Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 448: Kẻ Phản Bội Nhân Tộc


trướctiếp

Công Tôn Tà Uyên hẳn cả đời ngạo nghễ, chưa từng nhận lấy sự nhục nhã nào lớn như thế, ngoài trừ quỳ trước cha mẹ ra, đời này hãn há có thể quỳ trước bất cứ kẻ nào?

Là nhân vật phong hoa tuyệt đại nhất trên đại lục Nam Man, sự kiêu ngạo trong nội tâm hẳn không cần. bàn cãi. Thế nên sự nhục nhã hắn phải chịu đựng hôm nay còn khó chịu hơn cả giết hắn.

Cơ thể của Công Tôn Tà Uyên không ngừng run rẩy, cơn tức giận này đã sắp đến giới hạn bản thân.

Nhưng mà trong mắt Ma tộc, mặc kệ thân phận hay địa vị của Công Tôn Tà Uyên trên đại lục Nam Man kinh khủng như nào, kiêu ngạo ra sao.....Trước mặt Hoàng, tất cả đều phải quỳ xuống, không ai có thể làm trái.

“Nhịn xuống a, Thánh Hầu Gia nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ cần còn sống, sau này chúng ta còn có cơ hội trả thù.

Mộ lão nhân quỳ bên cạnh Tà Uyên Hậu, không ngừng trấn an hắn, chỉ sợ hẳn làm ra một cử độngtrong lúc xúc động mà chọc giận Ma tộc. Mặc dù bọn hắn bị bắt làm tủ binh, nhưng ít ra không có chết, hết thảy còn có cơ hội.

Tà Uyên Hậu nghiến chặt răng, cúi đầu không nói một lời.

Sau khi trấn áp đám người Tà Uyên Hậu và Thạch Nghĩ Hoàng, Ma tộc chuyển sự chú ý sang phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt lóe lên một vòng do dự, cuối cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao ai cũng có thể thấy rõ là thiếu niên kia quen biết Hoàng vĩ đại, dưới tình huống chưa có rõ ràng như này, đám ma đầu bọn họ không dám làm loạn.

Mấy người Cố Vân và Cố Khinh Yên thở nhẹ ra, các nàng đương nhiên cũng lo sợ rằng những Ma tộc kinh khủng kia sẽ xuất thủ với mình, may mà hình như mặt mũi của Tịch Thiên Dạ cũng không kém, vậy mà những Ma tộc hung tàn kia cũng trực tiếp buông tha các nàng.

Nhìn Thạch Nghĩ Hoàng và Công Tôn Tà Uyên đang bị ép quỳ dưới đất, trong mắt của các nàng đều là vẻ hả giận, Công Tôn Tà Uyên dĩ nhiên càng không cần phải nói, về phần Thạch Nghĩ Hoàng, các nàng chưa từng trêu chọc qua Thạch Nghĩ tộc, vậy mà Thạch Nghĩ Hoàng lại là ngàm dặm xa xôi đến đây bắt họ lại, hiển nhiên chả phải thứ gì tốt, cá mè một lứa hết, bị Ma tộc giết chết thì không thể tốt hơn.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi nói xem, có phải hôm nay bản cung lại cứu ngươi một mạng hay không?”

Lam Mị chắp lấy tay, từ trên cao nhìn xuống Tịch Thiên Dạ, hai mắt híp lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia đắc ý mà chính nàng cũng không nhận ra.

“Ngươi xuống đây đi, ta không thích ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Lam Mị đứng trên cao, cách mặt đấy đến mấy vạn dặm, Tịch Thiên Dạ không thích giao lưu nói chuyện khoảng cách xa như thế. Nếu không phải tất cả đều có tu vi là Thánh Nhân, căn bản không cách nào nhìn thấy nàng.

“Bản cung vì sao lại phải xuống đó.”

Lam Mị hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phát hiện ngữ khí có chút không đúng, tựa như đang làm nũng vậy, lập tức đổi lại, lạnh lùng nói.

“Ngươi lên đây đi.”



Vừa dứt lời, Lam Mị vung tay ra.

Một cây cầu tạo thành từ bông tuyết màu băng lam u ám rủ xuống từ trên tầng mây, kéo đến dưới chân Tịch Thiên Dạ, đồng thời Phệ Linh Ma Viên cũng chậm rãi cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa Tịch Thiên Dạ và Lam Mị.

Thấy vậy, Tịch Thiên Dạ cũng không khách khí, mang theo Cố Vân và Cố Khinh Yên bay lên cây cầu bằng băng kia, đi thẳng tới tầng mây.

Lam Mị thấy Tịch Thiên Dạ thế mà lại mang theo mấy nữ nhân cùng lên, đôi mắt phượng liền có chút khó coi, ánh mắt sắc bén vô cùng, nhưng cuối cùng lại chậm rãi ẩn giấu đi.

Thạch Nghĩ Hoàng thấy một màn đó, rung động hoảng sợ vô cùng, hẳn vốn đã đánh giá nữ ma đầu kia tất cao rồi, nhưng giờ phút này hẳn nhận ra mình vẫn đánh giá nàng quá thấp.

Đến cùng thì nàng là ai?

Trong lòng Thạch Nghĩ Hoàng tràn đầy nghi vấn.

Một người có thể khiến cho Phệ Linh Ma Viên ngoan ngoãn cúi đầu, cung cung kính kính làm thú cưỡi, dù chỉ cần suy nghĩ về nó một chút thôi đã có thể được một sự khủng hoảng khó hiếu.

Hắn thật sự không hiểu được.

Dù là hậu duệ trực hệ của vị Man Hoang Ma Thần thời đại thần thoại thượng cổ kia tối đa cũng chỉ có thể khiến Phệ Linh Ma Viên trở thành đông bạn chiến đấu cùng mà thôi, việc trở thành tọa kỵ, thậm chí nộ bộc như này là không thể có khả nẵng.

Vậy mà lúc này Phệ Linh Ma Viên làm gì có chút xíu bá khí hay ngông nghênh nào của Thần Thú chứ....Không chỉ để một ma nữ đứng trên đỉnh đầu nó, mà còn bởi một mệnh lệnh cỏn con của nàng liền để cho bất cứ kẻ nào cũng có thể đứng trên đỉnh đầu của mình.

Tôn nghiêm và bá khí của thượng cổ Thần Thú đâu rồi?

Thường thức của Thạch Nghĩ Hoàng triệt để bị phá vỡ.

Bầu trời này phải biến đối rồi!

Biến đổi chân chính!

Toàn bộ Thiên Lan di tích sợ là sẽ phải thực sự xuất hiện đại loạn rồi

Cơ thể của Thạch Nghĩ Hoàng không ngừng run rẩy, hắn đã ý thức được, đại nạn nguy hiểm nhất từ vạn cổ đến nay đã giáng lâm.

Trận đánh cờ của Thăn Ma đã kéo dài mấy chục vạn năm nay cuối cùng đã sắp phân ra thẳng bại cuối cùng rồi.

Mặc kệ cuối cùng ai thắng ai thua, đối với sinh linh bên trong Thiên Lan di tích đều là đại nạn đáng sợ nhất.



Thạch Nghĩ Hoàng căn bản không dám nghĩ tiếp, hắn chỉ hi vọng ông trời sẽ thương xót bọn hắn, đừng để cho Thạch Nghĩ tộc bị tận diệt, cho Thạch Nghĩ tộc có cơ hội kéo dài huyết mạch.

“Tịch Thiên Da, hắn......”

Tà Uyên Hậu và Mộ lão nhân kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, không ngờ ma nữ tuyệt thế kia lại mời Tịch Thiên Dạ lên đầu Phệ Linh Ma Viên nói chuyện, hiển nhiên quan hệ giữa cả hai không đơn giản chỉ là nhận biết lẫn nhau, sợ là không tầm thường.

“Tịch Thiên Dạ cấu kết cùng Ma tộc?”

Cơ thể Tà Uyên Hậu run lên, đôi mắt mở lớn, hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề cực kỳ đáng sợ.....Nếu như Tịch Thiên Dạ thực sự cấu kết với Ma tộc, vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào.

Một khi suy nghĩ của hẳn thành hiện thực, vậy thì không chỉ Thiên Lan di tích, sợ là toàn bộ đại lục Nam Man cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.

Thậm chỉ có nguy cơ toàn bộ đại lục đều sẽ hóa thành Ma Thổ.

Chỉ nghĩ qua hậu quả thôi đã không rét mà run.

Không chỉ Tà Uyên Hậu, Mộ lão nhân và rất nhiều người trong thành Thạch Nghĩ đều đang nghĩ đến vấn đề này.

Nếu Tịch Thiên Dạ đứng trong trận doanh của Nhân tộc, vậy thì hẳn chỉ có thể trung thành với nhân loại, có rất nhiều biện pháp ngăn cản hoặc thậm chí là khống chế một Chí Tôn tuyệt thế chưa triệt để trưởng thành ở đại lục Nam Man.

Nếu không thể khiến Tịch Thiên Dạ tuân theo, vậy thì rất nhiều thế lực sẽ đồng ý là phải giết chết hắn, không cho hắn trưởng thành cũng không kỳ quái chút nào, ví dụ như Phúc Hải thánh quốc vậy.

Tóm lại, chỉ cần Tịch Thiên Dạ vẫn còn trung thành với nhân loại, vậy sẽ nhất định phải dựa vào đại lục để sinh tồn, khi đó thì các đại thế lực trên đại lục có rất nhiều biện pháp trấn áp hắn.

Nhưng nếu Tịch Thiên Dạ cấu kết với Ma tộc, phía sau có Ma tộc hậu thuẫn che chở, vậy thì hẳn sẽ không cần không gian trưởng thành nào trên đại lục Nam Man........ Vậy kết quả sau đó là gì, đám người bọn họ căn bản không dám tiếp tục tưởng tượng tiếp nữa.

Một Chí Tôn duy nhất từ vạn cổ đến nay, một khi triệt để trưởng thành thì dù nói hẳn có thể hủy diệt cả đại lục cũng sẽ không có ai ngạc nhiên.

“Phản đồ!”

“Hắn là kẻ phản bội của Nhân tộc!”

“khốn kiếp, thế mà cam nguyện làm chó săn cho Ma tộc, không xứng là Vạn Cổ Đệ Nhất Chí Tôn của nhân loại”

“Sao Tịch Thiên Dạ có thể táng tận lương tâm như vậy được, phản bội chính chủng tộc của mình.”

Nghĩ đến hậu quả sau khi Tịch Thiên Dạ cấu kết với Ma tộc, tu sĩ của Nhân tộc trong thành Thạch Nghĩ đều chửi ầm ầm lên, trong mắt đều là khủng hoảng và thất thố.

trướctiếp