Hiện tại đã vào đêm, chính xác thì là 23 giờ 47 phút, hai con người lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cái giường duy nhất trong phòng.
Oxandre im lặng, “Cậu ngủ ở trên giường đi, để tôi nằm ở sofa cho, chân
cậu vẫn đang yếu, không nên nằm ở nơi bé như vậy!”
Socécher đảo
mắt nhìn về cái ghế sofa bé tí với chiều dài 1 mét 5 rồi nhìn lại chàng
trai 1 mét 8 đang ngồi bên cạnh, cậu nhẹ nhàng nói, “Không cần đâu, tôi
có thể nằm được, cậu cao như vậy, nằm ở sofa bé như thế sẽ không được
thoải mái.”
Hôm nay hai người đã ngồi nói chuyện và giới thiệu
lại từ đầu cả ngày, Oxandre nắm tay dắt cậu đi khắp căn phòng của mình,
chỉ cho cậu từng thứ một, giải thích cho cậu cách dùng và công dụng của
chúng, Socécher cũng rất phối hợp chăm chỉ học hỏi, hắn nói gì cậu liền
ghi nhớ cái đó, đến điện thoại phức tạp nhất hiện tại cậu cũng đã có thể sử dụng được như hắn rồi.
Oxandre nghe cậu nói thì lập tức đứng
dậy, cậu cứ nghĩ hắn đã đồng ý, vừa định thở phào thì hai tay hắn luồn
qua nách và đầu gối, bế cậu lên, bước nhanh đến bên cạnh giường, quỳ một chân xuống, đến khi đối diện vừa với tầm mắt của cậu, hắn mới cười, âm
thanh kiên định, không cho phép cậu cãi lại, “Socécher, chân cậu không
co lại được, cậu cũng biết mà đúng chứ? Phải từ từ, cậu sẽ ngủ ở trên
giường này, còn tôi sẽ ngủ ở sofa, đừng lo lắng, nhé!”
Socécher
bật cười, bất lực với tình cảnh hiện tại, “Được rồi, nghe cậu vậy, cảm
ơn vì đã nhường giường cho tôi.” Cậu chớp chớp mắt, không biết nghĩ đến
gì, cậu mím môi, tay vỗ vỗ đệm dưới thân, “Hay cậu cũng nằm trên này đi, tôi thấy giường cũng to, có lẽ là cả hai đều nằm được đấy.”
Hai
mắt hắn chăm chú nhìn cậu, cảm xúc khó khống chế lao thẳng ra ngoài,
xông tới quấn chặt lấy thân thể mảnh mai của người trước mặt, lúc nói
chuyện hầu kết cũng lên lên xuống xuống, “Cậu biết cậu đang nói gì
không?”
“Hả?” Cậu khó hiểu giương mắt lên nhìn hắn, “Hai chúng ta nằm chung có vấn đề gì sao?”
Cậu không hiểu tại sao hắn lại có ánh mắt như muốn nuốt chửng cậu như vậy,
trái lại cậu cũng chẳng sợ hãi. Từ bé đến giờ, cậu luôn đồng ý cho
Edouard ngủ chung trong vỏ sò với mình nên có lẽ đối với cậu là bình
thường còn con người chắc hẳn sẽ không nằm ngủ chung một giường với
nhau. Nếu mà lý giải theo cách như vậy thì cũng phần nào hợp lý cho cách cư xử vừa rồi của Oxandre.
Cậu tri kỷ gật đầu, thanh âm không
nhẹ không nặng, “Xin lỗi cậu nhé, tại tôi hay ngủ chung với em trai nên
đã lỡ miệng, cảm ơn cậu vì đã nhường giường cho tôi. Mai cậu cũng phải
đến nhà hàng đúng không? Mau đi ngủ sớm một chút, mai mới có thể dậy đi
làm được.”
Oxandre nghe cậu nói cũng nhận ra ánh mắt và hành vi
của mình không đúng mực, hắn vội vàng đứng dậy, qua loa gật đầu với cậu, luôn miệng đáp lại “cậu ngủ đi, cậu ngủ đi” xong chạy như bay ra sofa
co quắp ở đấy, lấy chăn trùm kín đầu, chỉ lộ ra mái tóc bồng bềnh của
mình.
“Oxandre, ngủ ngon.”
“Ừm, cậu cũng ngủ ngon… Socé”
dần dần, âm thanh càng về sau càng bé, đến khi nói tên của cậu hắn như
nỉ non, cái tên quyến luyến cuốn quanh đầu lưỡi hắn, nhớ đến vẻ mặt khi
cậu mời hắn lên giường ngủ chung, hắn hận không thể đồng ý luôn nhưng
nhớ tới lời Lancercor từng nói, bước chân hắn dừng lại.
Không thể vồn vã quá, đối phương sẽ sợ hãi, lúc ấy chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.
Nghe tiếng thở đều từ phía giường vang lên, hắn hé chăn, hơi ngẩng cao cổ
nhìn, chắc chắn cậu đã ngủ say rồi, hắn mới tiến lại gần, ngồi xuống ghế nhìn xuống gò má của cậu.
Không biết từ bao giờ hắn đã rung động với cậu rồi, nói ra cũng lạ, rõ ràng hai người không thường xuyên gặp
nhau cũng chẳng có thời gian xây dựng tình cảm thế mà trái tim hắn vẫn
cứ bị ảnh hưởng bởi cậu, từng nụ cười, từng cái nhíu mày của cậu thật
mạnh mà đánh vào cảm xúc vốn đã rối loạn khi nhìn thấy cậu. Cứ thế bất
tri bất giác, tâm trí của hắn tràn ngập hình ảnh của cậu, có lẽ thích
một người cũng chỉ như vậy thôi, nhìn người ấy cười, khoé môi mình cũng
hạnh phúc mà cong lên, thấy giọt lệ của người ấy rơi xuống, tim mình như hàng trăm con rao rạch xuống, trông người ấy nhíu mày, bản thân chỉ sợ
đã làm gì đó có lỗi với cậu.
Hắn thở dài đầy kìm nén, cậu không
thể tưởng tượng nổi cảm xúc khi hắn nhìn thấy cậu không mảnh vải che
thân nằm bên rải đá ngầm như thế nào đâu.
Đầu hắn như chết máy,
mặt nóng bừng, cảm xúc khi ấy như bùng nổ, hai mắt hắn chỉ chăm chăm
nhìn khuôn mặt còn vương tơ hồng của cậu. Hắn vươn tay ra, kéo lại góc
chăn cho cậu rồi mới về sofa nằm xuống, trở người liên tục một lúc rồi
hắn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi trở ra thì cũng đã ba giờ sáng.
Một đêm mất ngủ.
Sáng dậy, hai mắt hắn đau nhức, hơi chớp mắt, nước mắt đã chảy đầy mặt. Chết tiệt thật, cả đêm qua trong đầu hắn nghĩ toàn những thứ vớ vẩn khiến
cho ngủ không đủ giấc, giờ dậy cả người nặng như đeo chì, khó khăn vịn
sofa đứng dậy vào nhà tắm.
Đi ra vẫn thấy Socécher chưa tỉnh, hắn rón rén vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Hai tay chống hông nhìn tủ lạnh của mình, chỉ còn đúng một hộp cá trích,
không biết cậu có ăn đủ hay không, nghĩ nghĩ hắn lấy thêm một miếng cá
hồi nữa.
Khi Socécher tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Oxandre cũng đã ra ngoài đi làm rồi, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, tỉnh táo hẳn rồi
cậu mới nhớ ra bản thân đã lên bờ rồi và hiện tại cậu đang ở nhà nhà
người bạn không thân thiết của mình.