túi khác như máy nước uống,
máng ăn, lược chải, đồ chơi và rất nhiều đồ ăn vặt.
Khi Thẩm Trí
xuống lầu vào lúc chập tối, vốn dĩ khoảng sân trống vắng lặng và nay đã
bị Tạ Tiền Thiển chất đầy ắp đồ như một ngọn đồi, như thể ngày đầu tiên
cô đã kiêm nhiệm thành nô lệ mèo thực thụ.
Vì lần đầu tiên trở
thành người dọn phân nên không thể trách cô tay chân lóng ngóng rất chi
là thiếu kinh nghiệm và đã ngồi trên bậc đá trong sân chăm chú nhìn vào
điện thoại di động của mình để kiểm tra cách sử dụng rồi các vấn đề cần
phải lưu ý của những món đồ dùng dành cho mèo.
Còn bé mèo cực kỳ
xấu xí kia nép vào vai cô, nheo mắt nhìn xuống điện thoại, hình ảnh đó
thực sự khiến Thẩm Trí không thể không mỉm cười.
Tựa vào hiên cửa, anh lớn tiếng hỏi: "Cô đặt tên cho mèo chưa?"
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Trí nhắc đến cô mới chợt nhớ tới
mình bận rộn cả buổi chiều vẫn còn chưa kịp đặt tên cho bé mèo.
Vì vậy, cô đã cau mày và suy nghĩ một cách nghiêm túc, một lúc sau cô nói
với Thẩm Trí: "Tôi đã đo chiều dài móng vuốt của nó vào chiều nay là
1,73."
Thẩm Trí mặc dù không biết tại sao cô lại đo móng mèo nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cho nên?"
"Vậy nên gọi nó là Căn Bậc Ba."
Căn Bậc Ba trong toán học là một số vô tỉ, xấp xỉ bằng 1,7321. Việc đo độ
dài móng vuốt của một con mèo thật kỳ lạ, vượt quá tầm hiểu biết của
người bình thường. Điều kỳ lạ hơn nữa là cô gái trước mặt anh có thể
liên tưởng móng vuốt mèo và căn bậc ba, cái logic lập luận này khả năng
cao chỉ có học bá khối ngành khoa học mới có thể đúc kết ra được như
thế.
Vì vậy trong bữa tối, khi Cố Diễu và Cố Lỗi nghe nói con mèo xấu xí được gọi là Căn Bậc Ba, hai người nhìn con mèo hồi lâu, đều lộ
ra vẻ mặt không thể diễn tả được. Xấu xí cũng đã đành rồi, sao đến tên
cũng lạ lùng như thế, đúng là nỗi tủi nhục của một kiếp mèo.
Hơn
nữa, bởi vì cái tên "Căn Bậc Ba" gọi có chút không thuận miệng, Cố Diễu
liền trực tiếp gọi nó là "Tiểu Tam". Vì vậy, một bé mèo ngoan ngoãn chưa đủ tuổi vị thành niên mới đến nhà ngày đầu tiên đã trở thành tiểu tam
của gia đình mà không vì lý do gì cả.