Cô ấy không hiểu lắm tại sao Bạc Tô lại đột nhiên quyết định đi Bành Đảo
nghỉ dưỡng sau khi dưỡng thương ở nhà được hai ngày, theo cô ấy, ở lại
Bắc Thành sẽ thuận tiện hơn ở Bành Đảo. Dù là lo liệu cuộc sống hay giải quyết vấn đề công việc thì đều thuận tiện hơn Bành Đảo rất nhiều.
Nhưng Bạc Tô nói cô hiếm khi có thời gian rảnh, muốn thay đổi không khí, thư
giãn, thân làm trợ lý, cô ấy không có quyền can thiệp quá nhiều.
Cô ấy chỉ có thể đi cùng cô đến Bành Đảo, cố gắng hết sức giúp cô sắp xếp
những nhu cầu sinh hoạt cần thiết cho kỳ nghỉ ở Bành Đảo trước khi trở
về Bắc Thành.
Buổi hòa nhạc tham dự vào thứ bảy là một phần thời gian rảnh rỗi mà cô ấy muốn sắp xếp cho Bạc Tô.
Nhưng cô ấy không ngờ rằng nhân viên tại Thính Phong B&B mà cô ấy đã liên lạc trước đó có thể đi cùng Bạc Tô vào ngày hôm ấy có việc nên không
thể đi cùng được. Nhà trọ không lớn bằng khách sạn, nhân viên cũng chỉ
có vài người, Quản Thanh hỏi từng người một, mọi người đều nói hôm đó có lớp hoặc có việc nên không đi được.
Quản Thanh không quen địa
phương Lộ Thành, nhất thời không nghĩ ra người đáng tin cậy nào khác,
chỉ có thể hỏi han Chung Hân và Hàn Nhiễm từng ăn thịt nướng ở Thính
Phong.
Chung Hân cũng nói rằng hôm đó có lớp nên không giúp được
gì nhưng vẫn nhiệt tình chỉ hướng, bảo cô ấy hỏi Khương Dư Sanh: "Tối
thứ bảy này chị Tiểu Dư được nghỉ đấy, hình như chị ấy cũng định đi xem
buổi hòa nhạc này thì phải, nếu được cô hỏi chị ấy thử xem sao?"
Quản Thanh đáp: "Được, cảm ơn." Nhưng không có thêm động tác gì một lúc lâu.
Cô ấy không chắc có thích hợp hay không.
Những người khác thì không sao, ngay cả cô Trang, người rõ ràng có vẻ mâu
thuẫn với cô Bạc cũng ổn, nhưng bà chủ Khương, cô ấy có chút không chắc
chắn.
Không phải cô ấy không tin, mà là phần nào nhận thức được
cô Bạc và bà chủ Khương thực sự có một mối quan hệ vi tế, tưởng chừng
như gần gũi nhưng lại rất xa vời.
Mặc dù Bạc Tô luôn cư xử rất điềm tĩnh.
Cô ấy không dám hành động liều lĩnh nên đành cắn răng làm phiền Bạc Tô. Cô ấy giải thích lý do ngắn gọn cho Bạc Tô rồi hỏi cô: "Vậy cô Bạc, em có
thể hỏi cô Khương có tiện không được không?"
Trong căn phòng cuối cùng trên tầng 5 của Thính Phong B&B, trong một căn phòng không có
đèn, Bạc Tô mặc váy ngủ, ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, ngắm nhìn
hoàng hôn phía xa đang chìm dần xuống biển. Vạn vật đã mất đi màu sắc,
trời đất nhạt nhòa thành một bức ảnh cũ, như bước ra từ một ký ức xa
xôi.
Bên cạnh notebook đã tắt màn hình trên bàn là một tấm bùa hộ mệnh bằng vàng mà cô đã lấy được ở chùa cổ Hòa Thành trước khi bị
thương ở mắt cá chân.
Khi nghe thấy tin nhắn nhắc nhở, cô thoáng tỉnh táo lại, đánh thức máy tính.
Thấy rõ nguyên do, cô cau mày, muốn nói: "Không cần phiền vậy đâu."
Nhưng gõ xong, đầu ngón tay cô cứ lơ lửng trên phím Enter.
Mắt cô dán chặt vào hai chữ "cô Khương" một lúc lâu, nỗi đau tròng lòng lại hiện hữu. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng xóa hết những chữ mình gõ, thay đổi lời nói: "Có thể."
Quản Thanh lập tức trả lời: "Vâng, để em hỏi cô Khương xem."
Bạc Tô rũ mắt, hàng mi dài rợp bóng cánh bướm, đáp: "Ừm."
Khương Dư Sanh đang bận ở Chu Đạo thì nhận được tin này.
Trong lúc nhất thời, nàng gần như nghi ngờ đây lại là một giấc mộng nửa tỉnh
nửa mơ, nhưng ngay sau đó, Hàn Nhiễm đã đánh thức nàng: "Chị Tiểu Dư..."
Cô ấy hỏi: "Một bàn khách hỏi thịt bò trong suất ăn trên menu có thể thay
thế bằng thịt cừu được không? Vợ anh ấy không ăn thịt bò, nhưng mà, thịt bò của chúng ta đắt hơn thịt cừu. "
Khương Dư Sanh định thần lại.
Nàng ngẩng đầu lên đáp lại Hàn Nhiễm: "Được chứ, không sao đâu, nhưng nhờ anh ấy..."
Nàng còn chưa nói xong, Hàn Nhiễm đã khéo léo trả lời: "Nhờ anh ấy viết bình luận tốt trên APP!"
Khương Dư Sanh lộ ra nụ cười cảm kích, Hàn Nhiễm hiểu ý, nhanh chóng đi về phía phòng ăn của khách hàng.
Khương Dư Sanh nhìn, nụ cười dần nhạt đi.
Nàng cúi đầu, mở khóa màn hình điện thoại, mắt vẫn dán vào những dòng chữ màu đen đó——
Xin lỗi vì đã làm phiền. Chị Khương, thứ Bảy này chị có muốn đến xem buổi
hòa nhạc tại Trung tâm nghệ thuật Bành Đảo không? Có tiện đi cùng cô Bạc nhà chúng tôi không?
"Là thế này, cô Bạc bị thương ở chân,
hiện đang dưỡng thương ở Bành Đảo một mình. Vốn dĩ chúng tôi đã đặt vé
và tìm người đi cùng nhưng người đó tạm thời bận nên không đi được. Tôi
không thể tìm được ai khác tin tưởng để đi cùng cô Bạc vào lúc này, tôi
cũng lo về việc cô ấy sẽ một mình đến nơi công cộng trong tình hình hiện tại, cho nên khi nghe nói cô sẽ tham dự buổi hòa nhạc này vào thứ bảy
nên đã hỏi cô xem không biết cô có tiện không?"
Lý trí bảo Khương Dư Sanh đừng dính líu đến bất cứ điều gì nữa, nhưng tâm trí nàng không
tự chủ hiện lên hình dáng gầy gò của Bạc Tô khi cả hai nói lời tạm biệt
trong con hẻm nhỏ vài ngày trước trước khi quay xe lăn lại.
Nàng
không thể không nhớ lại những ngày Bạc Tô cùng nàng ra vào, lên xuống
sau khi vô tình bị bỏng chân vào năm thứ hai trung học.
Gần
như cũng là mùa này năm đó, buổi tối học bài xong trở về ký túc xá,
không biết là ai đã đặt ấm đun siêu tốc lên một cuốn sách, trong khi trò chuyện, Khương Dư Sanh đứng cạnh bàn không để ý, quay người lại, va vào góc sách trên bàn, khiến ấm nước vừa sôi đổ ập xuống, nước đổ lên bắp
chân và mu bàn chân phải của Khương Dư Sanh.
Nước nóng
trong ấm đun sôi để lại một lúc, mặc dù đã dưới 100 độ C nhưng ngay lập
tức khiến bắp chân và mu bàn chân thanh tú của nàng phồng rộp.
Khương Dư Sanh lập tức kêu lên đầy đau đớn. Các bạn cùng phòng đều hoảng sợ,
có người vội vàng giúp nàng đi đến bồn giặt ở hành lang xả nước, có
người chạy đi tìm dì quản ký túc xá, có người chạy lên lầu tìm Bạc Tô.
Bạc Tô đến nhanh hơn dì ký túc xá.
Cô sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh cấp 3, có lẽ vẫn đang làm bài, vẫn mặc đồng phục học sinh, đôi môi mỏng mím chặt, thở hổn hển.
Cô cúi đầu nhìn rõ vết thương của Khương Dư Sanh, không trách móc gì, đưa
tay lau nước mắt cho Khương Dư Sanh, quỳ xuống nói: "Chị đưa em đến bệnh viện."
Cô nhờ người bạn theo xuống tầng dưới giúp mình
lấy thẻ học sinh, tiền mặt và thẻ ngân hàng, cũng nhờ dì ký túc xá đã
đến đi cùng, tối hôm đó cô bế nàng ra khỏi cổng trường và bắt taxi đến
bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
Sau đó, giống như Bạc Tô, nàng phải ngồi xe lăn một thời gian.
Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ tự xoay bánh xe - bởi vì Bạc Tô luôn ở phía sau nàng.
Cô đẩy nàng dọc con đường trường dài giữa dãy nhà giảng dạy và ký túc xá,
bế nàng lên xuống những cầu thang dài trong ký túc xá và khu giảng dạy,
không bao giờ phàn nàn.
Để hạn chế tối đa việc để lại sẹo, Bạc Tô đã hỏi nhiều người, chọn cho nàng một phòng khám chuyên khoa
bỏng có tiếng trong vùng nhưng hơi xa trường học, cứ cách hai ngày lại
đẩy nàng đến thay thuốc.
Việc thay thuốc này kéo dài gần một tháng, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Ngoại trừ ba ngày thi tuyển sinh cấp ba, Khương Dư Sanh kiên quyết không cho
cô đi lại giữa phòng thi và trường học, những lúc khác, Bạc Tô chưa bao
giờ nhờ người nào khác.
Một ngày nọ, Bạc Tô bế nàng từ ký
túc xá trên lầu xuống ký túc xá tầng dưới như thường lệ, nàng hỏi Bạc
Tô: "Có phải em càng ngày càng nặng hơn không?"
Bởi vì tiếng thở của Bạc Tô dường như rõ ràng hơn trước.
Bạc Tô chỉ lặng lẽ trả lời: "Không có, vẫn ổn."
Sau này nàng mới biết hôm đó là ngày đầu tiên trong kỳ kinh nguyệt của Bạc Tô.
Khi đó, ánh nắng cũng gay gắt như khi nàng nhìn Bạc Tô rời đi một mình vài
ngày trước, mồ hôi mịn trên thái dương và tóc mai của Bạc Tô vẫn còn lập lòe khi nàng nghĩ đến.
Khương Dư Sanh thực sự không nói nổi câu không tiện.
Nếu nhận được một giọt lòng tốt của ai đó, thì nên đáp lại bằng một suối
nước. Nàng không thể làm điều này, nhưng chuyện nhỏ không mấy tốn sức,
có lẽ là được.
Nàng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi gõ chữ, không
đồng ý cũng không không đồng ý: "Vé còn đó không? Tôi có thể hỏi Chung
Hân giúp cô được chứ?"
Quản Thanh đáp: "Vé vẫn còn, nhưng tôi hỏi thì họ đều nói không đi được vì có việc phải làm."
Khương Dư Sanh đang định bấm vào hộp thoại của Chu Đạo thì dừng lại.
"Ừm, tôi biết rồi." Cuối cùng nàng cũng trả lời.
Quản Thanh trả lời ngay: "Vậy... chị Khương có tiện không? Tôi nói với cô
Bạc một tiếng nhé, sau đó hai người sẽ liên lạc với nhau?"
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
Sau khi gửi đi chữ "ừm", nàng mới nhớ ra cả hai không thể liên hệ được vì nàng đã xóa Bạc Tô.
Bất giác, nàng lại thở dài.
*
Nàng không đặc biệt hỏi thông tin liên lạc của Bạc Tô từ Quản Thanh. Không
biết Bạc Tô đã phát hiện nàng xóa cô hay chưa, vẫn im lặng như trước,
cũng không hỏi thông tin liên lạc của nàng thông qua Quản Thanh.
Mãi đến chiều thứ bảy, không còn thời gian để trì hoãn nữa, Khương Dư Sanh
đành phải gửi tin nhắn hỏi Trang Truyền Vũ: "Số phòng của Bạc Tô là bao
nhiêu thế? "
Trang Truyền Vũ vội vàng trả lời: "?"
Tiếp theo là "Làm gì?"
Khương Dư Sanh nói: "Chút nữa em muốn đến tìm chị ấy để cùng đến trung tâm nghệ thuật."
Trang Truyền Vũ lại nêu thêm câu hỏi: "????"
"Em điên à???!!!"
Khương Dư Sanh bất đắc dĩ: "Không có." Nàng giải thích: "Trợ lý của chị ấy hỏi em. Người đi cùng chị ấy có việc, cô ấy lại không tìm được người, cũng
lo chị ấy đi một mình, tình cờ nghe nói em cũng đi nên đã hỏi em."
Trang Truyền Vũ lời ít ý nhiều: "Liên quan gì đến em?"
Đầu ngón tay đặt trên bàn phím ảo điện thoại di động của Khương Dư Sanh
dừng lại, tâm sự trong lòng: "Em không muốn nợ chị ấy điều gì."
Trang Truyền Vũ muốn nói: "Em nợ cái gì? Năm đó nhà họ Bạc chăm sóc cho em
không phải vì mẹ em và ba cô ta yêu nhau à, không phải là người tình ta
nguyện sao? Hơn nữa, em và cô ta luôn bầu bạn với nhau, không phải cô ta đơn phương chăm sóc em." Nhưng vào lúc cô ấy chuẩn bị thốt ra lời, hình ảnh Bạc Tô cõng Khương Dư Sanh lên xuống cầu thang năm đó chợt hiện lên trong tâm trí, trở thành cảnh tượng náo động toàn trường, đầu ngón tay
đang rơi của cô ấy chợt dừng lại.
"Được rồi, thôi vậy." Cô ấy thỏa hiệp: "0503."
Khương Dư Sanh trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc "đã nhận".
Trang Truyền Vũ phàn nàn: "Được rồi, bây giờ em cũng gặp cô ta rồi, vài ngày nữa có thể đến uống trà với chị được không?"
Khương Dư Sanh cảm tạ lòng tốt biết rõ mà không làm rõ của cô ấy, đồng ý: "Ừm, hai ngày nữa em sẽ đến."
Nàng trêu: "Có chị Già Hòa ở bên còn chưa đủ sao?"
Nàng biết tối nay cả hai lại rời đảo để đến phòng tập thể hình và xem phim.
Trang Truyền Vũ ngạo nghễ nói: "Chị ta hả? Thôi bỏ đi, hừ, nói chuyện không hợp, nửa câu cũng ngại nói nhiều."
Khương Dư Sanh cười khúc khích, không vạch trần lời bao biện của cô ấy.
Nàng ghi số phòng, ước lượng thời gian đi đường rồi thay quần áo đến đó.
Trong phòng 0503 của Thính Phong B&B, Bạc Tô đã sẵn sàng lên đường.
Khương Dư Sanh vừa gõ cửa phòng ba lần, cửa lập tức"cạch" một tiếng mở ra.
Bạc Tô đứng dựa vào tường, dáng người cao gầy, mái tóc đen óng mượt khẽ vén ra sau tai, buông thõng trước người, mặc một chiếc váy xếp li không tay màu trắng, đôi vai trắng nõn thẳng tắp ẩn hiện giữa mái tóc đen. Bộ đồ
bảo hộ đột ngột trên đôi chân của cô không hề làm giảm đi vẻ đẹp và sự
thanh lịch.
Nhìn thấy là Khương Dư Sanh, trong mắt cô hiện lên một tia ấm áp rất nhẹ, chào hỏi: "Em đến rồi."
Cũng giống như buổi tối sau bữa tối cuối tuần cấp 3, nàng rủ Bạc Tô ra đảo
chơi, cứ luôn bảo Bạc Tô ở yên đợi nàng trong phòng một lúc, sau đó nàng chọn quần áo, thay đồ xong rồi đến gõ cửa phòng cô.
Lúc đó Bạc
Tô vẫn luôn như vậy, kiên nhẫn chờ ở cửa, nghe thấy tiếng động ở cửa, cô hơi ngước mắt lên, đặt sách xuống, đứng dậy, bình thản hỏi: "Em xong
rồi à?"