Sau khi lên ngôi, ông không thể nhìn được cảnh nàng bị chồng mình hành
hạ nên đã lấy cớ phái quân đến biển phía bắc diệt thủy quái, nhân tiện
giết luôn hắn ta. Còn nàng khi biết tin chồng mình ra đi thì rất đau
khổ, ông nhân cơ hội đó luôn kề vai bên cạnh nàng, cũng dựa vào thực
quyền của mình mà xoá đi luật lệ không kết hôn cận huyết.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cuối cùng ông cũng dám thổ lộ cùng nàng, may sao trời cao giúp ông, nàng đồng ý.
Ông mặc kệ hết lời can ngăn của quyền thần mà cưới nàng về, làm Hoàng hậu của ông.
Quay về thực tại, ông bất đắc dĩ, “Nhưng cha và nàng là song phương thầm
mến. Còn con…” Ông dừng lại không nói nốt, nhìn biểu cảm khổ sở của anh, không đành lòng quay đi, “Con tự lo liệu cho tốt đi, đồng nghĩa với
việc Socé rời đi, sắp tới vùng biển của chúng ta sẽ không còn yên bình
nữa đâu.”
“Vâng thưa cha.”
Edouard quay đi, vành mắt đỏ
hoe, nhớ lại dáng vẻ của Socécher khi ở bên anh, tìm lại nhói từng cơn,
anh yêu cậu cực kỳ, vừa nghĩ sắp tới hai người sẽ khó có thể gặp lại
nhau, tim lại càng đau đớn hơn nhưng anh biết rõ, Socécher đã biết tình
cảm của anh, sẽ rất khó có thể được cậu đáp lại, chỉ đành cất lại vào
hộp nhung, để vào nơi sâu nhất trong tim.
Nhớ sẽ ra nhìn một chút, sắp quên đi dáng hình của người nọ thì lấy ra nhìn một chút.
Không được đáp lại cũng tốt, đi rồi cũng tốt.
Cũng may anh ấy không giày xéo tình cảm của mình, cũng may anh ấy tha thứ cho thứ tình cảm này.
Nhưng ngực trái khó chịu quá, nó nhói lắm.
Anh ơi, em nhớ anh, rất nhớ…
Hoàng hôn vừa tắt, tình yêu cũng phải cất đi, hiện tại và tương lai, không
thể vì tình cảm cá nhân của bản thân xen vào để hủy hoại tộc người cá
cũng như người anh thương.
Chỉ có thể ở nơi này giúp đỡ thay cho lời nói yêu em.
Cung điện của Socécher vốn dĩ là cung điện ồn ào náo nhiệt nhất nhưng ngày
hôm nay, chủ nhân của nó đã rời đi, để lại sự yên tĩnh khó chịu ở lại.
Các cung nhân vẫn miệt mài làm việc, không ai muốn ngơi nghỉ dù chỉ một
giây. Vậy mà từ ồn ào vui đùa giờ lại trở thành loại ồn ào áp lực nhất.
Henris nhìn người cá đi đi lại lại, mặt ai nấy đều hiện vẻ nhớ nhung lẫn buồn
tủi, cậu nhóc cũng chẳng khá khẩm hơn. Rõ ràng sáng hôm qua vẫn còn trêu đùa nhau mà thoắt cái sang buổi chiều đã nghe tin Socécher lên đất
liền. Sau đó lại phải chào đón chiến thần cuồng anh trai tìm đến lật
tung nơi này, khiến mọi thứ vốn ngăn nắp gọn gàng trở nên bừa bãi đổ
nát.
Henris vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, xử lý lại toàn bộ từ
trên xuống dưới, hành động đúng mực như thể cậu chỉ lên mặt biển chơi
một chút rồi đêm sẽ quay về cung điện nghỉ ngơi, nhờ vậy các cung nhân
vốn dĩ đang rối loạn lập tức theo đó bình tĩnh lại, làm công việc như
bình thường nhưng trong lòng ai cũng rõ sự việc lần này đặc biệt nghiêm
trọng nên Hoàng tử của họ phải lên đất liền.
Mà phía sau vách đá
nối liền với cung điện của cậu, một người đáng ra sẽ không bao giờ xuất
hiện tại nơi đây lại đang đứng đó, nhìn thẳng vào cung điện, cặp mắt
ngày thường luôn lạnh lẽo lúc này đây lại chất chứa rất nhiều cảm xúc mà chính hắn cũng không ý thức được.
Tại nơi Thủy cung thường có
một câu nói “nhất Socé, nhì Thier”. Từ xưa cả hai phe đã không ưa gì
nhau, cứ gặp nhau ở đâu là đánh nhau ở đấy, không động khẩu chắc chắn sẽ không thiếu động thủ. Một phần cũng là do lời đồn đúng sự thật, tuy
Socécher không hề ghét Thier nhưng hắn ta lại không ưa gì Socécher, bất
cứ nơi nào gặp được cậu, hắn lại bắt đầu xỉa xói, có không ít lần hắn bị Edouard túm gáy đè xuống đánh cho bầm dập nhưng vẫn không chừa.
Thier vì vậy càng không ưa Socécher hơn nhưng hắn ta cũng chỉ gây khó dễ
ngoài sáng chứ tuyệt đối khinh thường chơi mấy trò hắt nước bẩn với cậu
nên cũng có thể coi nếu gặp nhau, Thier mà không xỉa xói cậu thì vẫn có
thể bình tĩnh chào hỏi nhau hai câu.
Nhưng vì có một sự việc đã
xảy ra khiến cho Thier tuyên bố trước mặt toàn bộ người cá rằng tuyệt
đối sẽ không tha thứ cho Socécher, hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến
cung điện của cậu một bước.
Cũng từ đó trở đi, hai phe phái càng
trở nên tranh đấu gay gắt hơn, bất kể nói lời xúc phạm hay không, chỉ
cần cảm nhận được phe đối địch ở gần đó, nơi đấy tuyệt đối sẽ trở thành
sân đấu của họ.
Tuy nhiên, kẻ đã tuyên bố không bao giờ tới giờ
này lại đứng ở đây, hai mắt chăm chú nhìn cung điện phía bên kia, Thier
bực bội nhìn chằm chặp vào cửa cung. Nghe tin cậu đã lên đất liền, hắn
khó có thể tin được hỏi lại cận thần của mình mấy lần. Nếu Socécher lên
bờ rồi thì hắn phải tranh đấu với ai nữa? Hắn không chấp nhận được việc
lên đứng nhất dễ dàng thế này được!
Cứ đinh ninh Socécher chắc
chắn sẽ quay lại cung điện lấy đồ dùng mang theo, hắn nhanh trí bơi vội
đến vách đá này ôm cây đợi thỏ, đợi mòn mỏi thì nghe tin cậu đã lên đất
liền ngay sau khi rời khỏi Đại điện. Hắn khó chịu cắn cắn miếng tảo biển trong tay, trông hắn bây giờ nhếch nhác kinh khủng, ngồi đây đợi cậu
lâu như vậy mà cậu lại lập tức đi luôn, cũng chẳng buồn quay lại nhìn
cung điện một chút.
Cơn tức giận quá lớn, vừa hay đè xuống cảm
xúc kì lạ xuống đáy lòng khiến hắn chỉ biết hắn tức giận do mất đi một
đối thủ xứng tầm chứ không phải vì lý do nào khác. Tức giận thì tức
giận, hắn chẳng thể làm gì ngoài việc quay về cung điện của mình, tự
mình nhấm nháp cục tức.
Socécher được mọi người nhớ thương thì
lại vui vẻ ăn bữa tối dưới ánh đèn vàng ấm áp cùng Oxandre - người bạn
trên đất liền chẳng mấy thân thiết của cậu.
Cậu ngồi trên ghế gỗ, tư thái đoan chính đúng mực, phong thái có hơi tùy ý nhưng lại không hề mất đi vẻ cao quý vốn có của một vị hoàng tử nơi đại dương. Oxandre
nhìn dáng ngồi của cậu, lưng cũng theo đó thẳng lên, ăn uống cũng không
được tự nhiên, cố gắng để bản thân được như cậu. Cậu liếc mắt nhìn dáng
vẻ khó khăn khi xiên đồ ăn của hắn thì mỉm cười, ánh đèn rơi vào đáy mắt của cậu, như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, hắn nhìn mà ngây ngẩn
cả người, tay nâng đồ ăn đưa lên miệng cũng đình trệ một chút.