Bên cạnh giường đặt một cái tủ thấp, vóin dĩ trên mặt tủ sẽ đặt chiếc
đồng hồ báo thức con con nhưng chẳng biết Oxandre đã chuyển nó đi đâu,
thay bằng một đĩa bánh mì kẹp cùng một cốc sữa bò cho cậu.
Một tờ giấy ghi nhớ đặt bên dưới, Socécher cầm lên, khi nhìn dòng chữ bên trên, khoé môi lại cứ thế mà cong thành độ cong ấm áp.
[Socécher, bữa sáng tôi đã làm và đặt ở đây, khi nào cậu dậy thì hãy ăn và uống
sữa đi nhé, tôi thấy cậu ngủ ngon nên không gọi cậu dậy, tối tôi sẽ về,
đợi tôi nhé!]
Cậu vuốt ve chữ trên giấy rồi vươn tay cầm lấy cái
bánh, kẹp bên ngoài là phần bánh mềm xốp vừa đủ, bên trong bánh có rau,
thịt và phô mai, ăn vào vừa thơm vừa béo, cậu hơi ngạc nhiên vì tay nghề của Oxandre rất hợp với khẩu vị của cậu.
Vừa cắn miếng bánh, cậu vừa quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở chiếc gương trong
phòng. Chiếc gương được một lớp vải lớn che lại, mặt gương úp vào tường.
Cậu chống tay xuống giường, cố gắng đứng dậy, một chân vừa đặt xuống, cảm
giác như có hàng chục nhát dao cắm thẳng vào lòng bàn chân, mày nhíu
chặt, gân trên trán cũng nổi lên, cậu gắng sức vịn thành giường đứng
thẳng dậy, khó khăn vịn tường bước đi, mồ hôi lạnh túa ra vì đau đớn,
thấm ướt lưng áo của cậu.
Đến gần chiếc gương, cậu liền cảm thấy buồn nôn khó chịu không sao tả được.
Lật gương lại, cậu vươn tay bén tấm vải ra, hiện ra trước mặt cậu là mặt
gương bị vỡ nát thành nhiều mảnh, mà trên mặt gương, từng ô vỡ lại xuất
hiện muộn sương mù màu đen đang bay lung tung.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, người đàn ông xuất hiện, mỉm cười với cậu, “Ai đây?”
“Oliver!”
“Ôi! Chẳng lẽ đây chính là người tình của ta sao? Lần nào gặp lại em cũng
khiến ta phải thốt lên kinh ngạc vì vẻ kinh diễm của mình đấy!”
Oliver cười thật tươi, gã đã không còn dáng vẻ ghê người như lúc đối mặt với
Oxandre nữa, thay vào đó gã lại khoác lên lớp da mới rồi cải tạo nó
thành hình dạng giống y như đúc Oxandre.
Gã liếm môi, hai mắt
không chớp quét khắp gương mặt của cậu, như dòi bọ tham lam liếm láp thứ mà chúng yêu thích, cơn buồn nôn khó chịu dâng lên cổ họng của cậu,
nghiến răng nói, “Ngươi rất kinh tởm đấy Oliver! Sao nào? Xuống địa ngục làm trâu làm ngựa cho Satan đúng ý ngươi quá mà, đúng chứ? Vốn dĩ đang
làm thần vui vẻ, vinh hiển vinh quanh quanh thân ngươi lại không thích,
lại quay đi phản bội lại Tháp Thần, nghe chúng nó xúi giục đi cướp ngôi
của Đấng để rồi bị tước đi mệnh thần nhưng cũng khá khen cho sự may mắn
của ngươi, vậy mà lại được Satan cứu thoát.”
“Ứm ừm…” gã giơ một
ngón tay lắc lắc, thương hại nhìn cậu, “Có vẻ như em hiểu lầm rồi. Không phải Satan đã cứu ta đâu, là người khác! Vì sao? Vì ta muốn có được em
cùng với Thiên Thượng! Hắn yêu cái gọi là khát vọng của ta nên đã chìa
cành olive cho ta! Với điều kiện…”
Cậu nhíu mày, đè nén cơn đau ở chân nhưng gã liếc mắt một cái là phát hiện được, khoé môi gã cong lên, một tay vuốt lại mái tóc của mình, “Chân đau sao? Mau ngồi xuống ghế,
chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ nào, kẻo…” gã nhìn sắc mặt khó chịu của
cậu rồi ung dung nói tiếp, “Tên kỵ sĩ của em quay về!”
Dứt lời,
một làn sương đen thoát khỏi cái gương bay về phía cậu, cùng lúc đó, tay cậu nâng lên, thủ thế tấn công, gió từ ngoài cửa sổ bay vào, hình dạng
của nó nhanh chóng thay đổi thành hàng trăm lưỡi dao sắc bén, nhắm thẳng về phía sương đen tấn công.
Hai mắt Oliver sáng rực, nhìn thẳng
vào mặt cậu, trước khi kịp hành động, mọi lưỡi dao bằng gió của cậu biến mất, sương đen thuận thế nâng cậu lên rồi đặt xuống ghế, nó còn đặc
biệt tri kỷ đắp một cái gối lên đùi cậu.
Trong phòng được ánh
sáng mặt trời chiếu vào trở nên sáng rực nhưng có vài nơi ánh sáng không thể chiếu tới được, Oliver xuất hiện ở đó, hai mắt gã nóng bỏng, nhìn
chằm chằm vào gương mặt của cậu. Socécher gằn sự bực bội vì bản thân
không thể né tránh được sức mạnh thao túng của gã xuống dưới, sau đó mới bình tĩnh đối mặt với gã, khoan thai cười, “Vậy mời ngài Quỷ Phục
Oliver hãy kể đi, ta sẽ vui vẻ nghe, biết đâu có thể nhớ được chút gì
đó. Không lại phụ tấm lòng son của ngài, ta sẽ áy náy lắm.”
Phục
Quỷ là một loại quỷ thấp kém nhất dưới địa ngục, loại quỷ này chẳng bao
giờ có thể đứng thẳng lưng được, chúng lúc nào cũng cong lưng xuống, gặp ai cũng nơm nớp lo sợ mà hầu hạ phục vụ, ai cũng có thể làm chủ nhân
của nó, một loại quỷ vừa thấp hèn vừa kinh tởm.
Gã không nghĩ
Socécher sẽ bình tĩnh nhanh đến như vậy, gã nhướn mày, càng hứng thú
bừng bừng nhìn chằm chằm vào cậu, ngả ngớn nói, “Kể ra cũng rất lâu đấy, chà, phải nói từ khi em lên bờ lần đầu tiên, khi ấy ta cũng mới chỉ là
một vị thần nho nhỏ…”
Một ngày đẹp trời, khi ấy thị trấn còn chưa có, con người vẫn còn nói chung một ngôn ngữ, động vật vẫn chạy nhảy
đầy đất, đa phần đất liền sẽ chỉ có cây cỏ.
Ở ven biển phía Đông, một người cá nam mỹ lệ đang nghịch ngợm cùng đàn hải âu trên trời, ánh
nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tinh xảo ấy, khuôn mặt bầu bĩnh, nét trẻ con ngây ngô vẫn chưa đẹp đến thần thiên cũng phải hờn dỗi như hiện tại.
Nước da trắng nõn, mái tóc ngang lưng trải rộng dưới mặt
biển, đôi mắt hoàng kim cong cong, đuôi mắt chứa đầy ý cười thích thú
nhìn loài chim đang bay trên trời.
Mà đứng từ xa, một vị thần trẻ tuổi mới nhậm chức, vì nhìn thấy hình ảnh ấy mà ngơ ngác chẳng nhấc nổi chân.
Oliver khi ấy mới được trời đất tạo nên, tính ra cũng chỉ hơn hai trăm tuổi, còn ít tuổi hơn cả Socécher lúc bấy giờ.
Gã cứ ngơ ngẩn đứng đấy, thở cũng không dám thở, tay cầm mũi tên buông
thõng xuống, cậu nghe thấy tiếng động thì quay lại, vừa hay đối mặt với
khuôn mặt của gã.