Nhìn nữ nhân với thân thể có chút run rẩy trước mặt, đáy mắt Bạch Nam xẹt qua ý cười, lạnh lùng cất giọng.
“Nếu đã như vậy tôi sẽ giúp cô, hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Tần Linh Lan nhìn người nam nhân đang tươi cười trước mặt, đáy lòng có chút hoảng loạn, trong sâu thẳm nội tâm dâng lên một cỗ nghi hoặc nhưng rất
nhanh lại bị chính cô ta bác bỏ.
Hẳn là dạo này quá nhạy cảm nên
cô ta có chút đa nghi, nhưng nếu như không chọn tin tưởng nam nhân trước mặt này thì cô ta sẽ đánh mất cơ hội hiếm có.
“Vậy phiền anh rồi.”
Tần Linh Lan siết chặt bàn tay vào gấu váy, ánh mắt trở nên kiên quyết, bỏ
đi cái thai này thì cô ta có thể quay lại như ban đầu, sẽ không một ai
có thể phát giác ra điều bất thường. Đồng nghĩa với việc cô ta sẽ sớm
quay trở lại là cô tiểu thư Tần gia được người người nuông chiều, bất kỳ là ai cũng không thể phá hoại chuyện tốt của cô ta.
“Đây là nghĩa vụ của một bác sĩ, cô không cần câu nệ tiểu tiết, hơn nữa…không phải đôi bên đều có lợi sao?”
Bạch Nam híp mắt nở một nụ cười ma mị nhìn Tần Linh Lan, khiến trái tim nhỏ
bé của cô ta lại lỡ thêm một nhịp, nhất định sau chuyện này cô ta sẽ
đoạt trái tim của nam nhân xinh đẹp này.
“…”
Tần Linh Lan
không nói gì, chỉ lặng im nhìn Bạch Nam, sau đó ngồi lắng nghe một số
lưu ý từ anh, rất nhanh đã đến lúc thực hiện phẫu thuật.
Nằm trên bàn mổ, Tần Linh Lan có chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã không còn cảm
giác bởi thuốc mê đã ngấm vào người, dần dà ý thức mất đi, chỉ còn lại
là một mảng trắng xóa.
Sau một tiếng đồng hồ, Tần Linh Lan cũng
tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng xóa trước mặt cùng mùi thuốc khử trùng
nồng nặc, cô ta mới ý thức được rằng cuộc phẫu thuật đã xong xuôi.
Đôi tay thon dài khẽ đưa xuống vùng bụng phẳng lì mà vuốt ve, mới đây thôi ở chỗ này còn tồn tại một sinh linh bé nhỏ, nhưng chỉ chớp mắt nó đã biến mất. Nếu là người khác có lẽ sẽ đau lòng nhưng đối với Tần Linh Lan lại ngược lại, cô ta có chút hưng phấn khi mối họa đã được xử lý.
Khóe môi Tần Linh Lan khẽ giương lên nở một nụ cười hài lòng, không hề có
dáng vẻ đau thương của một người mẹ vừa mất đi đứa con chưa thành hình,
quả nhiên lòng người thật sâu thẳm.
Máu mủ tình thân cũng có thể vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy, ắt hẳn đối với Tần Linh Lan gia tài bạc tỷ vẫn quan trọng hơn.
“Tần tiểu thư, ca phẫu thuật rất thành công, cô có thể ở lại nghỉ ngơi, đến chiều có thể xuất viện.”
Bạch Nam nhìn người phụ nữ với khuôn mặt có chút tái nhợt trước mặt mày khẽ
nhíu lại, có chút suy tư, không nghĩ tới Tần Linh Lan lại có tâm địa xấu xa như vậy. Đây chắc hẳn là ca phẫu thuật phá thai đầu tiên anh chứng
kiến người mẹ sau khi mất đi con mình lại không hề đau khổ, mà lại nở
một nụ cười hài lòng, quả là một người phụ nữ độc ác.
“Cảm ơn anh… Số tiền còn lại tôi sẽ gửi sau khi về nhà, đợi khi tôi khỏe có thể mời anh ăn một bữa không?”
Dù phía dưới hạ thân có chút đau nhức nhưng Tần Linh Lan vẫn gắng gượng
ngồi dậy, dùng giọng điệu mềm mại nhìn Bạch Nam mà cất giọng, bởi cô ta
không thể bỏ qua cơ hội tán tỉnh nam nhân ưu tú trước mắt này.
“Có thể.” Anh nhàn nhạt đáp, sau đó như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói:
“Tôi còn có việc đi trước, có gì cứ nhấn chuông y tá sẽ đến.”
Không để Tần Linh Lan nói thêm gì nữa, Bạch Nam xoay lưng rời khỏi phòng
bệnh, anh không thể nào ở đây thêm một phút một giây nào nữa bởi ánh mắt háo sắc của Tần Linh Lan khiến anh kinh tởm.
Nhìn theo bóng lưng nam nhân tiêu sái rời đi, trong lòng Tần Linh Lan không khỏi ấm áp đến
lạ thường, ánh mắt si mê không thể rời khỏi bóng lưng đó.
Cô ta
đã ngủ với rất nhiều nam nhân, cũng đã gặp qua rất nhiều hạng người,
nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta có cảm giác mãnh liệt với một nam
nhân mới chỉ gặp nhau một tuần như vậy.
Cho dù không hiểu đối
phương, nhưng trái tim nhỏ bé kia không thể nào khống chế nổi mà đập
loạn xạ khi đứng trước mặt anh, trong đầu luôn ngập tràn hình ảnh của
anh, không thể nào quên.
Tần Linh Lan biết bản thân sẽ khó có thể theo đuổi được nam nhân ưu tú như ann, nhưng cô ta muốn thử một lần. Ăn chơi sa đọa lâu như vậy, thật sự cô ta cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lúc cũng muốn có một bến đỗ để trở về, để có thể ôm ấp khi mệt mỏi.
Đều là con người ai cũng có lòng tham, không ít thì nhiều, đều muốn thỏa
mãn tham vọng của bản thân, không một ai có thể thoát khỏi những cám dỗ
kia.
“Bạch Nam sao? Tôi nhất định phải có được anh!”
Tần
Linh Lan khẽ nở một nụ cười, yếu ớt mấp máy môi phát ra âm thanh chỉ
mình cô ta nghe thấy, sau đó hài lòng nhắm mặt lại dưỡng thần.
Rời khỏi phòng bệnh nơi Tần Linh Lan ở, Bạch Nam ở lại một chút phòng làm
việc rồi cũng rời đi, anh còn có buổi hẹn xem mắt do dì nhỏ sắp xếp,
không tiện từ chối.
Dù rất không muốn đi nhưng không thể khiến dì nhỏ bận lòng được, nếu không tình trạng của dì ấy sẽ xấu đi, anh không
muốn điều đó xảy ra.
Từ nhỏ đến lớn đều do một tay dì ấy nuôi anh lớn, anh không thể khiến dì ấy thất vọng, anh lớn lên làm bác sĩ cũng
chỉ vì muốn chữa khỏi căn bệnh quái ác của dì ấy mà thôi.
Gác bỏ những dòng hồi ức đau lòng, Bạch Nam lên xe đi đến địa điểm hẹn, trong lòng tư vị tạp trần.
Khu biệt thự “Lam Uyển”, Dạ Bắc Đình cùng Âu Nam Diệp chậm rãi bước xuống
xe, cùng lúc đó Mạc Thiên Kỳ cũng từ ngoài trở về bất ngờ thấy cảnh hai
người đi chung thì mặt đen lại.
Dạo gần đây tần xuất tên gia hỏa
này đến tìm bạn gái anh rất nhiều, anh cảm thấy rất khó chịu khi những
nam nhân khác có ý định với Âu Nam Diệp của anh.
“Tiểu Diệp, em đi ra ngoài cùng cậu ta?”
Mạc Thiên Kỳ không giấu nổi cơn ghen tuông, lạnh giọng nói, nghe kĩ còn
mang theo dư vị buồn bã. Nghe thấy giọng nói của anh, Âu Nam Diệp có
chút chột dạ, lần này chắc anh lại ăn dấm rồi, haizz…thật là…
“Kỳ, anh giận dỗi em hả?”
Âu Nam Diệp không có trả lời câu hỏi của Mạc Thiên Kỳ, mà đi đến trước mặt anh dùng ánh mắt long lanh nhìn anh, hỏi ngược lại. Hai má cô phồng
lên, giống y như chú sóc con đang ngậm hạt dẻ, cùng với ánh mắt to tròn
long lanh kia thật con mẹ nó rất muốn phạm tội.
Ngay cả một người giỏi kiềm chế như Mạc Thiên Kỳ cũng không thể cưỡng lại muốn hôn cô,
ánh mắt anh dần trở nên mê mẩn, không quan tâm bên cạnh còn có người mà
kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô.
Vì bất ngờ nên cô
chỉ có thể ở yên mặc kệ anh càn quấy, bị hôn trước mặt nhiều người như
vậy thật sự rất ngại ngùng nhưng dường như cô cũng rất hưởng thụ, mà
nhắm mắt đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Đôi môi anh dịu dàng
tách mở hàm rằng của cô, đưa đầu lưỡi ấm nóng vào bên trong khoang miệng mà càn quét, thu hết thảy những mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô.
Nụ hôn của anh kéo dài rất lâu, đến khi cô cảm thấy ngạt thở mới lưu luyến buông ra, nhìn cô chật vật hít thở không khí, khóe miệng anh khẽ cong
lên tràn đầy thỏa mãn.
“Lần sau còn đi ra ngoài một mình với cậu ta nữa anh sẽ không chỉ hôn như vậy đâu.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ điểm lên chóp mũi cô, sau đó nhắc nhở, mà những hành động
của anh đối với cô khiến Dạ Bắc Đình bên cạnh vô cùng khó chịu. Nhưng
lại chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn người con gái mình yêu cùng nam nhân khác thân mật, trong lòng anh thật sự đau lắm, nhưng lại không có tư cách xen vào.
“Tiểu Nam, tôi nhớ ra mình còn có chút chuyện, đi trước đây. Hẹn gặp lại.”
Dạ Bắc Đình cố nặn ra một nụ cười nhìn Âu Nam Diệp trầm giọng nói, hai tay siết chặt lại thành quyền, móng tay mơ hồ còn ghim sâu vào lòng bàn tay khiến nó đỏ lên. Anh phải làm vậy để thức tỉnh bản thân không được làm
điều quá phận, anh không muốn thấy Âu Nam Diệp phải đau lòng.
“Ách…hẹn gặp lại, cậu đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”
Âu Nam Diệp lấy lại tinh thần sau nụ hôn cháy bỏng kia, rời khỏi lồng ngực Mạc Thiên Kỳ, ái ngại nhìn Dạ Bắc Đình nói. Khi nãy mải mê đắm chìm
trong nụ hôn kia mà quên mất sự tồn tại của Dạ Bắc Đình, hiện tại thật
sự có chút ngại ngùng.
Dạ Bắc Đình khẽ gật đầu, sau đó xoay người lên xe, rồi phóng đi. Âu Nam Diệp nhìn theo chiếc xe hồi lâu mới thu
hồi tầm mắt, quay lại nhìn Mạc Thiên Kỳ.
“Kỳ, anh vẫn còn giận em sao? Hôm nay có chút chuyện cần bàn nên em mới ra ngoài với cậu ấy,
thật sự giữa em với cậu ấy không có gì.” Âu Nam Diệp nhẹ nhàng giải
thích.
Mạc Thiên Kỳ không nói gì, chỉ lặng im nhìn cô, sau đó khẽ thở dài, nắm lấy tay cô đi vào nhà. Anh biết giữa cô và Dạ Bắc Đình
không có gì, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi việc khó chịu khi thấy
hắn ta ở gần cô, bởi anh nhận ra Dạ Bắc Đình không đơn thuần coi cô là
bạn.
“Đừng giận em nữa nha, Kỳ…anh nói chuyện đi mà…”
Không thấy anh đáp lại, cô bắt đầu nhõng nhẽo, cô không tin anh có thể cưỡng lại mị lực từ cô.
“Ngốc, anh không giận em, mau vào nhà đi, anh đói rồi.” Anh cười cười nhìn cô đáp.
“Có thật không vậy, anh thật sự không giận em sao?” Cô nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không giận, bất quá…” Anh ngập ngừng một chút, sau đó lưu manh cúi xuống ghé sát vào tai cô, nói:
“Tối nay em phải vất vả rồi…”
Nghe đến câu cuối, hai má cô bất giác đỏ lên như trái cà chua chín, ngại
ngùng quay mặt đi chỗ khác, thật là càng ngày Mạc Thiên Kỳ càng lưu manh mà.
“Em đói rồi, mau đi nấu ăn đi.” Cô vội vã đánh trống lảng, bước chân nhanh hơn.
“Ừ.”
Anh khẽ đáp, sau đó xoa xoa mái tóc của cô, khẽ nở một nụ cười, ôn nhu nhìn cô. Đời này gặp được cô thật tốt, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện
một cách nhanh nhất, sau đó sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc.