Lần nào gặp tên khốn này cô cũng tức muốn chết. Còn hay bị anh sàm sỡ.
Nhưng tại sao cô vẫn không ghét nổi anh nhỉ?
“Anh chui từ chỗ nào ra vậy?”.
Triệu Tiểu Hắc thấy hai người liếc mắt đưa tình trước mặt mình thì lập tức mắng mỏ: “Nếu không muốn gặp phiền phức thì mau cút đi!”.
Lưu Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Triệu Tiểu Hắc, cứ như nhìn thấy kỳ quan nào đó: “Ái chà, mộc nhĩ đen, cô biết chơi thật đấy!”.
“Anh... anh nói cái gì?”.
Triệu Tiểu Hắc không ngờ Lưu Phong mở miệng đã nói những lời hạ lưu như vậy, tức đến nỗi chỉ tay vào mặt anh chửi bới: “Anh nói cái gì? Có giỏi thì nói lại thử xem!”..
“Sao nào? Mộc nhĩ đen cô còn không cho người ta nói à?”.
Lưu Phong nhìn hai người da đen với vẻ khiêu khích: “Chậc chậc, các cụ có câu nói rất hay, nam không nuôi mèo nữ không nuôi chó, không ngờ cô không những nuôi chó,