Không thể tin nổi vào mắt mình,Nhược Đan chết lặng ngồi xổm bên dưới
chân của anh.Bạn học xung quanh cũng lén liếc lại nhìn,bộ dạng lúc này
của cô ta chẳng ra làm sao cả.
Nhược Đan gắng nở nụ cười nhưng
Quý Trạch Viễn còn chẳng thèm liếc mắt đến.Cô ta bất lực nắm chặt lấy
cây bút rồi quay về chỗ ngồi.Suốt tiết học Nhược Đan hận không thể nhìn
đến mòn da của Quý Trạch Viễn.Ánh mắt của cô ta dù có cháy rực như nào
thì cũng không đá động được đến anh.
Tận đến lúc tan học Nhược Đan lại tiến đến cạnh bàn của Quý Trạch Viễn.Dáng vẻ e lệ dịu dàng không sao tả nổi.
- Trạch Viễn,ba tớ đang đợi chúng ta ngoài cổng.Ông ấy có vài chuyện cần trao đổi với cậu.
Động tác thu dọn sách vở của anh dừng lại.Vì cha của cô ta là bác sĩ trị
liệu riêng cho anh nên vấn đề liên quan đến người đó anh sẽ lắng
nghe.Đôi con ngươi đen không chút xao động,hờ hững đáp lại.
- Có vấn đề gì thì cuối tuần nói.
Nhược Đan giả bộ lén lút mà tiến gần hơn,dáng vẻ mờ ám mà nhỏ giọng.
- Chuyện này rất quan trọng,ba tớ nói là tìm ra được cách loại bỏ hoàn toàn căn bệnh của cậu.
Nghe đến đây thật sự đã đánh động được anh.Quý Trạch Viễn nhướng mày rồi cũng không do dự đáp lại.
- Tôi biết rồi.
Lưu Tôn Hạo cùng Chư Đình vẫn đứng trước cửa đợi anh.Vừa nhìn thấy Quý
Trạch Viễn đi ra cùng Nhược Đan thì không khỏi sững người.Nghe xong câu
nói của Quý Trạch Viễn thì hai người bọn họ liền cảm thấy khó tin hơn.
- Hai cậu về trước đi.Chư Đình cậu đưa Hiểu Hiểu về giúp tớ.
- Cậu đi đâu sao?Sao không qua nói em ấy một tiếng,việc gấp lắm à?
- Ừm,chạy xe từ từ thôi em ấy sợ chạy nhanh lắm.
“……”
Nói xong Quý Trạch Viễn lãnh đạm rời đi,vốn anh cũng muốn đi qua nói với Lư Hiểu Khê một tiếng.Nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này cũng không ổn.Sợ cô suy nghĩ nhiều.
Bên này Lư Hiểu Khê cùng Mễ Ái,Ngôn Thừa Hi đã
đứng đợi trước cổng.Hai thiếu nữ nhỏ nhắn đứng trò chuyện cùng nhau,bên
cạnh là Ngôn Thừa Hi đang giữ chiếc xe đạp của mình.Cậu vẫn đang quan
sát học sinh ra vào ở cổng trường chợt bóng lưng quen quen xuất hiện
trong tầm mắt.
- Ủa,kia là anh Trạch Viễn đúng không?
Nghe đến tên quen thuộc Lư Hiểu Khê liền dõng mắt nhìn theo.Đôi con ngươi
lấp lánh bỗng nhiên mất đi ánh sáng,thâm trầm tựa bầu trời đêm.Ghì chặt
đến hai bóng lưng một cao một thấp kia.
Là Quý Trạch Viễn cùng
Nhược Đan,cả hai người đều cùng nhau lên chiếc xe oto kia.Cô muốn cất
tiếng gọi anh nhưng không tài nào hé được môi.Đáy lòng liền quặn thắt
lại,cô biết anh sẽ không phản bội cô.Nhưng có người bạn gái nào trông
thấy bạn trai đi cùng người con gái khác lại không khó chịu kia chứ.
Mễ Ái trợn mắt há mồm mà cất giọng.
- Tiểu Khê,Tiểu Khê,…anh ấy sao lại đi cùng chị ta vậy.
- Tớ…Tớ không biết.
- Cậu không biết luôn sao?Vậy anh ấy bỏ cậu lại để đi cùng chị ta?
“……”
Lư Hiểu Khê nhất thời không biết phản bác làm sao.Mễ Ái nói đúng nên cô
cũng cứng họng.Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh mà nhẹ giọng.
- Chắc anh ấy có việc gấp đó.Cha của chị ấy là bác sĩ riêng của Quý Gia mà.
- Cậu vậy luôn đó hả,nhìn là biết không ổn tí nào rồi đó.
“……”
Lúc này Chư Đình cùng Lưu Tôn Hạo dắt xe đạp đi đến bên cạnh ba người bọn họ.
- Tiểu Khê lên xe anh nè,hôm nay anh Chư Đình hộ tống em về.Trạch Viễn cậu ta có việc bận nên đi trước rồi.
- Vâng ạ.
Áo khoác len bên ngoài của Lư Hiểu Khê bị gió thổi nhẹ qua.Chỉ là cơn gió
mùa hè mát mẻ nhưng cô lại thấy lạnh lẽo không thôi.Bước chân chậm chạp
đi đến xe của Chư Đình.
Ngôn Thừa Hi đứng gần cô nhất rất nhanh đã nắm gọn lấy cổ tay của cô.
- Để em chở cậu ấy về ạ.Bọn em gần nhà tiện đường hơn,anh Tiểu Đình về trước đi.
Sao Chư Đình lại không biết nhà của Ngôn Thừa Hi gần hơn chứ,cũng đâu cần
anh cất công đi ngược vòng chở Lư Hiểu Khê về.Nhưng cái tên Trạch Viễn
kia quá giữ bạn gái.Hẳn là đề phòng tên nhóc này nên mới nhờ vả anh.
Tình huống này mà anh cứ nhất quyết đòi chở thì mới có vấn đề đấy.Lỡ đâu đám này hiểu lầm anh có ý với nhóc con kia thì chết.Dù sao Quý Trạch Viễn
không có ở đây,cậu ta cũng không có nhìn thấy.
- Được được vậy Tiểu Hi chở Hiểu Khê về đi.
- Dạ.
“……”
Lư Hiểu Khê lại chậm chạp xoay lưng đi đến xe của Ngôn Thừa Hi.Vẻ mặt thất thần mà ngồi lên yên xe của cậu.Cả đường đi cũng không ai nói gì ngay
cả Mễ Ái cũng yên lặng mà nhìn theo bóng lưng kia của Lư Hiểu Khê.
Bốn người đạp xe song song đi trên vỉa hè,như ngày thường liền tạm biệt
nhau ở ngã rẽ.Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ,Ngôn Thừa Hi thả chậm bước chân hơn.Nhiều lần anh ngoáy đầu lại nhìn thử nhưng chỉ thấy cái
đầu nhỏ của cô cúi gằm.
Suy nghĩ một lát cậu liền không về nhà mà chuyển hướng đi về phía công viên.Lư Hiểu Khê nào có tâm trạng nhìn
đường cô chỉ ở đó nghĩ mãi đến cảnh tượng ban nãy.
Đến khi chiếc xe đạp dừng lại ở dưới bóng cây ngô đồng thì cô mới sững sờ nhìn lấy Ngôn Thừa Hi.
- Sao lại đến đây?chúng ta không phải đang đi về nhà sao.