Trần Đình Y như thể bị đóng băng, cả người lạnh lẽo. Lưu Diệp Minh vẫn
vờ như không thấy biểu tình này của Trần Đình Y, vẫn tiếp tục nói. Mỗi
câu mỗi chữ đều là những chiếc đinh đóng vào người Trần Đình Y.
Lưu Diệp Minh: “Sự kiện của tập đoàn Vũ gia, quan hệ của Chí Vân và đạo diễn Lí Chí Minh, còn có cả Trần Tinh Tinh…”
Ngưng một lát, Lưu Diệp Minh nắm lấy tay trái của Trần Đình Y, từ tốn tháo
chiếc nhẫn ở ngón áp út, để lộ ra vết sẹo. Không rõ từ khi nào Trần Đình Y có thối quen thường xuyên đeo nhẫn, chỉ khi đóng phim y mới tháo ra,
mỗi lần như vậy, Trần Đình Y đều dùng miếng dán che đi. Có người hỏi y
đeo nhẫn là có vị hôn thê rồi hay không, Trần Đình Y chỉ đáp: “Chiếc
nhẫn này không có giá trị, nhưng ý nghĩa của nó mới là thứ cực kì vô
giá.” Lúc đó không ai hiểu câu nói này, cả Lưu Diệp Minh cũng vậy.
Lúc đầu chỉ mang tâm lí thử thôi, lại không ngờ khi thật sự thấy vết sẹo đó, hốc mắt không nhịn được đỏ lên muốn khóc.
Lần đó Diệp Diệp, Trần Đình Y và Tinh Tinh trốn ra ngoài chơi, chỉ vì Diệp
Diệp khóc nháo đòi ăn quả dại trên cây. Tinh Tinh tự nghĩ bản thân lớn
hơn Diệp Diệp, luôn xem Diệp Diệp là em mà nhường nhịn, định leo lên hái quả dại cho Diệp Diệp, lại bị Trần Đình Y ngăn lại, tự mình leo lên.
Tối hôm trước trời vừa mưa to, các nhánh cây còn rất trơn, Trần Đình Y
không may ngã từ trên cây xuống, tay không cẩn thận đập phải đá. Tảng đá tự nhiên có hình dạng kì quái, một góc bén đến cắt đứt da thịt, lại vì
ngã lực quá mạnh mà ngón tay áp út bị rách thịt, còn thêm nứt xương. Vì
chuyện đó mà Diệp Diệp rất lâu luôn cảm thấy thật có lỗi.
Vết sẹo đã lâu, không còn đau nữa nhưng Lưu Diệp Minh vẫn khẽ khàn chạm nhẹ,
giống như chỉ cần mạnh tay, chỗ này sẽ lần nữa mà chảy máu vậy.
Lưu Diệp Minh không rõ vô thức hay cố ý mà gọi một tiếng: “Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ còn đau không?”
Trần Đình Y bị tiếng gọi ‘Anh trai nhỏ’ đánh bay toàn bộ hồn phách, như
người mất hồn mà nhìn vào Lưu Diệp Minh. Mất gần một phút sau mới cử
động lại được.
Trần Đình Y bất chợt cử động, kéo mạnh Lưu Diệp
Minh về phía mình, Lưu Diệp Minh không kịp định hình bị kéo ngã vào lòng Trần Đình Y.
Trần Đình Y ôm chặt Lưu Diệp Minh, chân mày cau lại, hai mắt nhắm nghiền đem nữa khuôn mặt vùi vào vai Lưu Diệp Minh.
Trần Đình Y giọng đầy da diết, mang theo nỗi nhớ thương"Diệp Diệp, em nhớ rồi sao?"
Lưu Diệp Minh cười nhẹ, đưa tay ôm cổ Trần Đình Y: “Em nhớ rồi. Em xin lỗi, đã để quên mất anh, bao năm qua chỉ mình anh nhớ em, khiến anh thiệt
thòi rồi.”
Trần Đình Y buông cái ôm ra trước, đem hai tay Lưu
Diệp Minh đang ôm cổ mình xuống, dùng bàn tay to lớn của mình bao trọn
bàn tay nhỏ bé của Lưu Diệp Minh: “Anh không thiệt thòi, anh… anh xin
lỗi, lúc trước đã nói sẽ bảo vệ em thật tốt, nhưng lại…”
Lưu Diệp Minh không nói gì, rút hai tay lại. Đi về phía cửa sổ sát sàn. Ánh nắng bên ngoài rọi vào, làm cho Lưu Diệp Minh như cả người tỏa ra ánh sáng
ấm áp. Lưu Diệp Minh đứng nhìn ra bầu trời bên ngoài, rồi từ từ quay đầu nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y nhìn thấy Lưu Diệp Minh quay đầu nhìn
mình, không nói hai lời lao đến lần nữa đem Lưu Diệp Minh chôn mặt vào
lòng ngực mình.
Trần Đình Y vẻ mặt đầy chua xót cùng không nỡ nói: “Xin lỗi, anh đến bên cạnh em trễ quá rồi.”
Lời hứa khi còn bé của Trần Đình Y không hiểu sao cứ vang lên trong đầu cả
hai người lúc này: “Chỉ cần em quay đầu nhìn tôi ba lần thôi, tôi sẽ
xuất hiện bên cạnh em. Bảo vệ em khỏi mấy người xấu xa kia.”
Lưu
Diệp Minh vùi sâu vào lòng ngực y, bao nhiêu uất ức cùng tủi nhục mà hắn đã chịu đựng bao năm qua giờ đây bộc phát ra hết thẩy.
Trần Đình Y thấy Lưu Diệp Minh khóc đến đáng thương, cũng không lên tiếng an ủi
mà vòng tay ôm Lưu Diệp Minh càng siết chặt thêm.
Lưu Diệp Minh
mang theo giọng mũi, mà oán trách: “Anh trai nhỏ đến trễ quá, em quay
đầu trễ quá. Em bị Nghị Úy chèn ép hết tiền lương, phải đi làm thêm, còn phải mặc đồ gấu teddy rất nóng, mỗi ngày đều phải mặc tận 12 tiếng đồng hồ. Còn suýt bị người ta quy tắc ngầm… Em đã rất khổ sở, em vẫn nhớ lời hứa của anh, nhưng lại quên mất anh, em xin lỗi…”
Lưu Diệp Minh
chỉ nhớ có người từng hứa sẽ bảo vệ hắn chỉ cần hắn quay đầu nhìn người
đó ba lần. Nhưng hắn lại mãi không thể nhớ ra khuôn mặt hay tên gọi của
người đó, chỉ biết bản thân luôn gọi người đó là “Anh trai nhỏ.”
Lưu Diệp Minh vừa khóc vừa kể, kể rất nhiều chuyện mà Trần Đình Y không biết hết được.
Lưu Diệp Minh lúc này mới hạ giọng, nước mắt rơi ra còn nhiều hơn: “Còn có… còn có mẹ nuôi bị Lưu Thịnh hại chết, em đều thấy toàn bộ.”
Trần Đình Y cuối đầu hôn nhẹ lên tóc Lưu Diệp Minh: “Không sao nữa rồi, mọi
chuyện đã qua rồi. Người đã hại chị Tường Vân rất nhanh sẽ được nhận
hình phạt thích đáng.”
Tận nữa ngày sau cả hai mới bình ổn được
tâm trạng. Lưu Diệp Minh ngồi bó gối, nghiêng đầu dựa vào vai Trần Đình
Y. Trần Đình Y một tay vòng ra sau lưng Lưu Diệp Minh mà vỗ vỗ.
Trần Đình Y: “Sao em nhận ra anh?”
Lưu Diệp Minh khịt khịt mũi: “Lúc đón bà, em thấy anh cứ nhìn ra hướng nhà
của Tinh Tinh, lúc đó em chỉ cảm thấy kì lạ thôi. Mãi sau khi em gặp lại Tinh Tinh ở sự kiện, có cả anh nữa, em mới dần hoài nghi. Rồi hôm Đại
Đồng bỏ ra ngoài, khi anh và bà nói chuyện, em mới thoáng thấy vẻ mặt
hoài niệm của bà. Nhớ lại lúc anh thấy chiếc vòng tay hôm em vừa chuyển
đến đây, đó là vật mà anh đã tặng em. Rồi cái ngày chúng ta thấy Tinh
Tinh đẩy xe cho Vũ Minh Uy, anh đã dặn em đừng liên lạc với Tinh Tinh
trong thời gian này…”
Xâu chuỗi lại toàn bộ, cùng với những vụn
kí ức ngày đi sự kiện, toàn bộ trở thành một mãnh kí ức hoàn chỉnh đầy
đủ. Lưu Diệp Minh cũng nói rõ lí do bản thân mình quên mất y.
Năm đó sau khi tận mắt thấy Lưu Thịnh hại chết Trần Tường Vân, vì đả kích
quá lớn khiến cho Diệp Diệp sốt cao liền mấy ngày, đỉnh điểm là lên đến
40° phải lập tức cấp cứu. Sau cơn bạo bệnh đó, kí ức của Diệp Diệp gần
như quên sạch, chỉ nhớ được bà nội Lưu, ba mẹ nuôi và Trần Tinh Tinh.
Nhiều lần nhìn chiếc vòng tay màu đỏ có gắn hình mặt trăng nho nhỏ,
không biết tại sao mình lại đeo nó, chỉ nghe Tinh Tinh nói: “Là cậu nhỏ
của Tinh Tinh tặng Diệp Diệp, Diệp Diệp quên cậu rồi sao?” Đó cũng là
câu nói cuối cùng mà Diệp Diệp và Tinh Tinh nói với nhau trước khi Tinh
Tinh rời đi. Về sau khi gặp lại, cả hai đều đã là Lưu Diệp Minh và Trần
Tinh Tinh.
Trần Đình Y an ủi: “Không sao rồi, chúng ta hiện tại
vẫn rất tốt, Tinh Tinh giờ cũng vậy, đã có người yêu thương vào bảo vệ
rồi. Vài hôm nữa anh gọi bọn họ đến đây.”
Lưu Diệp Minh mừng rỡ, vui vẻ hỏi: “Được sao?”
Trần Đình Y vén tóc Lưu Diệp Minh lên, thả nhẹ nụ hôn trên đó: “Được chứ.”