Tại “Mạc Phủ”, bầu không khí có phần ảm đạm, Tề Thiên vừa lôi cổ Bạch
Nam vào trong phòng khách, chưa kịp thở đã bị câu nói của Bắc Nhiễm làm
cho tức nghẹn.
“Lão tam à, quên nói cho cậu biết, độc của lão đại đã được Dạ Kiêu giải rồi. Cậu lần này phải đi một chuyến công cốc
rồi…khụ khụ…”
Lời nói của Bắc Nhiễm như mũi tên xuyên thẳng vào
trái tim nhỏ bé yếu ớt của Tề Thiên, toàn thân anh trở nên hóa đá, ánh
mắt như muốn bùng nổ.
“Con mẹ nó! Sao cậu không nói sớm hả?! Hại ông đây chạy một mạch đến sân bay đón lão tứ, con mẹ nó tôi hận các cậu… huhu…”
Tề Thiên nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam, khuôn
mặt trở nên mếu máo, không màng đến hình tượng mà nắm lấy vai Bắc Nhiễm
lắc điên cuồng.
“Cậu bị điên à…buông tôi ra, còn lắc nữa là tôi chóng mặt chết luôn đó. Tề thối tha, buông ra!” Bắc Nhiễm bực bội quát.
Anh bị Tề Thiên lắc qua lắc lại đầu đã nổi đầy sao rồi, cậu ta mà làm nữa
chắc anh chết mất, trời ơi cậu ta bị chập mạch hay gì. Rõ ràng là tại
cậu ta trước mà, anh chưa kịp thông báo thì cậu ta đã chạy mất dạng rồi, điện thoại còn chẳng thèm mang theo, vốn dĩ Bắc Nhiễm muốn thông báo
cũng không được.
“Âyza…A Thiên à, buông A Nhiễm ra đi, ta cũng thấy chóng mặt rồi đó.”
Mạc lão phu nhân từ trên lầu hai đi xuống, trông thấy cảnh Tề Thiên bất
chấp tất cả mà lắc lư người Bắc Nhiễm thì có chút bất lực, bèn lên tiếng nhắc nhở. Nghe được giọng nói của Mạc lão phu nhân, Tề Thiên mới dần
buông người Bắc Nhiễm ra, khẽ quay đầu nhìn Mạc lão phu nhân dở thói
quen làm nũng.
“Huhu…lão thái thái, lão nhị cùng lão tứ bắt nạt
con, người phải làm chủ cho con…”
Tề Thiên vừa ôm lấy tay Mạc lão phu
nhân vừa làm nũng, còn không quên nhìn sang hai kẻ đầu xỏ bên kia khẽ
lườm. Về khoản làm nũng trước mặt Mạc lão phu nhân thì Tề Thiên anh rất
tự tin, anh biết Mạc lão phu nhân rất dễ mềm lòng vậy nên anh mới làm
nũng.
“Được rồi…A Nhiễm, A Nam, hai con mau xin lỗi A Thiên đi, nó phải chịu ủy khuất rồi. Các con không được khi dễ nó nghe chưa!”
Mạc lão phu nhân khẽ răn dạy hai người kia, Tề Thiên nhìn khuôn mặt có chút không khuất phục của hai người kia thì trong lòng rất hả hê.
“Lão thái thái…tụi con đâu có làm gì sai? Thật oan uổng mà…”
Cả Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam đồng thanh lên tiếng, ánh mắt vô tội nhìn Mạc lão phu nhân, trong lòng thầm oán hận Tề Thiên n lần.
“Được rồi, mấy đứa mau đi ăn uống rồi nghỉ ngơi đi, A Kỳ không sao nữa rồi, không cần lo lắng cho nó nữa.”
Mac lão phu nhân khẽ thở dài nói, nhìn sắc mặt của đám tiểu tử kia chắc
chắn cũng đã rất mệt mỏi vì đứa cháu ngoại kia của mình. Bà biết người
đứng ở vị trí cao như Mạc Thiên Kỳ nhất định không tránh khỏi việc đứng
trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng luôn bị đe dọa bất cứ
lúc nào.
Khi còn trẻ bà cũng đã từng phải khóc rất nhiều khi lão
già Mạc nhà bà bị thương, thậm chí là lo lắng đến mức ngất đi khi nghe
tin tức xấu về ông. Có nhiều lúc bà rất muốn khuyên ông đừng liều mạng
nữa, nhưng vì nhiệm vụ quốc gia, vì người dân ông không thể bỏ mặc.
Đã nhiều năm trôi qua, bà cũng dần hiểu ra rất nhiều chuyện, có những
chuyện không phải là muốn từ bỏ mà từ bỏ được, bởi nó còn liên quan đến
rất nhiều sinh mạng.
Nghe Mạc lão phu nhân nhắc nhở, đám người Tề Thiên cũng nghe theo mà đi ăn trưa, nhất thời trong căn biệt phủ dần
trở nên trống vắng. Mạc lão phu nhân nhìn theo bóng lưng đám trẻ kia bà
khẽ thở dài rồi dặn dò người làm chút chuyện nhỏ, sau đó bà lại đi lên
lầu nghỉ ngơi.
Lúc Mạc Thiên Kỳ tỉnh lại đã là ban đêm, đôi mắt
chim ưng sắc bén của anh khẽ nheo nheo, cố gắng thích nghi với bóng tối
trong phòng. Sau một lúc mới dần ổn định, anh ngồi dậy tựa người vào
thành giường, trên vai bất giác truyền đến cơn đau khiến anh nhớ lại
tình cảnh tối hôm qua.
Nếu không phải do anh bất cẩn cũng sẽ
không bị đám người trong gia tộc mafia của tên Luis kia trả thù. Sớm
biết trước, anh tuyệt đối sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám ô hợp của tên Luis,
chắc chắn hiện tại hắn ta còn ghi hận vụ lần trước ở quảng trường
Eleven. Anh đã phá hoại vụ giao dịch của chúng kia mà, làm sao chúng có
thể khoanh tay đứng yên được cơ chứ, nếu chúng ở yên thì tuyệt đối không phải tác phong của chúng.
Nghĩ đến tên Luis cùng Tô đường chủ
kia lại khiến Mạc Thiên Kỳ lo lắng, nếu như chúng đã không ngần ngại mà
trực tiếp ra tay với anh thì có lẽ Âu Nam Diệp sẽ gặp nguy hiểm. Suy
nghĩ này vừa hiện hữu trong đầu bất chợt trong anh xẹt qua tia bất an,
vội vã với lấy điện thoại của mình, sau đó tìm kiếm số điện thoại của Âu Nam Diệp, gọi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, nhưng
đầu dây bên kia không có người bắt máy, điều đó càng khiến Mạc Thiên Kỳ
lo lắng hơn. Anh gọi rất nhiều cuộc gọi nhưng đổi lại là những tiếng
chuông kéo dài không hồi kết, Mạc Thiên Kỳ dường như muốn nổ tung, anh
không màng đến bản thân đang bị thương mà đứng dậy đi ra ngoài.
Phía bên Âu Nam Diệp, cô đang xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn từ siêu thị đi ra,
trong đầu thầm nhẩm tính tối nay nấu món gì ngon để chiêu đãi Dạ Bắc
Đình. Cô vừa đi vừa ngân nga câu hát mà không hề phát hiện ra phía sau
cô đang có hai tên áo đen theo sau, chúng đã bám theo cô cả đoạn đường
dài, chỉ chờ cơ hội để ra tay.
Đi được một đoạn đường đến phía
tiểu khu có chút vắng vẻ, Âu Nam Diệp mới sực nhớ ra bản thân cô chưa có gọi điện báo cho Dạ Bắc Đình một tiếng, bèn sờ vào túi áo. Nhưng dường
như ông trời cũng muốn trêu ngươi cô, ấy thế mà cô lại quên mang theo
điện thoại, cô khẽ chửi thề một tiếng rồi tiếp tục bước đi.
Tiểu
khu cô sống cũng cách chỗ này không xa lắm, vậy nên Âu Nam Diệp chọn
cách đi bộ, mà điều đó càng tạo cơ hội cho đám người kia làm càn. Hai
tên áo đen thấy con mồi mà chúng nhắm đến chưa có phát hiện ra nên chúng có phần đắc ý, chờ đến khi cô bước vào phía con hẻm nhỏ_ đường tắt dẫn
đến tiểu khu cô sống, bọn chúng mới ra tay.
Chỉ thấy một tên
trong số chúng đi đến gần cạnh Âu Nam Diệp, trên tay là chiếc khăn tẩm
sẵn thuốc mê, hắn ta không kiêng dè mà chụp chiếc khăn vào mặt cô. Theo
quán tính Âu Nam Diệp giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của tên đó, nhưng không may cô đã bị trúng thuốc, ý thức dần trở nên mơ hồ. Hai tay cô buông lỏng, hai túi đồ ăn rơi xuống đường, đồ ăn trong đó rớt ra
ngoài trông thật thảm hại.
Hai tên áo đen thấy cô đã mất ý thức
thì lôi đi lên một chiếc xe màu đen vừa đậu gần đó, nhanh chóng phóng
mất dạng, tất cả quá trình không một ai phát hiện. Tất cả camera an ninh ở con đường này đã bị người của chúng vô hiệu hóa hết.
“Chủ
nhân, đã bắt được người, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Một tên áo đen
khi yên vị trên xe bắt đầu liên lạc với người bí ẩn đầu dây bên kia.
Phía đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới có tiếng nói trầm khàn vang lên, giọng nói mang theo sự đắc ý.
“Đưa đến đây đi, chúng ta chỉ cần đợi hắn ta đến là được, không cần gấp gáp.”
Nghe được câu trả lời từ chủ nhân, tên áo đen khẽ đáp “vâng” một tiếng, sau
đó cúp máy, ra hiệu cho tên còn lại lái xe đến địa điểm chỉ định. Chiếc
xe màu đen lướt nhanh trên đường phố tấp nập, vượt qua vô số đèn đỏ, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô Thành Đô.
Từ bên
ngoài nhìn vào có chút vắng vẻ, nhưng thập phần xa hoa, cho thấy chủ
nhân nơi này cũng rất biết hưởng thụ. Với một nơi vắng vẻ như ngoại ô,
có thể xây nên một căn biệt thự to lớn như này hẳn là tốn rất nhiều
tiền.
“Mau đưa cô ta vào trong đi, tôi lái xe đi đỗ.” Tên áo đen đảm nhận vị trí tài xế nhẹ liếc tên kia qua kính chiếu hậu, nói.
Tên còn lại không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày một chút, sau đó làm theo. Âu
Nam Diệp được tên kia đưa vào trong biệt thự, bên trong đã có vô số
người đợi sẵn, đáng chú ý hơn cả là tên Luis kia cũng có mặt. Nói trắng
ra đây chính là mục đích của hắn ta, người cũng là hắn ta cho thuộc hạ
đi bắt đến, mà mục tiêu chỉ có một_chính là dẫn dụ con sói Mạc Thiên Kỳ
kia vào hang.
Luis vẫn không thể nuốt trôi được cục tức lần trước Mạc Thiên Kỳ đã phá hoại hắn ta, anh không chỉ khiến hắn ta mất đi uy
tín với Tần lão gia, còn khiến hắn ta mất mấy trăm triệu đô la. Chỉ
trong vài phút ngắn ngủi 18 viên kim cương của hắn ta bay màu, thử hỏi
làm sao mà không tức giận được đây.
“Chủ nhân, một chút nữa cô ta sẽ tỉnh lại.”
Tên áo đen đặt cô ngồi xuống sofa đối diện Luis thành thật nói, Luis nhìn
cô gái xinh đẹp đang dựa người vào sofa thì khẽ nở một nụ cười, phất tay cho đám thuộc hạ lui ra canh trừng bên ngoài. Bản thân hắn ta ung dung
nhấp một ngụm rượu vang, sau đó đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt sắc bén
nổi lên tia hứng thú.
Trước giờ hắn ta luôn không có hứng thú với nữ nhân, nhưng đây là lần thứ hai hắn ta gặp Âu Nam Diệp, cũng là lần
thứ hai cô khơi dậy ham muốn nữ nhân trong lòng hắn ta. Không chỉ vì sự
xinh đẹp của cô khiến Luis nổi lòng ham muốn, còn có tính cách quật
cường của cô khiến hắn ta thích thú, trước giờ vẫn chưa có nữ nhân nào
đứng trước mặt hắn ta mà không sợ hãi.
Nhưng dường như Âu Nam
Diệp là ngoại lệ, nếu lần trước ở quảng trường Eleven không bị tên Mạc
Thiên Kỳ kia khá hoại có lẽ hắn ta đã được thưởng thức cô. Nhưng thật
đáng tiếc ngày đó hắn ta vẫn chưa có cơ hội, tuyệt nhiên lần này Luis tự nhủ sẽ không có chuyện đó xảy ra, hắn ta sẽ khiến tên Mạc Thiên Kỳ kia
trả giá, rồi sau đó sẽ từ từ thưởng thức mỹ nhân.
Luis ngồi xuống bên cạnh Âu Nam Diệp, khẽ vươn tay sờ lên khuôn mặt cô, xúc cảm mềm mại từ má cô truyền đến đầu ngón tay khiến hắn ta càng say mê. Hắn ta nghĩ
có lẽ sau chuyện này khuynh hướng tình dục của hắn ta sẽ chuyển đổi,
tiểu bạch kiểm kia hắn ta đã ‘chơi’ chán rồi, cũng đã đến lúc đổi thành
tiểu mỹ nhân rồi.
“Ưm.”
Âu Nam Diệp khẽ rên rỉ, hai mắt từ từ mở ra, ánh sáng từ đèn trùm trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt khiến
cô khó chịu khẽ nheo nheo đôi mắt cho thích ứng. Sau đó mới quan sát
xung quanh, đập vào mắt cô là một người ngoại quốc có chút xa lạ, lại có chút quen mắt.
Âu Nam Diệp khẽ vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt của Luis đang định tiếp tục sờ má cô, điều đó khiến Luis có chút không vui, bàn tay của hắn ta dơ lên không trung rồi lại thu lại. Trên môi hắn ta
nở một nụ cười quỷ dị, khẽ cất giọng.