Sau bữa cơm chiều, một mình Tùng Vũ ở trong phòng làm bài tập, Cát Hạ
bưng một ly sữa bò đi vào, biểu tình có vẻ muốn nói lại thôi.
Tùng Vũ nhìn ra mẹ mình khác thường, hơn nữa ngày thường mặc dù buổi tối mẹ
sẽ đưa nước trái cây hoặc sữa bò tới, nhưng cũng là trước khi cô sắp đi
ngủ. Hôm nay cô mới học được nửa tiếng, nếu không có việc gì mẹ cũng sẽ
không quấy rầy cô.
Cô cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ là dứt khoát bỏ bút xuống, vờ như bình thường cầm cốc sữa bò lên uống.
"Tùng Vũ", trong mắt Cát Hạ không khỏi có chút sầu lo nhìn cô, "Nhân lúc A
Liệt đang làm bài tập trong phòng, mẹ hỏi con: hôm là con cố ý phải
không?"
Tay Tùng Vũ cứng lại, ly sữa còn chưa bỏ xuống, vẫn dán trên môi, cô uống một ngụm sữa bò, rầu rĩ phát ra một tiếng: "Vâng."
Cát Hạ lắc đầu thở dài: "Yêu cầu này quá mức rồi."
Tùng Vũ uống xong giọt sữa cuối cùng, đặt cái ly xuống bàn: "Kết quả hiện tại rất tốt không phải sao?"
"Chưa nói đến việc con không nên lợi dụng A Liệt, cho dù mẹ ngầm đồng ý cho
con làm như vậy, sao con có thể nắm chắc lâu dài được? A Liệt chỉ là một đứa trẻ nhưng rất thông minh. Con đừng nhìn tay chân thằng bé không
hoàn thiện, mẹ nghe bác sĩ bạn cha nó nói qua, nhữa đứa trẻ xương khớp
bẩm sinh co quắp như thế này chỉ số thông minh cao hơn bạn cùng trang
lứa, huống chi thằng bé vẫn luôn được hưởng thụ sự giáo dục tốt nhất.
Con xem bình thường thằng bé hay đọc sách, nghe những lời thằng bé nói,
con trai tuổi này hơn phân nửa đều không theo kịp thằng bé. Hiện tại
thằng bé dễ dàng bị con lừa gạt là bởi vì ít tiếp xúc với thế giới bên
ngoài nên mới có chút đơn thuần thôi. Nhưng không bao lâu nữa thằng bé
sẽ lớn lên, sẽ thành thục, không bị dăm ba câu lừa gạt của con bắt chẹt
nữa đâu."
Tùng Vũ không thể không thừa nhận suy nghĩ của mẹ mình có lý.
Mà Cát Hạ nói tiếp làm cô càng thêm hoảng hốt.
"Còn có một việc làm ta lo lắng hơn: A Liệt đã mười tuổi, bây giờ hàng ngày
chăm sóc nó mẹ đã cảm nhận được thằng bé thẹn thùng. Qua hai năm nữa chỉ sợ thằng bé sẽ hoàn toàn không tiếp nhận được. Đến lúc đó gặp phải giai đoạn phục hồi sau phẫu thuật không thể tự lo liệu, thằng bé nhất định
là sẽ muốn thuê hộ lý nam. Vậy con nói xem Nam tiên sinh có sắp xếp một
người thích hợp hơn, thậm chí dứt khoát chuyển giao toàn bộ cộng việc
tầng này cho hắn hay không?"
"Lúc A Liệt còn nhỏ, có lẽ Nam tiên
sinh còn cảm thấy mời nữ bảo mẫu đồng thời là giáo viên mầm non sẽ tương đối cẩn thận, còn có thể làm gia sư bán thời gian giúp xem bài tập.
Nhưng thật ra A Liệt là một đứa trẻ rất tự giác, hiện giờ trên danh
nghĩa bài tập tiểu học mẹ còn có thể miễn cưỡng quản lý, nhưng lên mấy
lớp nữa mẹ cũng không có bản lĩnh này. Tiền lương của Nam gia trả gấp ba lần giá thị trường, không lo không tìm được người. Lúc trước nếu không
phải có người giới thiệu, chỉ sợ cửa lớn của nơi này cũng không chạm tới được..."
"Tùng Vũ, con có biết hôm nay cái mà mẹ lo lắng nhất là không phải con có thể chuyển tới trường Nam Viên học hay không mà là
Nam gia sẽ cảm thấy chúng ta được một tấc lại muốn tiến một thước, mẹ sẽ mất đi công việc này... Còn có, con phải hiểu rõ, một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rời khỏi đây. Cho dù hiện tại con được đến Nam Viên, có thể
đảm bảo kéo dài bao lâu? Nếu như chúng ta rời khỏi Nam gia trước khi con tốt nghiệp, con còn có thể tiếp tục đi học được sao?"
"Mẹ", đáy
lòng Tùng Vũ loạn thành một đống, ngoài miệng cố gắng thuyết phục chính
mình, "Không đâu, nơi này lớn như vậy, cho dù sau này Nam Liệt mời hộ sĩ nam cũng cần người quét tước, mẹ sẽ không thất nghiệp, chúng ta cũng sẽ không phải không có nhà để về."
"Nhà?" Cát Hạ yêu thương sờ mái
tóc của con gái, "Nơi này rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà
của chúng ta! Mẹ chỉ mong con học tập chăm chỉ, bình an lớn lên, sau này có một công việc ổn định, tìm một đối tượng bình thường nhưng đáng tin
cậy để kết hôn, khi đó con sẽ có một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc thuộc về
chính mình." Bà giơ tay lau nước mắt, "Khụ, con còn nhỏ, còn quá sớm để
nói chuyện này với con. Mẹ về trước nhìn A Liệt đây, con làm xong bài
tập thì nghỉ ngơi sớm đi. Đúng rồi, ngày mai lúc ăn sáng nhớ nói rõ ràng với A Liệt con không muốn chuyển trường có nghe không?"
Tùng Vũ gật đầu lấy lệ nhìn mẹ đi ra ngoài.
Cô nghe hiểu lời mẹ nói, chính vì hiểu nên càng tâm phiền ý loạn, bài tập về nhà cũng làm có chút qua loa.
Chẳng lẽ thật sự giống như mẹ nói, cứ như vậy từ bỏ việc chuyển sang trường Nam Viên? Cô không cam lòng.
Bỏi vì không cam tâm làm người tầm thường nên cô chấp nhận mạo hiểm.
Ngày hôm sau trên bàn ăn sáng, cô không ngừng nhận được ánh mắt ám chỉ của mẹ nhưng cô đều cố tình xem nhẹ.
Cát Hạ nhịn không được nói với Nam Liệt quyết định không chuyển trường của Tùng Vũ.
Tùng Vũ không nói lời nào, trong mắt lại tràn đầy uỷ khuất.
Cô cũng không nói rõ được sự tủi thân này từ đâu mà đến, thật ra khách
quan mà nói đến cả tư cách tức giận cô cũng không có. Trường Nam Viên là mơ ước của rất nhiều học sinh, mà những người gia cảnh bình thường đến
cả tư cách mơ mộng cũng không có, huống chi là người có hoàn cảnh gia
đình giống như cô.
Phải! Cô đã nổi lên ý niệm tham lam không nên
có. Cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp cao ngạo của Nam Tuyết thì bên
ngoài vẫn có thể giả vờ bĩnh tĩnh như thường nhưng trong lòng đã sớm
ghen tị đến phát run.
Là ghen tị! Cô không ngại thừa nhận cái
này! Đêm qua lúc nằm trằn trọc trong bóng tối lăn qua lộn lại không ngủ
được, cô cũng đã nhận ra điều này. Cô là người tham lam, ích kỷ, có được quá ít hạnh phúc nên tại sao cô không thể ghét bỏ những người may mắn
vượt trội sinh ra đã có đủ tất cả mọi thứ?
Dù cho địa vị của cô
thấp kém, thực lực yếu ớt, không thể tước đi vận may của những người đó, nhưng ít nhất cô có thể tranh thủ cho mình, từng bước một đứng chung
một bục với bọn họ.
Giống như mẹ cô nói "tìm một người bình
thường nhưng đáng tin cậy để kết hôn" hiện giờ cô không nghĩ tới, nhưng
sau này đại khái cũng không muốn. Cái gì mà "bình thường", chẳng qua là
cách nói uyển chuyển về "con kiến" mà thôi. Cô không muốn sau này lớn
lên cùng một "con kiến" đáng thương khác tạo thành một "tổ kiến."
Cô muốn rất nhiều, mặc dù cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào mới có thể đạt được những gì mình muốn.
Nhưng cô đã nghĩ kỹ bước đầu tiên: chính là thành thật với bản thân mình, thừa nhận tham vọng của mình.
Mà bước thứ hai, chính là hạ quyết tâm, tuyệt đối không từ bỏ dã tâm của mình.
"Giang Tùng Vũ, chị nghĩ như thế nào?"
Cô vừa nhấc mắt lên đã thấy Nam Liệt đang tìm tòi nghiên cứu nhìn mình.
Trong mắt cô vốn có chút ẩm ướt, hiện giờ bị cậu vừa hỏi vừa nhìn chằm
chằm, cô dứt khoát dùng đủ ba phần thương tâm, lại bỏ thêm bảy phần diễn xuất, nước mắt tuỳ ý lăn dài xuống, một câu cũng không nói.
"Tôi biết rồi." Nam Liệt dùng ống hút uống một ngụm nước ép trái cây, lại
dùng hai tay cầm miếng sandwich kẹp chân giò hun khói trên đĩa lên cắn
một miếng. Thấy Tùng Vũ còn đang khóc không ăn sáng, cậu nhàn nhạt nói:
"Chị còn khóc nữa sẽ đến muộn đấy."
"Tùng Vũ, con đứa nhỏ này sao lại thế này..."
"Dì Cát", Nam Liệt bỏ miếng sandwich xuống, "Dì đang lo lắng cái gì?"
"Dì... không có". Cát Hạ xấu hổ cười cười, "Trường hiện tại của chị Tùng Vũ
khá tốt, dì nghĩ cũng không cần phải chuyển trường. Việc này quá phiền
cha con rồi."
"Vậy cũng là con làm phiền ông ấy, không phải hai
người." Nam Liệt nói, "Dù sao từ khi con sinh ra đã bắt đầu gây phiền
phức cho ông ấy rồi, cũng không chỉ có lần này. Dì Cát, khác biệt duy
nhất lần này là con không chỉ muốn làm phiền ba con, mà con còn muốn làm phiền Tùng Vũ cùng con đi học."
Ý tứ trong lời nói của cậu rất rõ ràng: Cậu không cảm thấy đây là Giang Tùng Vũ đang lợi dụng cậu mà là cậu nợ cô một ân tình.
"A Liệt, chuyển trường không phải việc nhỏ, Nam Viên cũng không phải trường học bình thường, chúng ta cẩn thận suy xét qua..."
Nam Liệt dịu dàng cắt lời bà: "Dì Cát, con xin dì đồng ý cho Giang Tùng Vũ
chuyển trường, thẳng thắn mà nói, con... con chưa từng thật sự đến
trường một ngày nào, nếu con đi học một mình, con sẽ sợ hãi..." Ngữ khí
của cậu rất thành khẩn.
"Việc này..." Cát Hạ nhìn cậu, lại nhìn
con gái của mình, cuối cùng cũng yên tâm, "Được rồi, A Liệt. Nhưng dì
cũng sợ lỡ như có một ngày nào đó con không cần dì chăm sóc nữa, càng
không cần Tùng Vũ bầu bạn, Tùng Vũ còn có thể học ở Nam Viên nữa không."
Nam Liệt nói: "Dì Cát, trước dì dì Vệ cũng chăm sóc con rất tốt. Con chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện đổi người. Bởi vì bà ấy phải chăm lo cho gia
đình nên mới từ chức. Dì là do bà ấy giới thiệu tới, trước khi đến chắc
hẳn dì từng nghe bà ấy nói qua về tình huống của con rồi đúng không?"
Cát Hạ không quá hiểu ý của cậu, đành phải gật đầu trước.
"Con biết bản thân không phải là đối tượng dễ chăm sóc: cơ thể yếu, tình
tình cũng không quá tốt. Nhưng con không phải là người thích thường
xuyên đổi người bên cạnh. Dì Vệ đã chăm sóc con nhiều năm, nói thật, lúc dì mới tới con còn không quen lắm. Con rất vất vả mới quen được với dì, không cần đổi người đâu."
Tùng Vũ nhớ tới lo lắng tối qua của
mẹ, dứt khoát nhân cơ hội này làm rõ: "Nhưng mà A Liệt, cậu sẽ lớn lên,
cậu là con trai, mẹ tôi cũng không tiện chăm sóc cậu. Đến lúc đó..."
Nam Liệt đỏ mặt một lúc mới cúi đầu nói: "Thì ra hai người lo lắng việc
này... Nếu không phải thời gian dưỡng bệnh sau phẫu thuật tôi có thể tự
đi vệ sinh, tắm rửa, mặc quần áo." Giọng nói của cậu tràn đầy uể oải,
"Giang Tùng Vũ, tôi không phải người vô dụng như vậy..."
Tùng Vũ
nhìn ra cậu bị tổn thương lòng tự trọng, vội nói: "Tôi biết rồi, A Liệt
sao có thể vô dụng được? Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi tới cậu đã bôi cao bạc hà cho tôi đấy! A Liệt không phải người chỉ biết hưởng thụ sự
chăm sóc, A Liệt còn rất biết chăm sóc người khác."
"Chị yên
tâm", Nam Liệt nói, "Cho dù lúc tôi trưởng thành vẫn cần phải làm phẫu
thuật, ba tôi sắp xếp người khác chăm sóc tôi, tôi vẫn cần dì Cát ở đây. Nơi này lớn như vậy, luôn cần người quét tước thu dọn. Dụng cụ vẽ tranh của tôi sẽ không tuỳ tiện để người khác động vào. Còn có... chị..." Cậu không nói tiếp.
Tùng Vũ "Ừ" một tiếng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn: "Tôi ăn no rồi, còn không đi sẽ bị muộn."
"Tạm biệt, Giang Tùng Vũ, đừng ngã nữa." Bàn tay như chân gà của Nam Liệt thậm chí còn nghiêm túc vẫy vẫy với cô.
"Tối gặp." Không biết vì sao cô thấy cao hứng hơn rất nhiều, cô cũng xen lẫn một chút áy náy không giải thích được. Cô đột nhiên cảm thấy mình đúng
là một người khốn nạn, xoay cậu bé Nam Liệt đơn thuần ngốc nghếch này
một vòng.
Sau khi tan học Tùng Vũ trở lại Nam gia. Trong tầng hầm cô đụng phải Nam Liệt cùng Nam Tích Dân. Nhìn dáng vẻ bọn họ như là
đang nói chuyện. Mẹ cũng không ở đây, có lẽ là cố tình tránh đi. Cô chào hỏi với bọn họ rồi lập tức trở về phòng.
Nghĩ đến sáng sớm hôm
nay Nam Tích Dân đã ra ngoài, khả năng là bây giờ Nam Liệt mới có cơ hội nói với cha hắn chuyện chuyển trường cho cô, cô liền nhịn không được mở hé cửa phòng mình ra một khe, đứng ở góc tường nghe lén bọn họ nói
chuyện.
"Con định học kỳ sau đến trường đi học." Nam Liệt nói.
"Sao đột nhiên lại muốn vậy?" Nam Tích Dân ngừng vài giây mới nói.
"Ba có đồng ý không?" Không biết vì sao từ trong giọng nói của Nam Liệt Tùng Vũ nghe ra một tia bất an.
"Đương nhiên!" Nam Tích Dân nói, "Hồ sơ của con vẫn luôn ở Nam Viên, muốn đi lúc nào cũng được."
"Ba không cảm thấy... để cho người khác biết ba có một cậu con trài tàn phế rất mất mặt sao?" Thanh âm của cậu có chút run rẩy, "Cũng đúng, hàng
ngày tới dạy con đều là giáo viên của Nam Viên, bọn họ nhất định đã sớm
biết..."
"A Liệt, sao con lại nghĩ như vậy?" Trong giọng nói của
Nam Tích Dân có chút Là ta không phải một người cha tốt nên mới làm cho
con nghĩ như vậy. A Liệt, con và Nam Tuyết đều là con của ta, hai đứa ở
trong lòng ta đều giống nhau!"
"Không cần giống đâu, ba." Nam
Liệt nói, "Thật ra con biết chỉ có Nam Tuyết mới có thể ở bên cạnh ba
lâu thật lâu, con không thể, con thậm chí còn không biết mình có thể
sống đến khi thành niên không..."
Tùng Vũ tức khắc sửng sốt. Cô
biết Nam Liệt bẩm sinh yếu ớt nhưng không biết cơ thể của cậu lại tới
nông nỗi như vậy. Tim? Đúng rồi! Mẹ cô từng nói qua trái tim cậu cũng
không tốt lắm, lúc ấy cô không coi trọng nó, chỉ nghĩ là vấn đề nhỏ,
không nghĩ tới căn bệnh đó so với chứng tay chân co quắp của cậu còn
nghiêm trọng hơn.
Cô ngơ ngác đứng dựa vào tấm ván cửa, cửa bị đóng lại cũng không phát hiện ra. Người bên ngoài còn tiếp tục nói gì đó nhưng một chữ cô cũng không
nghe thấy.
Không biết qua bao lâu cô mới bị giọng nói của Nam Liệt ở ngoài cửa gọi tỉnh lại: "Giang Tùng Vũ."
Cô mở cửa, Nam Liệt ngẩng đầu lên hỏi: "Có thể vào không?"
Tùng Vũ nhường đường cho chiếc xe lăn của Nam Liệt đi vào. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu vào gian phòng này sau khi cô chuyển đến.
Cậu đánh giá một vòng: "Ở đã đã quen chưa?"
"Nơi này rất tốt."
Nam Liệt nói: "Không có cửa sổ, hơn nữa cũng không giống như phòng của con gái, ngay cả búp bê cũng không có."
"Hệ thống không khí của nhà cậu khá tốt, không có cửa sổ cũng không sao.
Hơn nữa tôi lại không phải Nam Tuyết, không cần búp bê Tây Dương." Nói
thì nói như vậy nhưng trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh
sáng sớm hôm đó Nam Tuyết ngồi ôm búp bê ở sô pha chờ người chải đầu.
Nam Liệt nói: "Tôi tới để nói cho chị biết, chuyện chuyển trường ba tôi đồng ý rồi."
"Sao cậu thuyết phục được ông ấy? Ông ấy có cảm thấy miễn cưỡng hay không?"
Nội tâm Tùng Vũ vô cùng kích động, lại có chút bất an. Nói đến cùng đây
cũng là một ân tình rất lớn.
"Không đâu." Về vấn đề thứ nhất cậu không trả lời.
Sự tình tiến triển thuận lợi hơn cô dự đoán. Nam tiên sinh đã đồng ý sau
kỳ nghỉ đông giúp cô chuyển trường đến Nam Viên, ngay cả học phí ông
cũng sẽ trả giúp.
Nhưng mẹ cô lại cảm thấy ân huệ này quá lớn,
chủ động đưa ra thỉnh cầu giảm một nửa tiền lương. Nam Tích Dân mới đầu
tỏ vẻ không cần như vậy, nhưng Cát Hạ vô cùng kiên trì, nói nếu không
làm như vậy sẽ không thể yên tâm được, lúc này Nam Tích Dân mới đồng ý.
Tùng Vũ quyết định lại đối tốt với Nam Liệt hơn một chút.
Cảm ơn cũng được, cảm động cũng thế, dỗ dành cậu vui vẻ đối với cô không thiệt thòi gì.
Cô chân thành cầu nguyện cho Nam Liệt sẽ sống lâu hơn một chút.