Gân xanh trên trán Lưu Diệp Minh bắt đầu hơi giật giật, kìm nén sự bực
bội, nở nụ cười cứng nhắc: "Ha ha ha, mọi người cũng rất biết cách đùa
ấy chứ."
Hà Mẫn Mẫn kìm nén nụ cười: "Tôi cảm giác một giây sao Diệp Minh liền có thể chửi người vậy."
Quách Sở: "Đúng vậy nha, nhìn cậu ấy như vậy thôi nhưng cậu ấy từng chửi một
tên sở khanh ở phim trường. Hắn bị Diệp Minh chửi đến phát khóc luôn
mà."
Phía bên kia có người nói: "Tôi có theo dõi vụ đấy. Tên đó
là nhân viên đoàn phim, hắn giở trò đồi bại với nhân viên công tác nữ.
Bị Lưu Diệp Minh bắt được. Khi về còn lên bài tố ngược lại Diệp Minh mắc bệnh ngôi sao."
Trần Đình Y mỉm cười, giọng hơi cưng chiều: "Mọi người đừng trêu cậu ấy nữa."
Lưu Diệp Minh buông mic, thở dài bất lực. Tên Trần Đình Y này luôn tìm cách trêu chọc hắn, hắn bị chọc đến quen rồi, càng nói lại càng bị mọi người xung quanh nghĩ ra theo hướng vì hắn ngại quá hóa giận.
Trịnh
Văn mời bốn vị giám khảo vào chỗ ngồi. Bắt đầu tiếp tục: "Trước mắt 50
thí sinh đây là một thùng phiếu, trong đây có các số từ 1->25. Các
bạn lần lượt lên đây bốc thăm, cặp số trùng nhau sẽ là bạn diễn cho các
bạn ở vòng thi đấu đầu tiên. Trước khi bắt đầu, tôi xin công bố phần
thưởng cho 10 thí sinh xuất sắc nhất, sẽ được tham dự vào hai dự án phim do đạo diễn Quách chỉ đạo, đóng chung với các vị giám khảo đây. Tham dự sự kiện thảm đỏ liên hoan phim vào cuối năm nay. Có cơ hội hợp tác với
các nhà sản xuất. Kí hợp đồng độc quyền ba năm với công ty truyền thông
Hướng Thiên."
Trịnh Văn là một người biết điều khiển tiết tấu của chương trình, cũng là ngược nắm bắt tốt tâm lí người khác. Chờ cho sự
phấn khích của các thú sinh lên cao, Trịnh Văn ngay lập tức đã ra đòn
nặng: "Và hai thí sinh có số điểm thấp nhất, sẽ bị loại ngay lập tức. Số điểm xếp hạng luôn được cập nhật liên tục trong vòng một tuần, bắt đầu
từ sau khi vòng thi kết thúc đến trước khi bắt đầu vòng thi tiếp theo.
Các bạn có thể theo dõi xếp hạng của bản thân mình vì đó là bảng điểm
công khai. Và trong chương trình này sẽ không có vòng công bố kết quả
xếp hạng, vì các bạn sẽ phải tự mình rời đi sau khi có kết cuối cùng
trên bảng xếp hạng. Tất nhiên các bạn vẫn sẽ được tham gia vòng thi đấu
sau khi có kết quả, kết thúc vòng thi các bạn mới rời đi."
Tất cả mọi người ai cũng có điểm hoảng sợ, chương trình này thật biết cách
chơi mà. Tự mình thấy bản thân liên tục nhảy lên xuống trên bản xếp
hạng, người ở cuối bản còn tinh thần mà luyện tập sao chứ. Đến ngày thì
tự mình dọn đi, không cần làm buổi công bố kết quả gì cả...
"Ác quá vậy, bị loại vẫn phải thi, để làm gì cơ chứ. Tôi bị loại sẽ đi thẳng không quay lại."
Trịnh Văn mỉm cười: "Thi tiếp sau khi bị loại hay không là quyền của các bạn, tuy nhiên luật chương trình đưa ra, đều sẽ có lí do của nó."
Một giọng nữ vang lên, tuy cô nàng đã hạ giọng nhưng vì mic của ekip vẫn
hoạt động, nên hầu như ai cũng nghe được: "Bị loại còn giúp chương trình kéo rating à, tôi bị loại sẽ không để fan xem tiếp đâu. Ké fame sao,
tôi không dễ dãi cho họ vậy đâu."
Cả trường quay rơi vào im lặng, bốn người ban giám khảo cau chặt mày. Trịnh Văn vẫn duy trì nụ cười
nhưng ánh mắt đã trở lên lạnh lẽo. Cô nàng cũng không ngờ từng câu từng
chữ mình vừa nói đều đã bị thu lại hết. Biểu cảm trên mặt từ đanh đá
chuyển sang cứng ngắt. Hà Mẫn Mẫn ngón tay nhịp nhẹ trên bàn, nhìn vào
cô gái đó. Cái nhìn trực tiếp từ Hà Mẫn Mẫn khiến cô ta hoảng sợ, Hà Mẫn Mẫn cất giọng, giọng nữ lạnh tanh truyền vào tai khiến cô lạnh run:
"Fan cô đông không? Cô nổi tiếng không? Diễn xuất cô tốt không?...
Rating chương trình thật sự cần cô kéo sao?."
Chỉ nhiêu đó câu
hỏi, mọi người đều như nhau hiểi rõ sự nghiệp cô gái này xong rồi. Chỉ
cần tập này lên sóng, cô ta sẽ biến mất khỏi showbiz. Hà Mẫn Mẫn dụng ý
rất rõ ràng. Người xem chương trình số ít chỉ là fan bọn họ, còn phần
lớn là fan của các vị tiền bối, đạo diễn, ảnh đế ở đây. Chỉ riêng fan
của Trịnh Văn đã đủ đè chết phân nữa người ở đây rồi. Huống chi chưa
biết chắc diễn xuất của bọn họ liệu có thật sự phát huy tốt hay không.
Nếu như diễn quá tệ, fan quay lưng là chuyện hợp tình hợp lí.
Trịnh Văn lên tiếng: "Các bạn yên tâm, đây là sự công bằng cho các thí sinh
mà phía tổ chức đưa ra, nên các hành vi lên mạng xã hội kêu gọi vote là
sai trái, vì vậy những người vote diễn xuất cho các bạn là những vị tiền bối có chuyên môn cao trong giới."
Bắt đầu có người than thở vì ý định kêu gọi fan vote không thành, có người cảm thấy mình sẽ bị loại
lập tức, cũng có người cảm thấy may mắn và công tâm. Nhưng cũng có người không cảm thấy như vậy, cậu thiếu niên đó giơ tay, Trịnh Văn ngạc
nhiên: "Hạo Kì, cậu muốn nói gì xin mời."
Hạo Kì: "Nhưng vậy có
thật sự công bằng không, khi những người có diễn xuất không tốt bị loại
khỏi chương trình. Vậy thì còn cần gì phải tốn công tham gia. Fan của
bọn họ vote dù thần tượng mình kém về diễn xuất nhưng có thể ở lại lâu
thêm để rèn luyện mà."
Lưu Diệp Minh tay chống bàn, cầm mic, vẻ mặt từ hờ hững sang nghiêm túc:
"Hạo Kì, cậu nhớ kĩ đây là chương trình tìm kiếm, không phải đào tạo.
Các bạn ở đây đều đã từng đóng phim, nếu diễn xuất các bạn không tốt,
các bạn nên tự mình rèn luyện. Chúng tôi ở đây là chấm các bạn, không
phải đào tạo các bạn. Người rèn luyện cho các bạn là chính bản thân
mình. Fan vote thì sao chứ, ai fan đông thì người đó thắng, vậy nếu diễn xuất tệ vẫn vào được vòng sau thì đơn giản mà nói, chương trình không
cần tổ chức ra."
"Sẵn đây tôi nói luôn, ở đây không phải ai đông fan hơn là thắng, mà các bạn diễn xuất tệ là có tội. Vậy nên tự các bạn phải cố gắng đi. Dù sao tôi cũng từng cùng với cậu hoạt động cùng một
công ty mà, nhưng tôi sẽ không vì việc đó mà thiên vị ai cả đâu, mọi
người cũng hãy yên tâm."
Gần đó không biết ai trò chuyện, nhưng
Hạo Kì nghe được: "Cùng công ty sao? Hạo Kì tôi nhớ không nhầm là cùng
tuổi với anh Diệp Minh mà."
"Nhưng anh Diệp Minh là người chấm điểm chúng ta."
Hạo Kì cảm thấy mặt mình như vừa bị ai đó tát, cảm giác máu nóng dần dâng
lên, hai má nóng rát đến khó chịu. Hạo Kì biết rõ ý đồ trong giọng điệu
của Lưu Diệp Minh, hắn muốn Hạo Kì nhớ vị trí của bản thân mình hiện
tại...
Sau hai tiếng bốc thăm, các cặp cũng đã chia xong xuôi. Là đến phần bốc thăm phân cảnh mình sẽ diễn ở vòng thi đầu tiên. Có 25
phân cảnh kinh điển sẽ được các thí sinh tái diễn lại. Đến khi kết thúc
buổi ghi hình cũng đã là 1h sáng hôm sau. Ban tổ chức đưa 50 thí sinh về kí túc xá, mọi người không còn việc cũng lục tục rồi đi.
Trần
Đình Y nói với Tào Cận đang đứng bên cạnh: "Để tôi đưa cậu ấy về cũng
được. Dù sao cũng phải về nhà tôi mà, cậu không cần chạy tới chạy lui
đâu."
Tào Cận nhìn Trần Đình Y, rồi nhìn lại Lưu Diệp Minh. Suy
xét một hồi mới đồng ý, Tào Cận đánh xe đi trước. Để lại Lưu Diệp Minh
cùng Trần Đình Y.
Trần Đình Y tự nhiên đưa tay cầm lấy túi của mình rồi cầm luôn túi của Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh vội ngăn lại: "Không cần đâu, tôi tự cầm là được mà."
Trần Đình Y: "Không sao."
Ở dưới hầm đỗ xe hiện tại chỉ còn hai người, Trần Đình Y liếc mắt nhìn về góc khuất nào đó, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, bỏ túi vào phía sau xe, y giúp Lưu Diệp Minh mở cửa xe: "Diệp Diệp lên xe đi."
Lưu Diệp
Minh nhìn một màn vừa rồi, trên đỉnh đầu xuất hiện dấu chấm hỏi thật to, tự hỏi tên này có phải phát điên gì rồi hay không.
Trần Đình Y
tự mình lái xe, tay lái rất tốt, cả đường đi về nhà đều thật sự êm đềm.
Có lẽ vì xe chạy quá êm nên cơn buồn ngủ cũng sự tĩnh lặng trong xe dễ
khiến con người ta rơi vào trại thái buồn ngủ. Khi Trần Đình Y dừng đèn
đỏ, nhìn qua đã thấy người bên cạnh không biết đã co chân ngủ lúc nào
không hay. Vừa nãy vì sợ Lưu Diệp Minh mệt, nên Trần Đình Y cố ý hạ ghế
tựa ra sau. Giờ nhìn lại thấy người trong lòng ngủ, lại cảm thấy dễ
thương hơn, ít ra khi ngủ Lưu Diệp Minh không có những hành động vô ý
tránh né y.
Đến nhà, Trần Đình Y mở cửa xuống trước, trong lòng
muốn ôm người vào nhà, lại sợ giữa đường hắn thức dậy, với tính cách của hắn, có lẽ sẽ giận mình đi. Khi đó mất nhiều hơn được, kìm nén sự chiếm hữu trong lòng, Trần Đình Y khẽ lay nhẹ cánh tay Lưu Diệp Minh: "Diệp
Diệp, dậy đi, đến nhà rồi, vào nhà rồi ngủ tiếp."
Lưu Diệp Minh
khẽ mở mắt, có lẽ vữa nãy ngủ rất ngon, trong ánh mắt còn đỏ lên động
hơi nước, ánh mắt mơ màng nhìn Trần Đình Y đầy câu dẫ mà đến cả bản thân Lưu Diệp Minh cũng không ý thức được.
Hai người vào nhà, Lưu Diệp Minh trước khi vào phòng quay đầu nhìn Trần Đình Y: "Ngủ ngon."
Trần Đình Y mỉm cười: "Ngủ ngon."
Lưu Diêp Minh thả mình xuống giường, chưa đầy một phút đã lần nữa chìm vào trong mộng đẹp.
Trần Đình Y sau khi về phòng, liền lấy khăn vào phòng tắm xả nước. Giọng
nước lạnh xối vào người luôn khiến người khác tỉnh táo lại phần nào.
Tiếng nước ào ào tận gần một giờ sau mới ngưng.
Vì khi từ trường
quay về nhà đã là hơn 1h sáng, nên khi mặt trời vừa mọc, Tào Cận đã bị
tiếng chuông điện thoại làm giật mình thức giấc, các cuộc gọi từ phóng
viên cứ như đòi nợ mà liên tục reo.
Trên mạng xã hội vẫn luôn
bùng nổ như mọi khi: "Hai vị ảnh đế xác nhận sống chung, Trần Đình y tự
tay cầm túi và lái xe cho Lưu Diệp Minh."
Hình ảnh đính kèm tuy
là chụp trộm từ một góc khuất, nhưng nhờ có ánh đèn ở bãi đỗ xe chịu
phối hợp nên nhìn rõ sườn mặt của Lưu Diệp Minh và khuôn mặt cười si
ngốc của Trần Đình Y.
Fan A: "Tôi chết đây, chết vì OTP quá hạnh phúc."
Fan B: "Vậy chúng ta còn cần gì ship nữa cơ chứ, bọn họ yêu nhau thật rồi."
Fan C: "Tôi đã chọn xong váy rồi, hai người khi nào kết hôn."
Fan D: "+1, cơ mà nhìn ánh mắt của Đình Y đi, si mê quá."
Fan only: " Đồng nghiệp cầm giùm đồ thôi mà, với cả ở chung thì sao chứ, cứ phải ở chung là yêu nhau chắc, vậy tôi với thằng bạn tôi yêu nhau từ
mấy năm rồi, các người bớt bớt đi. Diệp Diệp cũng đâu nhờ anh ta cầm, tự anh ta muốn cầm giùm thôi."
Fan A: "Lầu trên là trai hay gái vậy, có người yêu chưa."
fan only: "Tôi là con trai, chưa có người yêu, các cô muốn tôi cũng không làm quen."
Fan B: "Cẩn thận bạn cùng phòng có ngày đè chết ông."
Fan only: "...."
Anti fan" Yêu đương không tôn trọng nghề nghiệp gì cả."
Fan C: "Bộ là người nổi tiếng là không được yêu à, vậy lầu trên trở thành
người nổi tiếng rồi đó, nhớ độc thân cả đời mha, không thì làm khổ người ta lắm."