Học kỳ còn chưa kết thúc, tối hôm sau Tùng Vũ đã phải vội trở về nước J, hẹn gặp Nam Liệt vào kỳ nghỉ đông.
Đơn xin xuất viện của Nam Liệt không được phê chuẩn nên hiếm khi không ra
sân bay tiễn cô. Cũng may tình trạng cơ thể của cậu đã ổn định lại làm
Tùng Vũ yên tâm hơn rất nhiều.
Tùng Vũ cảm nhận được từ sau khi
bọn họ chính thức ở bên nhau tình yêu trong mắt cậu không còn che giấu
nữa, mặc dù thỉnh thoảng cậu lộ ra vẻ tự ti áy náy trước mặt cô nhưng
cậu đã không còn phủ nhận tình cảm mãnh liệt đã ngủ đông trong lòng bấy
lâu nay của mình. Cậu sẽ dịu dàng hôn lại cô, sẽ chủ động ôm cô, sẽ dùng nước mắt nói cho cô biết cậu yêu cô đến nhường nào. Trái tim cậu hoàn
toàn mở ra trước mắt cô, không có chút phòng bị nào tuỳ cô vuốt ve nâng
niu hay đâm móc giẫm đạp.
Không khoa trương khi nói rằng cô muốn lấy mạng cậu dễ như trở bàn tay.
Khi ngón tay cậu vuốt ve lưng cô, Tùng Vũ cũng rơi nước mắt. Cô khó có thể
giải thích được cảm giác của mình lúc này. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng
hình ảnh từng khớp xương bàn tay dị dạng của cậu lướt qua trên cơ thể
cô, từ khuỷu tay đến cổ tay, rồi từng ngón tay không thể duỗi thẳng hay
siết chặt, trái tim cô trở nên buồn bã. Trong cái ôm dùng hết tất cả sự
chân thành ấy, cô biết cậu đã lấy hết dũng khí để đáp lại "tình yêu" của cô. Trước kia cậu vẫn luôn kháng cự việc tiếp xúc quá thân mật với cô,
một mặt không nhịn được quan tâm cô, một mặt vẫn kiềm chế duy trì khoảng cách. Mà cô cuối cùng cũng phá vỡ được "nguyên tắc" của cậu. Tất cả
những điều này đều là kết quả của sự dẫn dắt và hy vọng của cô. Tuy
nhiên khi bị cánh tay khiếm khuyết kia của cậu ôm lấy, cô lại mơ hồ có
chút không cam lòng. Thanh xuân tuyệt vời của cô chỉ có thể bị mắc kẹt
vào một người đàn ông như vậy.
Không cam lòng thì không cam lòng, cô còn phải trái lương tâm nói ra những lời dễ nghe để dỗ dành cậu lúc
cậu cảm thấy tự ti. Sao cô có thể không ngại việc bạn trai của mình, đối tượng kết hôn tương lai của mình có diện mạo như vậy? Nhưng không còn
cách nào, đây đã là lựa chọn tốt nhất của cô.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi khi Nam Tích Dân đưa cô ra sân bay, cô càng chắc chắn hơn về
sự cần thiết của sự lựa chọn này. Cô nghĩ, tất cả những nỗi buồn không
cần thiết sẽ chỉ khiến cô trông ấu trĩ và buồn cười, không bằng nhận
thức rõ hiện thực, chấp nhận số phận của mình.
Vận mệnh của cô
nói tốt không tốt, nói tệ cũng không tệ. Cô sắp tốt nghiệp, Nam Tích Dân đã hứa sẽ cấp vốn bất cứ lúc nào để cô thành lập phòng làm việc của
chính mình. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cô đã từ chối ý tốt của ông. Cô
còn cần tích luỹ thêm kinh nghiệm, dự định trước tiên đến các công ty
nổi tiếng hoặc các phòng làm việc lớn trong hai năm rồi mới suy xét có
gây dựng sự nghiệp hay không. Nam Tích Dân cũng cho rằng ý tưởng của cô
rất tốt, nếu cần sự trợ giúp từ các mối quan hệ ông có thể nghĩ cách
cung cấp. Về nguồn vốn khởi nghiệp đã nói tương lai cũng sẽ không thay
đổi, luôn sẵn sàng khi cô cần.
Đương nhiên cô đã sớm biết sẽ
không có người nào vô duyên vô cớ đối tốt với mình, Nam Tích Dân ra tay
hào phóng vì chuyện gì trước nay đều vô cùng rõ ràng. Những lúc thế này
cô chỉ cần cảm ơn nhận lấy lòng tốt là được.
"A Liệt cần cháu để tâm nhiều hơn."
Trước khi vào hải quan, Nam Tích Dân dặn dò cô câu cuối.
Cô mỉm cười, tự nhủ mình không phải là người chỉ lấy tiền mà không làm gì cả, chân thành nói: "Cháu sẽ làm vậy."
Có lẽ nhờ sự nuôi dưỡng của tình yêu, sự sáng tạo của Nam Liệt đã đạt đến
thời kỳ "bùng nổ", mỗi năm không chỉ dành được nhiều giải thưởng hội hoạ mà tác phẩm của cậu còn được trưng bày ở triển lãm tranh có tầm ảnh
hưởng, cậu còn có chút danh tiếng trong giới hoạ sĩ trẻ, thậm chí còn
chuẩn bị mở một triển lãm cá nhân. Cô biết mặc dù có Nam Tích Dân đứng
sau lần quảng bá này nhưng bản thân tác phẩm sẽ không gạt người, cô đã
từng xem qua tranh của cậu, phong cách vô cùng độc đáo, theo lời của một nhà bình luận nào đó, tranh của Nam Liệt nằm giữa chủ nghĩa hiện thực
và tự do, có một loại cảm giác ẩm ướt nhưng không dính, hình ảnh sạch sẽ lạnh lẽo, sắc thái ái muội lại tươi mát, các nhân vật đều khắc chế tình cảm tràn ngập chuyện xưa, mặc dù vẽ những bức tranh tĩnh vật hàng ngày
cũng dường như có chứa ẩn ý nào đó, có thể diễn giải từ nhiều góc độ,
rất giàu sức gợi.
"Thật ra phong cách vẽ tranh của tôi là phát
huy tối đa điểm mạnh và tránh điểm yếu. Chị cũng biết đấy, nói đúng ra
thì tay của tôi không thể vẽ được phong cách 'siêu thực' đang lưu hành." Lúc cô gọi điện thoại chúc mừng tác phẩm của cậu đạt được giải thưởng
quan trọng trong nước, cậu lại khiêm tốn chân thành nói.
"Tôi lại không thích cái gì mà chủ nghĩa 'siêu thực', nếu muốn chân thật thì sao phải dùng bút vẽ, không bằng mua một cái máy ảnh cao cấp còn hơn." Tùng Vũ không chỉ đơn thuần an ủi cậu mà cô thật sự không thích những bức
tranh "siêu thực".
Triển lãm cá nhân đầu tiên của Nam Liệt kết
thúc, tổng cộng bán ra được hơn hai mươi bức tranh, có một số bức không
phải để bán, nhân vật chính tuy không tả thực nhưng Tùng Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là mình. Sau khi triển lãm tranh kết thúc cậu giữ lại một bức treo trên tường trong phòng mình, còn lại đều giao cho Tùng Vũ.
Cùng lúc đó Tùng Vũ cũng tốt nghiệp về nước, nộp sơ yếu lý lịch và đến công
ty "Duệ Cách", một trong hai công ty lớn nhất cả nước về thiết kế đồ
chơi.
Cô có kế hoạch rõ ràng đối với nghề nghiệp, trước mắt là
giai đoạn cần thiết cho sự phát triển, cô muốn nhanh chóng tiếp xúc với
những quy trình từ thiết kế đồ chơi, sản xuất đến đưa sản phẩm ra thị
trường, tốt nhất là dự trữ thêm kiến thức về phương diện quản lý doanh
nghiệp. Cô không muốn mãi mãi làm công cho người khác. Mặc dù Nam Tích
Dân sẵn sàng đầu tư cho cô mở phòng làm việc, nhưng cô tự nhận thấy
trước mắt mình chưa có năng lực để điều hành một cái studio, đến một
công ty lớn để tích luỹ kinh nghiệm mới là lựa chọn tốt nhất. Dựa vào
mối quan hệ của Nam Tích Dân để tìm việc sẽ rất dễ dàng, nhưng cô học
chuyên ngành này lâu như vậy cũng muốn tự thử sức mình, rất may là cô đã được công ty yêu thích của mình tuyển dụng.
Hàng ngày cô đều bận rộn với việc lập mô hình sản phẩm, giao thiệp với các nhà xưởng, vẽ mẫu thiết kế, tăng ca là chuyện thường ngày. May là dù về muộn đến đâu cũng luôn có một ngọn đèn và một bữa cơm để lại cho cô. Cô thường cảm thấy
cuộc sống như vậy cũng rất tốt. Đây không phải là lời dối trá để tự an
ủi bản thân mà là cảm giác an toàn khi có thể chiến đấu vì sự nghiệp
mình yêu thích đồng thời trong lòng biết sẽ luôn có một người hậu thuẫn ở phía sau.
Mặc dù hầu hết mọi người trong công ty đều còn trẻ, lẽ ra nên tham gia vào các ngành công nghiệp sáng tạo mới nổi, là nhóm
người năng động nhất trong xã hội, nhưng những chuyện vụn vặt tầm thường cũng không hiếm thấy, hầu hết mọi người đều có những chuyện lông gà vỏ
tỏi cần xử lý. Tùng Vũ nhìn nhiều rồi cũng không còn cảm thấy mình thảm
nữa mà thay vào đó biết ơn tất cả những gì mình đang được hưởng.
Chỉ là chuyện tình yêu của bản thân... Nếu đây được coi là tình yêu thì so
với người thường chung quy vẫn có nhiều chỗ rất khó mở miệng.
Đó
không phải vì bản thân Nam Liệt tàn tật, mặc dù thân hình của bạn trai
cô như thế này nhưng cô không có người thân bạn bè cần giải thích, không có ai vì cô leo lên được người giàu có mà reo hò, cũng sẽ không có ai
lo lắng cô "thấp kém" vì quen người tàn phế. Bọn họ cũng sẽ đi hẹn hò
như những cặp đôi bình thường. Lúc đầu họ còn có một số chuyện băn
khoăn, cố gắng bao hết tất cả các địa điểm, đương nhiên tài lực của Nam
Liệt cũng đủ cho bọn họ đặt bao nhà hàng và rạp chiếu phim. Hẹn hò một
thời gian dài, hai người cũng thoải mái hơn một chút, không còn ngượng
ngùng giống như lúc vừa mới bắt đầu xác định quan hệ. Thậm chí họ cũng
dần sẵn sàng thản nhiên đón nhận những ánh mắt khác thường, chỉ trỏ của
người khác đối với hai người ở nơi công cộng.
Nhưng có một điều
từ sau khi về nước Tùng Vũ và Nam Liệt hầu như không ở chung một phòng.
Thỉnh thoảng bởi vì bầu không khí vừa vặn đúng lúc cô sẽ qua đêm ở phòng cậu. Thời điểm hai người nằm cạnh nhau, cô nhìn ra được cậu cũng có xúc động bản năng của con trai trẻ tuổi, chỉ là cậu luôn kìm nén nó, trông
rất đáng thương.
Không phải Tùng Vũ không muốn thoả mãn cậu, chỉ
là cô lo lắng trái tim yếu ớt của cậu không chịu nổi. Nam Tích Dân cũng
trong tối ngoài sáng nhắc nhở cô tình trạng của Nam Liệt khác với những
chàng trai bình thường. Cô lén hỏi bác sĩ riêng của Nam Liệt, đối phương cũng chỉ khuyên "Có thể nhưng phải chú ý mức độ", đều là nam nữ trưởng
thành, một khi đã có tia lửa thì làm sao còn để ý đến "mức độ" được nữa? Cô không nắm chắc về việc này nên cũng chỉ có thể bỏ qua.
Tùng
Vũ lấy được bằng lái xe và mua một chiếc ô tô, tiền mua xe lấy từ thu
nhập bán tranh của Nam Liệt. Từ đó cuối tuần Tùng Vũ thường đưa Nam Liệt đến các thị trấn ngoại thành để vẽ phác thảo, ngay cả bảo mẫu cũng
không đi cùng.
Hai lần đầu cô cân nhắc quyết định đi đến ngoại ô thành phố rồi trở về trong ngày. Sau đó cô trưng cầu ý kiến của cậu,
quyết định qua đêm ở bên ngoài.
Nam Liệt lại bắt đầu do dự, đề
xuất giải pháp muốn đưa chú Quý đi cùng. Tùng Vũ nghiêm mặt hỏi: "Cậu
không muốn trải qua thế giới hai người với tôi hay là không tin tôi có
thể chăm sóc tốt cho cậu?"
"Cậu sợ tôi biết cậu phiền như vậy sẽ không cần cậu nữa à?" Cô nửa đùa nửa thật nói.
"Đại loại thế." Cậu nói, "Chị sẽ như vậy sao?"
"Phải thử mới biết được."
Tất nhiên là cô đã nghĩ đến nhưng chi tiết đó, bởi vậy nên cô rất chú ý đến điều kiện nơi dừng chân, cũng may ngành du lịch của thị trấn cũng phát
triển khá tốt, homestay cao cấp không thua gì khách sạn năm sao. Sau khi đến đó hai lần cậu cũng không còn kháng cự hình thức du lịch thân mật
này giữa hai người nữa.
Chăm sóc cậu đương nhiên không dễ dàng,
mặc dù đã đặt chỗ ở tốt nhất, phòng tắm cũng rất tiện lợi nên Nam Liệt
có thể tự mình đi vệ sinh và tắm rửa nhưng dù sao cậu cũng là một người
tàn tật, có rất nhiều lúc cần đến sự giúp đỡ của cô. Ví dụ như cậu có
thể gặp khó khăn khi mặc và cởi những bộ quần áo phức tạp, có lẽ cậu có
thể miễn cưỡng làm được, nhưng Tùng Vũ không thể nhìn cậu mồ hôi đầy đầu "chiến đấu" với một cái áo hoặc một cái quần nửa tiếng được.
"A Liệt, từ giờ khi chỉ có hai chúng ta ở với nhau tôi sẽ mặc quần áo cho cậu."
"Được." Dáng vẻ không tình nguyện và bất đắc dĩ của cậu rất đáng thương.
Thật ra lúc Tùng Vũ mặc quần áo cho cậu trong lòng cũng có chút phiền muộn,
chỉ là không thể biểu hiện ra bên ngoài. Bạn trai là một người tàn tật
đến cả quần áo cũng không mặc được đúng là một chuyện đáng buồn.
Chỉ là nhìn Nam Liệt suốt quá trình đều bất an nhìn cô mặc quần áo và đi
tất cho cậu giống như một đứa trẻ mắc lỗi cô lại mềm lòng. Cậu làm gì
sai chứ? Hai người bọn họ chỉ là có những nỗi bất hạnh thôi.
Có thể ôm nhau sưởi ấm trong ảo ảnh được tỉ mỉ dệt nên cũng là một loại duyên phận.
Tùng Vũ thấy tay cậu cầm bút ngày càng không linh hoạt, thời gian cần dùng
miệng hỗ trợ càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng cảm thấy không dễ
chịu. Cô xung phong nhận việc pha màu nước để giảm bớt gánh nặng cho
cậu, cậu cũng vui vẻ đồng ý.
Cô quản lý chặt chẽ thời gian vẽ
tranh của cậu, đề phòng cậu mệt nhọc quá mức, vừa hết thời gian sẽ lấy
bút của cậu đi không cho thương lượng, không đợi cậu dịu dàng kháng nghị đã ngồi lên đùi cậu, hôn lên bên miệng bởi vì ngậm bút quá lâu nên chảy chút nước miếng của cậu. Mỗi lúc như thế này cô đặc biệt thích nhìn bộ
dáng cậu mặt đỏ tai hồng, dù cô có làm như vậy bao nhiêu lần cậu vẫn
ngây thơ như một thiếu niên.
"Tùng Vũ, Tùng Vũ... Chị thật sự không nên thuộc về tôi..."
"Tùng Vũ, chị thích gì ở tôi? Tôi là người tàn phế! Chị thật ngốc..."
"Tùng Vũ, tôi không cần soi gương cũng biết bộ dáng mình ngậm bút chảy nước
miếng kinh tởm như thế nào, sao chị có thể hôn tôi như vậy?"
......
Cậu thường nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm u buồn, phát ra đủ loại thở dài sau khi cô hôn cậu.
Tùng Vũ trả lời cậu: "Nếu cậu không muốn có thể đẩy tôi ra mà! Nhưng cậu không làm."
Cậu uỷ khuất lại thâm tình nói: "Tùng Vũ, sao tôi có thể đẩy chị ra được? Tôi đã rất cố gắng, rất cố gắng..."
"Đúng là tôi tàn phế, nhưng trái tim tôi cũng chưa chết! Nó bị bệnh, nhưng nó vẫn đang đập, khi đập sẽ nhịn không được nhớ chị, có lẽ cũng sẽ thầm mơ tưởng đến chị..."
"Tùng Vũ, nếu chị tránh xa tôi, tôi cũng chỉ
dám nhìn chị từ xa, nhưng chị lại cố tình ở gần tôi như vậy làm tôi
không biết tự xấu hổ, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đáp lại tình yêu
của chị, tích luỹ theo thời gian tôi không quản được nó nữa chị hiểu
không? Chị hiểu không?
......
Cô hiểu.
Cậu quá thâm tình, lại không thể che giấu điều đó nên cô đã sớm nhìn thấu cậu.
Chỉ tiếc là thâm tình của cậu lại giao phó sai người, giao cho một người vô tâm.