"Quả nhiên là một mảnh không gian vỡ bị phong ấn ở đây. "
Tịch
Thiên Dạ khẽ gật đầu, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Tu sĩ Thánh
cảnh ở Thế giới Thái Hoang này đã có thể so sánh với đại tu sĩ Nguyên
anh kỳ ở tu tiên giới, loại tu sĩ này đã có thể tìm hiểu đôi chút về
thiên địa pháp tắc, có thể lưu lại dấu ấn pháp tắc của mình trong thiên
địa này, đã không cần phải sử dụng sức. mạnh của bản thân nữa, mà là có
thể sử dụng một số thần thông ẩn chứa thiên địa pháp tắc.
Như là
thần thông dời non lấp biển, thần thông nắm sao bắt trăng... Mà muốn sử
dụng những thần thông to lớn như vậy cần phải nắm giữ sức mạnh có khả
năng ảnh hưởng đến sự vận chuyển của thiên địa pháp tắc mới làm được,
như vậy nếu như chỉ sử dụng sức mạnh của chính bản thân mình thì phải có thân thể mạnh mẽ đến mức nào thì mới làm được đây?
Một số tu sĩ
thánh cảnh có thể can thiệp thiên địa †ạo hóa, kéo một mảnh không gian
vỡ đến trong cung đi phong ấn lại nơi này, thật sự cũng không phải
chuyện gì quá khó khăn.
Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn về bốn phía,
phát hiện mình đang đứng trong một tế đàn trên một ngọn núi cao, tế đàn
này nằm ở trên đỉnh núi, nhìn xung quanh chỉ thấy một mảng rừng núi
trùng điệp rộng lớn vô cùng.
Nơi đây hình như không có ban ngày,
chỉ có ban đêm, trên bầu trời có vầng trăng màu máu, tỏa ra một màu sáng hồng rất yêu dị trải rộng cả bầu trời. Không khí rất lạnh, lại xen kế
từng làn hơi lạnh quỷ dị cùng mùi máu tanh, những làn hơi lạnh này không cách nào ngăn cản, sau khi chui vào trong cơ thể sẽ làm cho tốc độ vận
chuyển nặng lượng cùng dòng máu trong cơ thể chạy chậm lại.
Mà ở
phía bên kia núi rừng, lại không ngừng vang lên những tiếng kêu quỷ dị,
ầm ï không dứt, hoặc gào thét, hoặc rít gào, hoặc tiếng cười quái dị,
lại hoặc là âm thanh quái thú đang gặm nhấm cắn xé con mồi.
"Người trẻ tuổi, hoan nghênh ngươi đến với Cấm Ma không gian."
Một âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên, âm thanh vang vọng giống như có
người nói chuyện ở sát bên tai, lại giống như gió lạnh thổi qua, vô cùng lạnh lẽo, nhưng đưa mắt nhìn bốn phía lại không có bóng người.
Nếu như là một nữ học viên nhát gan đến đây, ở trong hoàn cảnh này, e là sẽ sợ đến hét ầm lên.
"Xem ra ngươi chính là trận linh, đi ra đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, từ đầu tới cuối khuôn mặt hắn vẫn không có biểu cảm.
"Quả nhiên lá gan không nhỏ."
Một tia sáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, một bóng người
thon dài từ bên trong tia sáng đi ra, cả người tỏa ra hào quang óng ánh.
Trận linh không có thân thể thật sự, cả người hắn trong suốt, như ảo như thật, là một người đàn ông tuổi trung niên.
"Biểu hiện của ngươi ở thánh sơn, ta đã nhìn thấy, là một Tiên Thiên Thánh
Mầm, vẫn muốn khiêu chiến cửa ải thứ ba, ta thật sự có chút kinh ngạc.
Ngươi nói đúng, có thiên phú không có nghĩa nhất định sẽ trở nên mạnh
mẽ, mà không có thiên phú, cũng không có nghĩa cả đời này mãi mãi chỉ là một kẻ tầm thường yếu đuối. Lúc trước, khi chủ nhân ta còn trẻ cũng chỉ có thiên phú rất †ầm thường, nhưng con đường mà hắn đã đi đủ để viết
thành một bộ sách truyền kỳ.".
Trận linh rất là cảm khái, chủ nhân
của hắn, không phải Tiên Thiên Thánh Mầm, không phải thiên tài tuyệt
thế, không phải kỳ tài ngút trời. Nhưng mà có biết bao nhiêu thiên tài
cuối cùng vẫn phai mờ trong năm tháng, mà tên tuổi của chủ nhân hắn sẽ
vĩnh viễn lưu danh trong lịch sử đại lục Nam Man.
"Bắt đầu thí luyện đi." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, không phát biểu ý kiến.
"Học viện Trường Thương có thể xuất hiện thiên tài tuyệt thế như ngươi, ta
ngược lại thật lòng vui mừng, ta trông coi Cấm ma điện này đã có mấy
ngàn năm, dù là trong đám người tham gia thí luyện đợt trước, thì thiên
phú cùng tâm tính của ngươi vẫn là số một số hai. Thành thật mà nói, ta
cũng không hy vọng ngươi chết ở chỗ này. vì lẽ đó, lần thí luyện này, ta sẽ cố hết sức hạ thấp độ khó."
"Tuy nhiên, cho dù là độ khó thấp nhất, vẫn phải có phong thái thành thánh mới có thể xông qua, chủ nhân
†a đã thiết lập quy tắc, ta cũng không thể vi phạm, hy vọng ngươi đừng
để cho ta thất vọng."
"Đương nhiên, chủ nhân cũng không có khóa
chết quy tắc, mà có lưu lại một ít sơ hở, giống như ngươi vậy, †a có
chút không đành lòng để thiên tài tuyệt thế như ngươi chết yểu, khi thí
luyện bắt đầu được một phút, ta có thể ra tay cứu ngươi ở thời điểm nguy cấp nhất."
"Đương nhiên, ở một phút trước đó, ngươi phải dựa vào chính mình, không ai có thể giúp ngươi..."
"Tại sao nói nhảm nhiều như vậy! Đến cùng có bắt đầu hay không?."
Tịch Thiên Dạ đã nhíu mày, Trận linh như bà tám vậy, nói nhảm quá nhiều làm hắn phiền chết.
Khuôn mặt Trận linh cứng đờ, một thằng nhóc lại dám không lịch sự với hắn, hơn nữa còn chê hắn nói nhiều.
Hắn nói nhiều sao?
Hắn đã mấy chục năm không nói chuyện cùng ai đó rồi, hắn thật có nói nhiều sao!
Trận linh rất không vui, khuôn mặt lạnh xuống.
Ở trung ương thánh sơn, Cố Khinh Yên trợn mắt nhìn một màn này, năm mươi
năm trước, thời điểm mà nàng xông Linh Thánh Sơn, Trận linh cũng lải
nhải hơn nửa ngày trời, phiền chết đi được.
Đương nhiên, không
phải ai cũng giống Cố Khinh Yên ghét bỏ trận linh, mấy vị Nguyên lão,
trưởng lão của học viện, thấy thái độ thiếu lẽ phép của Tịch Thiên Dạ,
từng người đều sợ đến khuôn mặt trắng bệch.
Dù thế nào thì đây
cũng là trận linh của thánh địa a, toàn bộ mấy cái thánh địa của học
viện Trường Thương cũng chỉ có một trận linh thôi, hắn chưởng khống tất
cả trận pháp cấp thánh của học viện Trường Thương, dù là nhật nguyệt sơn hà hay quy tắc vận chuyển của thánh đạo, tất cả đều do hắn chưởng
khống. Có thể nói, sự sống chết của toàn bộ học viện Trường Thương đều
nằm trong tay trận linh.
Hơn nữa, trận linh thật không đơn giản,
nếu so vai vế thì toàn bộ mọi người trong học viện Trường Thương này
cũng không ai bằng. Hắn đã từng là chiến thú của Thủy tổ học viện, đã
từng theo Thủy tổ nam chinh bắc chiến, ở đại lục Nam Man này cũng là có
uy danh hiển hách.
Sau đó, bởi vì một trận đại chiến động trời,
trận linh trọng thương sắp chết, Thủy tổ không đành lòng để một chiến
thú trung thành tuyệt đối cứ như vậy mà chết, liền rút linh hồn của hắn
ra, luyện nhập vào bên trong thánh trận của Học viện, hóa thành trận
linh, yên lặng bảo vệ học viện Trường Thương mấy ngàn năm qua.
Bất kể là nguyên lão hay trưởng lão của học viện Trường Thương này, nhìn
thấy hắn đều phải cung cung kính kính kêu một tiếng tiền bối, hoặc là Hổ Tổ.
Trước giờ, Hổ Tổ tính tình thất thường, rất hay dễ nổi nóng, Tịch Thiên Dạ thực sự là là gan quá lớn a.
Không chỉ có những nguyên lão, trưởng lão của học viện, cho dù những học viên bình thường, cũng là từng người hai mặt nhìn nhau. Kẻ ngu sỉ cũng biết, trận linh thánh trận, đây là một "người" không thể trêu chọc.
Thánh trận có trận linh, sẽ phát huy ra sức mạnh của thánh cảnh.
Đây cũng là tại sao, mặc dù học viện Trường Thương đã suy yếu nhiều năm như vậy, vẫn có thể sừng sững không ngã, đứng vững ở đại lục Nam Man, cho
dù những thế lực thù địch có sức mạnh cấp thánh cũng không dám chân
chính đánh vào thánh địa của Học. viện.
"Tịch Thiên Dạ quả thật
muốn chết, trận linh tiền bối giận dữ rồi, muốn ép chết hắn như ép chết
một con kiến vậy." Hướng Quảng Hi cười lạnh nói.
Toàn bộ học viện Trường Thương, ở tình huống thánh giả chưa xuất hiện, trận linh chính là "người" mạnh mẽ nhất.
Dù là viện trưởng ở trước mặt trận linh đều phải xưng là vãn bối.
"Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, tính cách như vậy chưa hẳn có thể thật sự đi
đến một bước kia." Lông mày Trần Bân Nhiên nhíu lại, vẻ giận dữ trên mặt hắn tản đi không ít, hắn cũng cảm thấy một người trẻ tuổi kiêu ngạo như Tịch Thiên Dạ, rất khó trưởng thành.
"Cái tên này, thực sự là
gan lớn mà." Quận chúa Thiên Huân cũng sợ hết hồn, chỉ sợ trận linh tiền bối trong lúc nóng giận mà đạp chết Tịch Thiên Dạ.
"Tịch Thiên Dạ có phiền phức rồi."
Cho dù đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác cũng hơi nhíu mày. Bởi vì nàng có thân
phận đại sư tỷ nên nàng đã từng tiếp xúc Trận linh tiền bối một lần.
Trận linh này vốn là một con tử lôi huyết ngọc hổ, tính cách rất hung
tàn, dù đã trở thành trận linh, nhưng tính tình cũng không thay đổi bao
nhiêu.
Cấm ma không gian, không khí rất lạnh, sắc mặt trận linh
cũng rất lạnh, hắn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với ánh mắt rất là không
tốt.