Hai ngày sau khi Bạc Tô rời khỏi số 33 đường Vĩnh Thành cùng vali, cuối
cùng Khương Dư Sanh cũng nhận được cuộc gọi từ Bệnh viện số 1 Lộ Thành,
thông báo rằng đã có giường, ngày mai có thể đến bệnh viện làm thủ tục
nhập viện.
Vì vậy Khương Dư Sanh không lãng phí thêm thời gian,
cùng Trì Kỳ điều chỉnh ca làm việc mười ngày, ngày hôm sau, nàng thu dọn hành lý cần thiết, cùng bà Lưu đến Bệnh viện số 1 chuẩn bị phẫu thuật.
Bạc Tô hoàn toàn không biết.
Cô vẫn luôn giao lưu với Thu Nguyên ở khu vực trung tâm Lộ Thành.
Bởi vì cô đã phiền đến trợ lý của Thu Nguyên khi thuê số 33 đường Vĩnh
Thành nên Thu Nguyên đã biết cô đang ở Lộ Thành. Chuyện xảy ra khi cô ấy đang quay chương trình《 Ẩm thực khắp muôn nơi 》 mùa thứ hai, có một đơn vị đang chuẩn bị ghi hình ở Lộ Thành, đang trong quá trình chuẩn bị nên đã nhờ cô kết nối, giới thiệu với nhân viên sở ban ngành địa phương để
thiết lập quan hệ, tiện cho việc ghi hình lúc từng quay《 Sơn thủy chi
gian》,Bạc Tô không tiện từ chối nên đã đồng ý.
Sau hai ngày bận
rộn, cô đã giải quyết được công việc của Thu Nguyên và công việc bàn
giấy của bản thân, sau đó dành thời gian về Bành Đảo, thực hiện lời hứa
mời Thẩm Già Hòa đi ăn tối.
Thật ra Thẩm Già Hòa cảm thấy không
cần khách sáo như vậy, giống như lúc nhận Bạc Tô ở lại như phương án dự
phòng, Trang Truyền Vũ thực sự không chào đón cô đến Bành Đảo—— Sau khi
vô tình biết được chuyện này khi đến chơi, cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ với Thẩm Già Hòa mà không rõ lý do, nhìn như giận đến xù lông, nhưng Thẩm
Già Hòa lại không thực sự cảm thấy phiền lòng.
Bởi vì không lâu
sau, Trang Truyền Vũ đã chủ động gọi điện xin lỗi, nói rằng cô ấy không
nên vì ác cảm của bản thân mà cản trở việc kết bạn của Thẩm Già Hòa với
những người khác.
Cô ấy nói có phần chân thành nhưng cũng kèm theo một số tủi thân mà bản thân không muốn biểu lộ.
Thẩm Già Hòa không khỏi buồn cười, giận và đau lòng.
Cô ấy cũng hạ thấp thái độ, giải thích với Trang Truyền Vũ rằng mình không cố ý làm như vậy. Cô ấy nói chuyện với Bạc Tô, Bạc Tô hỏi cô ấy có gợi ý về nhà hay khách sạn nào tốt không, cô muốn thuê lâu dài, miễn là chủ
nhà hoặc khách sạn đáng tin cậy và kín miệng là được. Cô ấy chỉ thuận
miệng nói mình còn dư một phòng, nếu cần có thể cung cấp dịch vụ khẩn
cấp cho cô, sau đó Bạc Tô cũng có lòng nhắc nhở rằng Trang Truyền Vũ có
thể sẽ không vui. Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy đã không kịp sửa lời
nữa.
Trang Truyền Vũ ậm ừ hai tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng hiểu.
Hiếm khi Thẩm Già Hòa không đối đầu với cô ấy, Trang Truyền Vũ được một tấc muốn tiến thêm một thước, giương nanh múa vuốt.
Cũng rất đáng yêu.
Thẩm Già Hòa chỉ nghĩ rằng Trang Truyền Vũ đặc biệt thù hận, không thực sự
coi sự khập khiễng giữa cô ấy và Bạc Tô là một mối hận thù không thể hòa giải.
Bởi vì mặc dù Trang Truyền Vũ và Bạc Tô đều có vẻ đang giữ bí mật nhưng một người chỉ nói với cô ấy về "thù cũ" còn người kia chỉ
thừa nhận: "Trước đây em đã làm những chuyện không thể tha thứ được,
việc em ấy có ý kiến về em là điều bình thường" rồi im bặt, không
nói rõ là chuyện gì, nhưng dựa vào việc Trang Truyền Vũ chủ động cúi đầu gọi điện, dựa vào thái độ của Khương Dư Sanh đối với Bạc Tô, vì những
lời nói của Khương Dư Sanh về Bạc Tô trước mặt Trang Truyền Vũ, còn vì
sự hiểu biết của bản thân về Bạc Tô trong những năm qua, cô ấy vẫn có
niềm tin rằng Bạc Tô là người mà cô ấy có thể kết bạn thân thiết, sẽ
không đến mức làm những chuyện ác tày trời gì.
Cô ấy khách sáo
với Bạc Tô: "Thật sự muốn khách sáo như vậy à? Thực ra chị cũng đang tìm người đấy được không? Không chỉ có người chia sẻ tiền thuê mà còn
thường xuyên có thể sở hữu toàn bộ tầng cho riêng mình. Có người thuê
nào đáng mơ ước hơn thế này không? Lẽ ra chị phải là người mời em đi ăn
tối mới đúng."
Bạc Tô cười: "Vậy lần sau trả tiền thuê nhà xong chị có thể mời em. Hôm nay cho em cơ hội trước nhé."
Cô kiên trì, Thẩm Già Hòa cũng không lay chuyển được, nên đành phải nhận
lời cảm ơn của cô. Cô ấy đề nghị: "Đến Chu Đạo được không? Vừa lúc chị
cũng đang thèm tay nghề của Dư Sanh."
Đương nhiên, Bạc Tô không có khả năng không đồng ý.
Cô còn có tâm tư hơn Thẩm Già Hòa, mong chờ bữa tối này hơn cả cô ấy.
Thật không may, Khương Dư Sanh đã làm sự mong đợi của cô thất bại——
Đúng hơn sáu giờ, khi ánh nắng cuối hè vẫn còn trải khắp bầu trời, đèn trong con hẻm dài vẫn chưa bật, giờ ăn tối cao điểm ở Bành Đảo vẫn chưa đến,
Bạc Tô và Thẩm Già Hòa đã đến phòng riêng của Chu Đạo.
Trong nhà
hàng chỉ có hai bàn khách, ở lối đi giữa các bàn, Hàn Nhiễm nhìn thấy
Bạc Tô và Thẩm Già Hòa, lập tức bước đến nhiệt tình chào hỏi: "Cô Bạc,
chị Thẩm, hai người đến dùng bữa sao?"
Thẩm Già Hòa mỉm cười gật đầu: "Ừm, trên lầu có phòng riêng không?"
"Có ạ." Hàn Nhiễm đáp: "Em dẫn các chị lên."
"Được rồi, bọn chị đến có được xem là sớm không? Mọi người mở bao nhiêu đơn
hàng rồi?" Thẩm Già Hòa vừa đi vừa trò chuyện với cô ấy, hai người rất
quen thuộc với nhau.
Hàn Nhiễm nói: "Đúng vậy, hiện tại trên lầu chỉ còn một bàn mới dọn. Trời cũng đã tối, hình như mọi người cũng sắp ăn rồi."
Bạc Tô im lặng nghe, không nói gì.
Cuối cùng Thẩm Già Hòa cũng hỏi: "Chị Tiểu Dư của các em đâu? Nay đến lượt
em ấy vào bếp à? Hôm nay chị có vinh dự nếm thử tay nghề của em ấy được
không đấy?"
Hàn Nhiễm cười cười, ngượng ngùng nói: "Tiếc quá, gần đây chị Tiểu Dư xin nghỉ phép rồi, không ở trên đảo."
"A? Sao chị không nghe em ấy nói gì nhỉ. Em ấy đi du lịch à? Hay đi công tác?" Thẩm Già Hòa ngạc nhiên.
Bạc Tô lẳng lặng căng tai ra nghe.
Hàn Nhiễm không giấu giếm chuyện gì, cũng không phải chuyện không thể nói ra: "Không ạ, chị Tiểu Dư đến bệnh viện."
Bạc Tô rũ mắt xuống.
Hàn Nhiễm bước vào phòng riêng, kéo ghế cho cả hai, chỉ vào mã QR trên bàn, nói: "Cô Bạc, chị Thẩm, chỉ cần quét mã QR và đặt hàng, nếu cần gì thêm cứ rung chuông trên bàn nhé. "Cô ấy nói rồi định lui xuống.
Bạc Tô nhịn không được, hỏi cô ấy: "Dư Sanh bị bệnh à?"
Hàn Nhiễm dừng lại, do dự: "Hả? Không, là... là đi chăm bệnh."
Nếu Thẩm Già Hòa hỏi riêng, cô ấy sẽ kể hết mọi chuyện. Tuy nhiên, Bạc Tô
cũng ở đó, mặc dù rất thích CP nhưng trong lòng cô ấy cũng có cảm giác
cân bằng mạnh mẽ. Cô ấy có chút không chắc chắn về mức độ tình bạn giữa
Bạc Tô và Khương Dư Sanh.
Suy cho cùng, dù cụ thể đến đâu, cô ấy cũng không muốn nói về quyền riêng tư cá nhân.
Cũng may Thẩm Già Hòa giống như hiểu rõ tình huống hơn, tiếp thu lời nói của cô ấy, sực nhớ: "À, chị nhớ ra rồi, có phải là bà chủ nhà trước đây Dư
Sanh thuê có xếp hàng giường, nhập viện chuẩn bị phẫu thuật đúng không?"
Hàn Nhiễm lời ít ý nhiều: "Vâng."
"Cô Bạc, chị Thẩm, em xuống trước nhé." Cô ấy chớp cơ hội, bôi dầu vào lòng bàn chân.
Thẩm Già Hòa phát hiện không có gì bất thường.
Cô ấy giải thích với Bạc Tô: "Trước đây tôi từng nghe Dư Sanh và Truyền Vũ nhắc đến việc bà chủ nhà luôn chăm sóc cho Dư Sanh bị bệnh. Dư Sanh đã
chờ giường ở Khoa Tiết niệu của Bệnh viện số 1 Thành phố rất lâu, xem ra giờ cũng có rồi."
Cô ấy mừng cho Khương Dư Sanh.
Bạc Tô vô thức quan tâm: "Tại sao Dư Sanh lại đến bệnh viện cùng bà ấy?"
Thẩm Già Hòa quét mã, đang định gọi món, nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn Bạc Tô.
Bạc Tô khẽ cau mày, sự lo lắng, quan tâm hiện rõ trong đôi mắt đen vốn luôn điềm tĩnh của cô. Rất không cần thiết, khi biết mình đang bị quan sát,
cô lập tức giấu đi rất rõ ràng, làm như không có việc gì, giấu đầu lòi
đuôi.
Một suy đoán không hề thái quá đối với người khác, nhưng
lại hoàn toàn thái quá khi đối với Bạc Tô, lại lóe lên trong đầu Thẩm
Già Hòa.
Cô ấy không biểu hiện ra ngoài, cẩn thận giải thích:
"Bởi vì chồng con của bà cụ đã mất rồi, bà cũng sống một mình, giống như cũng không còn người thân và bạn bè thân thiết nào khác."
Cô ấy tóm tắt bằng những từ ngữ đơn giản nhất về những gì mình biết và có thể nói về mối quan hệ giữa Khương Dư Sanh và bà cụ.
Sau đó Bạc Tô mới biết một chút về cuộc đời của Khương Dư Sanh trước khi trở lại Bành Đảo để mở cửa hàng.
Ánh mắt cô tịch mịch, im lặng vài giây rồi mới bình tĩnh lại một chút, nói chuyện với Thẩm Già Hòa về những chủ đề khác.
Thẩm Già Hòa muốn hỏi lại thôi.
Nhưng cô ấy không thể nói với Bạc Tô quá nhiều về Khương Dư Sanh, sợ làm mất
lòng bạn bè, nên nếu Bạc Tô không hỏi thêm câu nào, cô ấy cũng không nói những vấn đề này.
Ăn được nửa đường, Thẩm Già Hòa ra ban công
nhận cuộc gọi của một người bạn, khi quay lại, trước khi ngồi vào chỗ,
cô liếc nhìn màn hình điện thoại sáng rực của Bạc Tô, hình như là lịch
đăng ký bác sĩ của Bệnh viện số 1 Lộ Thành.
Chịu đựng được nửa bữa, cuối cùng cô ấy không thể chịu nổi nữa.
Cô ấy ngồi xuống, bưng canh, dùng giọng đùa cợt hỏi: "Trước đây chị và
Truyền Vũ uống trà, em ấy nói hai đứa không phải là người quen cũ mà là
kẻ thù cũ."
"Sau này chị và em uống cà phê, em còn nói Truyền Vũ có chút bất đồng với em."
"Cách nói của hai người tương đồng nhau, nhưng còn Dư Sanh thì sao? Dư Sanh cũng là thù cũ của em sao?"
Đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại của Bạc Tô đột nhiên dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Già Hòa.
Thẩm Già Hòa thân thiện nhìn cô, chân thành, có chút tò mò.
Cổ họng Bạc Tô hơi đau, một lúc sau mới nói: "Em không biết."
Thẩm Già Hòa: "Ừm?"
Bạc Tô rũ mi mắt, âm trầm nói: "Em không biết em ấy nghĩ gì về em. Nhưng với em, em ấy không phải vậy."
Cô nói những chữ "Em ấy không phải vậy" rất nhẹ nhàng, sự dịu dàng trong
nét mặt của cô, ngoại trừ cô ra, ai cũng đều có thể nhận ra được.
Nội tâm Thẩm Già Hòa chấn động.
Cứu tôi cứu tôi cứu tôi với, nội tâm cô ấy đang thét chói tai.
Bạc Tô không để ý, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Em cần
gọi điện thoại trước, xin lỗi không tiếp chị được một lúc."
Thẩm Già Hòa đáp: "Ừm."
Sau khi Bạc Tô rời đi, cô ấy dùng một tay chống cằm, sau đó lại nhắm mắt lại, ôm trán.
Cô ấy nhận ra rằng suy đoán của mình luôn là sự thật—— trước đây chắc chắn đã có chuyện gì đó giữa Bạc Tô và Khương Dư Sanh.
Về cái gọi là mối bất hòa giữa Trang Truyền Vũ và Bạc Tô, chẳng lẽ Bạc Tô đã từng phụ lòng Khương Dư Sanh sao?
Mà Trang Truyền Vũ với Bạc Tô lục đục như vậy, chẳng lẽ Bạc Tô đã khiến
Khương Dư Sanh thất vọng? Bằng không, thật sự rất khó giải thích vì sao
lúc Khương Dư Sanh và Bạc Tô gặp nhau lại có bầu không khí kỳ quái như
vậy, tại sao Trang Truyền Vũ và Bạc Tô lại không giải thích rõ ràng
nguyên nhân bất hòa, và tại sao Khương Dư Sanh mặc dù là bạn thân của
Trang Truyền Vũ, biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn có thể rộng lượng,
bình thản sau khi Bạc Tô làm điều gì đó được cho là không thể tha thứ
với Trang Truyền Vũ.
Chỉ có thể người liên quan đến hành động không thể tha thứ đó chính là Khương Dư Sanh.
Là bạn thân, Trang Truyền Vũ có lẽ giận thay Khương Dư Sanh nên sinh ra oán hận, không thể tùy tiện giải thích lý do với cô ấy.
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, tất cả món ngon trên bàn bỗng mất đi hương vị.
Lòng Thẩm Già Hòa đầy phức tạp.
Là người ngoài cuộc, cô ấy không thể đưa ra kết luận cuối cùng về những
vướng mắc tình cảm của người khác. Nhưng cô ấy không biết Khương Dư Sanh có sẵn lòng hay không muốn về những thông tin mà cô ấy vô tình cung cấp cho Bạc Tô
Cô ấy thở dài một hơi.
*
Chín giờ tối,
trong phòng ngủ dành cho khách của Thẩm Già Hòa trên tầng ba quán cà phê Nhất Phương, Bạc Tô tắm rửa sấy tóc xong, ngồi trên ghế máy tính trước
bàn làm việc.
Đèn bàn tối tăm, cô nhìn chằm chằm vào avatar của Khương Dư Sanh trong vầng sáng im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới cử động được đầu ngón tay, hỏi: "Hôm nay chị và chị Già Hòa đến Chu Đạo ăn tối, nghe nói em đến bệnh viện à, có ổn không?"
Mất rất nhiều phút Khương Dư Sanh mới trả lời: "Vẫn ổn."
Đôi mắt đen láy của Bạc Tô ánh lên một tia sáng yếu ớt.
Cô gõ chữ, hỏi han: "Bác sĩ đã bàn bạc với em về kế hoạch phẫu thuật chưa?"
Trạng thái [đang soạn tin nhắn] của Khương Dư Sanh lóe lên trong giây lát rồi biến mất. Hơn nửa phút sau, cuối cùng nàng cũng xuất hiện lại: "Nói
rồi, nhưng không phải bác sĩ phẫu thuật, ngày mai mới gặp bác sĩ phẫu
thuật."
Bạc Tô cau mày: "Em ở khoa tiết niệu Bệnh viện số 1 thành phố à?"
Khương Dư Sanh đáp: "Ừ."
Bạc Tô sờ ngón tay, cân nhắc một lúc lâu rồi nói: "Chị có một người bạn
biết Giám đốc Cao Khoa Tiết niệu, nếu tiện, em gửi số thẻ bảo hiểm y tế
của bà qua cho chị đi, chị sẽ gửi cho Giám đốc Cao, nhờ ông ấy đăng nhập vào hệ thống kiểm tra lại nhé?"
Khương Dư Sanh không trả lời một lúc lâu, trạng thái [đang soạn tin nhắn] cũng không xuất hiện.
Ánh mắt Bạc Tô tối sầm lại, màn hình điện thoại lại xám xịt, cuối cùng tắt hẳn.
Gần như từ bỏ hy vọng, điện thoại cuối cùng cũng rung lên.
Khương Dư Sanh trả lời: "Ừm, phiền chị rồi."
Mắt của Bạc Tô bỗng sáng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, giống như cây khô
gặp mùa xuân, hoang mạc nở hoa. Đó không phải là nụ cười tiêu chuẩn, mà
là nụ cười chân thành, gần gũi nhất với hạnh phúc trong mười hai năm
qua.