Lạc Hoang
Tuần đầu tiên của năm học, đa phần sẽ là làm quen với các giáo viên bộ
môn. Một ngày bình thường trong những ngày bình thường, tại lớp của
Hoàng Chiêu bỗng xuất hiện tiếng ồ vô cùng lớn. Một cô gái với mái tóc
dài ngang lưng, làn da trắng kết hợp vẻ tao nhã thanh cao, vóc người
thon mảnh và nét mặt cũng không kém phần xinh đẹp của tuổi trẻ. Cô gái
bước vào là giáo viên bộ môn vật lý của lớp. Tương Kiểu, giáo viên bộ
môn vật lý, 26 tuổi, đã có bốn năm kinh nghiệm đi dạy tại trường, được
xếp vào nhóm giáo viên hoa khôi mỹ lệ thanh tú của trường. Dĩ nhiên,
Tương Kiều được rất nhiều nam sinh để ý và thích thú khi lớp có cô dạy.
Các thầy giáo trẻ trung trong trường cũng không ngớt người theo đuổi cô, chỉ là Tương Kiều chưa hề động tâm hay để ý tới, bởi vì sâu sa trong
phong tục gia giáo nhà nàng, chuyện yêu đương kết hôn không thuộc phạm
vi được cho phép của nàng, hay nói cách khác là định duyên từ nhỏ, tới
thời điểm phù hợp là gặp mặt và kết hôn thôi. Nghĩ cũng lạ, ở cái thời
hiện đại này rồi mà còn cái chuyện định hôn tồn tại, nhưng gia đình của
Tương Kiều thuộc thể loại lạ như vậy đó.
Cả lớp đứng dậy chào,
Hoàng Chiêu cũng chậm rãi đứng dậy chào. Đảo mắt một vòng, Tương Kiều
lại ngừng ánh mắt trên người Hoàng Chiêu, không ngờ mình lại có duyên
gặp em ấy lần hai và lại là giáo viên bộ môn của lớp em ấy. Tương Kiều
nở nụ cười thanh nhã, cho cả lớp ngồi xuống và bắt đầu làm quen. Thơi
gian làm quen cũng ngắn ngủi trong vòng vài phút, nàng cũng không kéo
dài mà đi vào giảng dạy bài giảng đầu tiên cho cả lớp. Sau tiết học, mấy bạn trong lớp Hoàng Chiêu lại tiếp tục bàn tán.
- Trời ơi, lớp mình được ưu ái. Hoa khôi tới dạy nha.
- Đẹp hết sức biết, ước gì sau ra trường có người yêu như cô ấy.
Một tiếng đập mạnh từ bạn học vào mặt câu con trai đang nói.
- Bớt mơ đi ông tướng, nhan sắc như quỷ mà đòi treo cao quá vậy.
- Thì là ước thôi mà, làm gì căng..
Trong không khi xôn xao bàn tán, Hoàng Chiêu vẫn lẳng lặng ngồi yên, Mỹ Mỹ
bạn học ngồi kế bên Hoàng Chiêu thấy nàng từ lúc vào học tới giờ, không
nói chuyện, mặt cũng không biến sắc, có cảm giác đang ngồi với tảng băng vậy. Vẫn nghĩ mình nên tử tế làm quen, để sau này dễ dàng nhờ vả học
hành, Mỹ Mỹ bắt chuyên.
- Này, bạn gì ơi?
Hoàng Chiêu khẽ nhếch mắt, rồi quay mặt sang nhìn Mỹ Mỹ, dù không mở lời nhưng Mỹ Mỹ vẫn hiểu ý Hoàng Chiêu.
Mỹ Mỹ tiếp lời
- Chúng ta vào học đã được mấy ngày rồi, bạn cũng không mở miệng lời nào. Mình cảm thấy bạn có tâm sự gì sao?
Hoàng Chiêu vẫn im lặng, Mỹ Mỹ nói tiếp.
- Dù sao chúng ta cũng ngồi chung bàn, là bạn học lâu dài cùng phấn đấu,
mình chỉ muốn kết bạn với bạn thôi. Chúng ta làm bạn nhau nhé!
Hoàng Chiêu vẫn nhìn Mỹ Mỹ một hồi lâu cũng không lên tiếng, rồi nàng quay đầu về vị trí tập vở không nói lời nào.
Mỹ Mỹ cảm giác lạnh cả sóng lưng, người gì đâu sao mà khó gần quá. Thật tê cả da đầu.
Tình trạng kéo dài gần một tháng, Hoàng Chiêu vẫn không quen không nói
chuyện không cần biết đến ai. Trong lớp thấy nàng như vây cũng đặt cho
nàng một cái tên nghe là thấy mùa đông "Tảng Băng".
Người ta nói, người sống trong sự trầm lặng quá lâu cũng trở nên vô cảm, có xác mà
như không có hồn, mọi cơ chế hoạt động như một thân thể vật lý, di
chuyển sinh hoạt như những con người bình thường khác, nhưng trong tâm
thì như chết đi linh hồn vậy. Không vui, không buồn, không cảm xúc. Một
tháng trôi qua trong những khoảng vô vị thì cũng thình lình có một sự
việc làm sự vô vị này cũng trở nên có chút màu sắc.
Vào một buổi
ra chơi, nhà trường đang cho sửa chữa phần mái bên trên, vì mùa mưa sắp
tới, công tác sửa chữa cũng phải nhanh chóng gấp rút hoàn thành để không gây tạt hành lang, ảnh hưởng sinh hoạt chung của học sinh. Một tiếng
nứt vỡ từ trên cao, Tương Kiêu đang đi trên hành lang để về phòng giáo
viên thì nghe tiếng rắc ở phía trên.. Các học sinh gần đó thấy sự nguy
hiểm đang sắp xảy ra, ồn ào la hét từ xa, một tiếng rắc, thanh sắt to
bỗng rơi xuống ngay vị trí Tương Kiều đang đi qua, Tương Kiều vừa ngước
lên nhìn trong sự hoảng loạn vô thức cùng tiếng la hét ầm ĩ của học sinh kêu cô tránh đi nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, một tốc độ như bay
không biết từ đâu tới, ôm lấy Tương Kiều đẩy sang một bên, bàn tay nhanh chóng theo quán tính giơ lên đỡ thanh sắt trước khi nó chuẩn bị gãy
nứt. Thợ thi công phía trên hoảng loạn, vội chạy lại giữ phần sắt còn
lại. Lúc này phần thanh sắt đã va rất mạnh vào thân tay của Hoàng Chiêu, một tiếng rắc mạnh trong xương tay bị gãy. Sự đau đớn cũng không làm
Hoàng Chiêu hét lên, chỉ nhẹ nhàng lướt nhìn Tương Kiều đang nằm trong
vòng tay mình, vội giữ chăt thân nàng để nàng không ngã. Với ánh mắt đầy lo lắng và cái ôm chắc chắn này làm Tương Kiều không bị thương cũng
tránh được sự va chạm của thanh sắt vào đầu. Xém chút nữa là không xong
rồi, Tương Kiều vội chấn tỉnh lại và giữ chặt tay còn lại của Hoàng
Chiêu mở lời:
- Em.. Em có sao không? Cảm ơn đã giúp cô.
Hoàng Chiêu vẫn vẻ mặt không biến sắc cũng mở lời theo phép lịch sự.
- Em không sao, Cô ổn chứ?
Tương Kiều có chút bất ngờ với ánh mắt đầy lo lắng của Hoàng Chiêu dành cho mình, thoáng chốc nàng cũng đáp lời.
- Tôi không sao, tay của em hình như bị thương rồi.
Hoàng Chiêu vẫn không nói lời nào, buông Tương Kiều ra rồi vội bước đi. Một
cảnh tượng hết sức thú vị, như ở trong phim vậy, các bạn học sinh đứng
gần đó trầm trồ nhìn hai người, đặc biệt là nhìn Hoàng Chiêu, thân thủ
có vẻ rất nhanh nhạy, bộ có học võ hay sao vậy, một phen trầm trồ làm
các bạn học nữ sinh lòng ngưỡng mộ. Mọi người bàn tán xung quanh, Hoàng
Chiêu không để ý mà chỉ đi một đường về lớp học. Dĩ nhiên là tay thật sự bị gãy rồi, Tương Kiều vẫn đuổi theo tới lớp và nói với Hoàng Chiêu.
- Em nên đi bệnh viện đi, tay em va đập mạnh như vậy cần phải kiểm tra. Để tôi đưa em đi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi ngươi ai cũng biết, có vài bạn học sinh
gần đó chạy đến y tế của trường để báo cáo, một cán bộ y tế trong trường vội chạy đến lớp Hoàng Chiêu, hốt hoảng nhìn cô và nói.
- Em học sinh này bị thương tay rồi, chúng ta phải đưa đi cấp cứu ngay mới được.
Hoàng Chiêu cũng không còn cách nào từ chối, mọi ánh nhìn đổ dồn lên người
nàng, cuối cùng vẫn là đi vào bệnh viện để băng bó vết thương. Không khi tại trường lại rơi vào yên tĩnh như thường ngày sau khi sự việc kết
thúc.