“À, tôi không đeo nó ở tay.” Socécher giơ đuôi cá của mình lên, chiếc
vòng tay vì dính nước nên khi soi nó dưới mặt trăng, mấy viên đá khảm
lên trên thi nhau tỏa sáng lấp lánh.
Tâm can Oxandre run nhẹ, mắt hắn lấp lánh nhìn vào đuôi của cậu, sợi dây gần như bị át đi khi đeo
lên chiếc đuôi này. Đuôi cá của cậu có màu hổ phách nhàn nhạt như đôi
mắt của cậu, vảy cá tự đá quý nạm lên, hai bên vây mỏng tang được đeo
một sợi ngọc trai càng tôn lên sự nhẹ nhàng cao quý của nó.
Như Socécher vậy, xinh đẹp mà cao quý.
“Tôi đã không nghĩ là cậu sẽ đeo nó lên đuôi của mình đấy!” Hắn cúi xuống,
che đi cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt mình, khàn giọng nói “Cậu đeo lên, thật sự rất đẹp, hợp với cậu lắm, lần sau tôi sẽ mua viên đá quý hơn
thế này!”
“Không cần đâu.” Socécher hạ đuôi, tay cậu vò nát giấy
bọc chocolate, vẻ mặt cậu không nhìn ra cảm xúc gì, nhàn nhạt nói,
“Chiếc này là đủ rồi, tôi không thích đeo quá nhiều đồ trên người.”
Nghe câu trước, trong lòng hắn không hiểu sao lại hơi mất mát, còn chưa kịp
cứu vớt câu nói vừa rồi của mình thì cậu đã nói thêm, lòng hắn chợt nhẹ
nhàng lại, như tàu lượn, lúc lên lúc xuống, chập chờn không yên.
Hắn len lén liếc mắt nhìn cậu, quả thật như lời cậu nói, lần trước gặp hắn
cũng đã nhìn ra cậu rất ít đeo trang sức, ngoài dây chuyền bằng ngọc
trai và vỏ sò thì còn có sợi lụa luôn buộc thắt ở cổ tay cùng dây thắt
eo bằng ngọc trai.
Hắn đã từng mường tượng ra rất nhiều hình dạng của người cá cùng những thứ mà họ mang trên người, cứ nghĩ sẽ đeo rất
nhiều ngọc trai, vỏ sò đá quý nhưng Socécher lại phá tan đi tưởng tượng
của hắn. Dù gì mỹ nhân ngư chắc chắn rất đẹp rồi kể cả khi họ đeo trang
sức trên người, những trang sức đó cũng chỉ phụ họa thêm cho nhan sắc
của họ mà thôi.
“Cậu đã buộc tóc của mình lên bao giờ chưa?” Tay
hắn cậy cậy đá dưới thân, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Tôi có thể
giúp cậu buộc tóc lên!”
Như là chứng thực cho câu nói của mình,
tay Oxandre lấy trong túi áo ra một chiếc lược nhỏ cùng với dây buộc tóc con con, huơ huơ trước mặt Socécher.
Cậu nhìn hắn, đến khi hắn
định cất đồ nghề của mình đi thì cậu mới trả lời, “Cậu biết buộc tóc cho đối phương ở tộc người cá của chúng tôi mang ý nghĩa thế nào không?”
Hắn khó hiểu chớp mắt “Không có, trên chúng tôi những người thân thiết với
nhau mới buộc tóc cho đối phương, người cá cũng như vậy à?”
Cậu
không gật cũng chẳng lắc, chỉ nhìn hắn một gồi rồi quay lưng lại, hắn
liền biết ý mà vui vẻ ngồi sát lại, miệng không ngừng líu lo, “Cậu thích buộc thế nào, buộc cao hay buộc thấp, cậu muốn cài thử hoa trên tóc
không? Trên đất liền họ vẫn hay cài hoa trên tóc đó, con trai chúng tôi
cũng như vậy nên nếu cậu muốn thì cứ nói ra, tôi không cười cậu đâu.”
Oxandre đặt dây xuống mặt đá rồi nhấc tay lên, vừa chạm vào tóc của Socécher
liền dừng lại một chút không làm như không có gì mà nhẹ nhàng chải lên
nó. Cậu có một mái tóc dài, nhìn như thế nào thì khi sờ lên sẽ như vậy,
vừa dày vừa suôn mượt mềm mại.
Tay hắn khẽ run nhưng không dám để cậu biết được mình lo lắng nên chỉ dám nhẹ nhàng lấy lược chải tóc cho
cậu, khẽ vuốt ve mái tóc của cậu, hắn mở lời, “Người cá các cậu có bị
rụng tóc không?”
Như là chỉ trích câu nói của hắn, giọng điệu của người cá cũng không hề tốt, “Không.”
Một chữ, nghe xong liền rén, hắn cũng chẳng dám nói linh tinh nữa, chuyên
tâm chải tóc nhưng câu hỏi vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu hắn khiến hắn
không khỏi mường tượng ra hình ảnh khi Socécher rụng hết tóc phần đỉnh
đầu, hình ảnh đẹp đến mức hắn không nhịn được cười.
“Phì, ha ha ha… khục khục…”
Lỡ mồm cười, hắn liền nhanh chóng ho khan nhưng khong che giấu được hai
vai hắn không ngừng run rẩy vì nhịn cười, có lẽ người trước mặt cũng cảm nhận được, Socécher liền quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ “Cậu
đang nghĩ cái gì trong đầu?”
“Tôi xin lỗi, sẽ xong ngay bây giờ đây.”
Hắn cũng làm đúng theo lời của mình, nhanh chóng buộc lại tóc cho cậu. Khi
Socécher quay lại nhìn hắn, khi cảm nhận được trái tim đập trong lồng
ngực của mình, hắn liền biết hắn xong rồi.
Một người con trai có
khuôn mặt xinh đẹp vương nét dịu dàng, mái tóc dài màu đen buộc thấp
lệch sang một bên, đôi mắt hoa đào luôn luôn tràn đầy tình ý nhìn chằm
chằm vào bản thân chắc chắn không chỉ mình hắn mà kẻ khác cũng sẽ bị hút hồn khó có thể rút ra được.
Hắn nhanh chóng rút điện thoại ra chụp lại một tấm, Socécher nhíu mày, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn giữ lại để sau này buộc tóc cho mẹ của tôi thôi.”
Mặc dù còn
nghi hoặc nhưng Socécher cũng không tiện nói nữa, vốn dĩ đó là đồ vật
của Oxandre, cậu mở miệng đòi đồ của người ta cũng không hay.
Hai người nói chuyện với nhau một chút rồi tạm biệt. Oxandre bước về phòng, tiện tay ném túi vào thùng rác, hắn mở điện thoại ra nhìn vào ảnh mình
vừa chụp.
Người đó còn đẹp hơn nữa…
Socécher bơi về thủy cung, trong đầu không ngừng suy nghĩ vì hành động lạ lùng của bản thân vừa rồi.
Tộc người cá có luật lệ, nếu để cho một người khác không phải người thân
chạm vào tóc của mình thì chính là thể hiện tình yêu và ngỏ lời xin cưới gả.
Lúc đó không biết tại sao cậu lại đồng ý cho Oxamdre chạm
vào tóc rồi buộc tóc cho mình nhưng khi đó, cậu lại có cảm giác quen
thuộc kỳ lạ, như điều khiển cậu làm những việc đó.
Socécher nhíu chặt mày, cậu phải điều tra việc này càng sớm càng tốt, tránh để nó ảnh hưởng tới cậu và tộc người cá.