Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 110: Đại điển - Phiên ngoại 4


trướctiếp

Edit: Lam Hi - Chưa Beta

Đến buổi chiều ngày hôm đó Vân Thanh mới biết chuyện phát sinh lúc lâm triều.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Trì liền đến Ngự Thư Phòng, còn Vân Thanh thì thong thả đi đến Thúy Vũ Các ngắm hoa sen.

Hạ Trì khăng khăng bảo y nghỉ ngơi bởi vì tối hôm qua đã mệt nhọc quá mức. Vân Thanh không lay chuyển được hắn, liền đem toàn bộ chính sự ném cho Hạ Trì, bắt đầu “phủi tay làm chưởng quầy“.

Giữa hè, thời tiết nóng bức, hồ hoa sen ở Ngự Hoa Viên thật sự rất to. Thúy Vũ Các nằm chính giữa hồ, bốn phía đều có cửa, ba mặt toàn cảnh hồ. Ngày hè cửa được mở toàn bộ, sa mành được treo lên, thường xuyên có gió thổi qua, là nơi tránh nóng rất tuyệt vời.

Vân Thanh cầm một quyển sách dựa vào nệm ghế lật xem. Đến gần trưa Nguyên Phúc công công đến truyền tin, bảo rằng bệ hạ phải nghị sự với đại thần ở Ngự Thư Phòng, không thể cùng y dùng cơm trưa.

Tân đế hồi triều, công việc tất nhiên bận rộn, Vân Thanh gật gật đầu, chưa nói cái gì, y nhìn mặt trời chói chang, không muốn động đậy, liền bảo người mang cơm trưa đến Thúy Vũ Các.

Ăn cơm xong, Vân Thanh nhìn mặt trời như nấu sôi mặt hồ, có chút mệt rã rời. Đang lúc cân nhắc có nên đứng dậy đi một chút cho tiêu thực hay không, liền thấy nội thị dẫn một vị đại nhân đến đây.

Người đến là Lễ Bộ thị lang Với Lãng, một người tráng niên chính trực, xử sự cũng không quá cổ hủ. Bởi vậy Vân Thanh có ấn tượng không tồi với hắn, chỉ là việc trong triều hắn hẳn nên đi tìm Hạ Triều mới đứng, sao lại trực tiếp đến Ngự Hoa Viên tìm y?

Sau khi nội thị thông truyền, Với Lãng liền đi theo phía sau cung nữ đến Thúy Vũ Các.

Vân Thanh giám quốc một năm nay, phàm là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra y trị quốc rất giỏi. Với Lãng hiển nhiên là một trong số đó, trên triều hội, tuy rằng hắn theo các quan lại quỳ xuống khuyên can. Nhưng trong lòng lại cảm thấy bệ hạ suy nghĩ kỳ thật không có gì không đúng.

Bệ hạ cùng Vương gia chính là được tiên hoàng tứ hôn. Vương gia chính là Thụy Vương chính phi danh chính ngôn thuận, lên làm Hoàng Hậu tất nhiên cũng hợp tình hợp lý. Mọi người luôn miệng nói muốn tuân thủ lễ pháp tổ tông, thánh chỉ tiên đế thì có thể tùy ý vứt đi sao?

Còn nữa, trong lòng hắn nhận định, Vương gia được nhận những điều này mới đúng, nếu vùi trong thâm cung mới là đáng tiếc. Nếu bệ hạ có trí tuệ như vậy, vì sao bọn họ phải đi phản đối?

Chỉ là chuyện phát triển về sau khiến hắn vạn lần không ngờ đến.

Đột nhiên bị nhâm mệnh làm Lễ Bộ thượng thư, hắn vì được lên chức mà vui sướng trong lòng. Sau khi hạ triều liền lập tức bắt đầu xuống tay chuẩn bị đại điển.

Với Lãng hành lễ, chắp tay với Vân Thanh, nói rõ ý đồ đến đây: “Vương gia, Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là 5 ngày sau, miện phục của bệ hạ cùng Vương gia đều đã yêu cầu chế tác gấp gáp. Đây là tú nương Thượng Y Cục, thỉnh Vương gia đến nội thất đo thân.”

Lại đột nhiên nghe giọng nói của Vân Thanh từ phía trước truyền đến, mang theo nghi hoặc: “Ngươi nói cái gì?”

Với Lãng hiển nhiên không nghĩ tới bệ hạ quyết định chuyện kinh thế hãi tục như vậy, lại không hề báo cho Vương gia. Hắn ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền thuật lại ý chỉ của Hạ Trì, sau đó mới không quá xác định hỏi: “Vương gia còn chưa nhận được ý chỉ sao?”

Vân Thanh ngẩn ra, biểu cảm đột nhiên nhảy lên vài phần mờ mịt.

Y vẫn luôn không có suy nghĩ đến chuyện sau khi Hạ Trì đăng cơ. Từ lúc y quyết định cùng Hạ Trì ở bên nhau đến ngày hôm nay, y cố ý không thèm nghĩ, cũng sẽ không đi hỏi.

Khi đó tương lai hết thảy đều chưa biết như thế nào. Y dồn tất cả tinh lực lên việc đối phí với Diên quốc, tự nói với chính mình “sáng nay có rượu sáng nay say“. Mà sau khi bọn họ thật sự thay đổi được quỹ đạo cốt truyện, y vui mừng đồng thời cũng cảm thấy mờ mịt.

Về sau sẽ như thế nào đây? Y không biết, cũng không dám tưởng tượng.

Hơn một năm nay, chỉ toàn lo chiến tranh, hai người đều không có nói qua chuyện này. Hiện giờ, Hạ Trì vừa mới hồi triều, lại giành được thắng lợi trước nay chưa từng có. Chính là thời điền tốt nhất để thu nạp triều thần, lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Sau khi nghe Với Lãng nói xong, y nháy mắt liền hiểu rõ vì sao sáng nay Hạ Trì lại có hành vi khác thường như vậy. Không cho y đi thượng triều, cũng không cho y đến Ngự Thư Phòng. Tuy rằng bề ngoài lấy lý do vì thân thể y, nhưng lúc trước loại chuyện quan trọng như này, Hạ Trì chắc chắn cho y tham dự.

Với Lãng không nói nhiều lời, Vân Thanh lại có thể tưởng tượng ra phản ứng của triều thần. Hiện giờ người phụ trách đại điển không phải là Lễ Bộ thượng thư Triệu đại nhân trước đây, mà lại là Với Lãng đứng trước mắt, đã đủ chứng minh phản ứng của chúng thần trong triều có bao nhiêu kịch liệt.

Mà Hạ Trì lựa chọn bảo vệ y, một mình giải quyết, sau đó mang mảnh tâm ý này đến trước mặt y.

Hạ Trì không phải là người thích hứa hẹn, tâm ý của y trước nay đều dùng hành động để biểu đạt. Hắc luôn yên lặng mà làm, một lần lại thêm một lần dùng hành động để làm y yên lòng.

Với Lãng thấy Vân Thanh đứng một lúc lâu cũng không có câu trả lời, trên trán chậm rãi chảy ra mồ hôi, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ. Vì sao bệ hạ không nói cho Vương gia? Chẳng lẽ Vương gia không muốn?

Trong lúc suy nghĩ của hắn không biết đã bay đến nơi nào, rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Vân Thanh, lại không trực tiếp trả lời nghi vấn của hắn.

“Đã biết, đi thôi.”

Với Lãng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bảo tú nương tiến lên.

......

Ngự Thư Phòng, Hạ Trì đang phê duyệt tấu chương cấp bách.

Trong phòng bày đầy khối nước đá lơn, nhè nhẹ tản ra từng đợt khí lạnh, vỗ về nỗi bất bình hiện lên giữa mày hắn.

Hơn nửa buổi sáng thêm toàn bộ giữa trưa, mới đuổi hết mấy đám lão già cổ hủ kia. Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy giọng của nhóm lão nhân kia tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, đang kéo điệu chi, hồ, giả, dã.

(*) Chi hồ giả dã: Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.

Đến khi nhắc đến việc nối dõi, tựa hồ phát hiện ra luận điểm trước đây mà nhóm lão nhân nói ra không hề sai, lại bắt đầu khuyên can hắn từ bỏ sắc lập nam hậu.



Hạ Trì gấp tấu chương lại, hỏi Nguyên Phúc công công: “Vương gia còn ở Thúy Vũ Các không?”

Sau khi nhận được tin chính xác, hắn liền đến Ngự Hoa Viên.

Đi đến bên hồ liền có thể nhìn thấy Thúy Vũ Các, Hạ Trì nhìn xa xa, chợt thấy một trận gió thổi bay sa mành, thân ảnh Vân Thanh nằm trên ghế dài đọc sách liền dừng lại trong đáy mắt hắn.

Thân hình Vân Thanh thon dài, cho dù là tư thái tùy ý như thế này, cũng vẫn tiêu sái đẹp mắt như cũ. Từ trước đến nay, khi y đọc sách đền chuyên chú, đắm chìm vào đó, khiến cho người nhìn y cũng bất tri bất giác trầm tĩnh xuống.

Đáy lòng Hạ Trì tích bao nhiêu bực bội cũng được trận gió này nhẹ nhàng thổi bay, biến mất không còn nữa.

Sa manh rất nhanh rơi xuống, hãn cũng nhanh bước chân hơn, không bao lâu đã bước vào Thúy Vũ Các.

Vân Thanh nghe được động tĩnh ngước mặt lên nhìn lại, cười khanh khách: “Hình như có người lười biếng trốn đến đây?”

Hạ Trì bước vài bước đã ngồi xuống ghế dài, ôm Vân Thanh vào lòng ngực, cằm đặt lên vai y.

Vân Thanh ngại nóng muốn đẩy hắn ra, lại đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của Hạ Trì truyền vào lỗ tai: “Thanh Thanh, một người quản giang sơn này thì quá mệt mỏi rồi, em cũng ta quản được không?”

Vân Thanh im lặng một lúc lâu, đôi tay đặt trên ngực Hạ Trì cũng không có động tác.

Thật lâu sau, y mới mở miệng đáp: “Được.”

Lúc đầu, y nghĩ chờ thiên hạ bình định sẽ “công thành lui thân”, làm người nhàn rỗi, tự tại. Sau đó khi y thích Hạ Trì, cũng không có hy vọng gì ở tương lai xa vời.

Cho tới bây giờ, Hạ Trì lại một lần nữa kiên định ở bên y, rốt cuộc tiêu trừ hết những bất an từ thời thiếu niên như hình với bóng bên trong y. Làm cho Vân Thanh lần nữa tin tưởng, y cùng Hạ Trị, thật sự có thể nắm tay nhau đi đến tương lai rất xa.

Hạ Trì nghe được lời Vân Thanh đáp lại, cánh tay siết chặt Vân Thanh vào lòng: “Em nói được lần nữa đi được không?”

Vân Thanh cười cười.

“Được.”

.....

Tuy rằng Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị đại điển, nhưng các triều thần lại vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

Mấy ngày sau, trên ngự án mỗi ngày đều chất đầy thư khuyên can. Ngạch cửa Ngự Thư Phòng cũng suýt nữa bị những lão thần cổ hủ đó san bằng.

Những lời nói hay thủ đoạn kịch liệt giống Triệu đại nhân của Lễ Bộ trước đây, tất nhiên là không có. Nhưng nghìn bài cùng một điệu khuyên can cũng thật sự phiền phức.

Hôm nay, sau khi hạ triều, các triều thần liền tới Ngự Thư Phòng cầu kiến Hạ Trì. Nguyên Phúc công công thông bẩm cho bọn họ vào, sau khi tiến vào thấy rõ tình huống trong phòng liền ngẩn ra.

Vân Thanh đã không thấy bóng dáng hai ngày, lúc này vậy mà đang ngồi trong thư phòng, chính là kiểu ngồi ngay ngắn ở sau ngự án phê duyệt tấu gấp. Mà Hạ Trì lại dọn một cái ghế dựa lại ngồi ở một bên, tay đang đặt trên dĩa điểm tâm và trái cây, khi bọn họ tiến vào thì hắn đang đút quả nho vào miệng Vân Thanh.

Vài tên lão thần cổ hủ lập tức liền thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nhìn thì sai mà không nhìn cũng sai. Thần sắc Hạ Trì lại tự nhiên, đút xong quả nho liền bắt đầu giúp Vân Thanh sửa sang lại tấu chương đã phê chuẩn xong.

Cảnh tượng lúc này khi tiên đế còn tại thế, các lão thần cũng không phải chưa nhìn thấy qua. Nhưng vấn đề ở chỗ, tiên đế ngồi ở vị trí của Vân Thanh, mà việc Hạ Trì đang làm là việc sủng phi trước đó nên làm!

Lộn xộn, tất cả đều lộn xộn!

Nhưng bọn họ có thể nói được cái gì? Cũng không thể nói bệ hạ không nên đút cho Nhiếp Chính Vương, hai người là phu phu, loại sự tình này đâu đến phiên bọn họ quản chứ?

Mọi người nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, chỉ kém viết trên mặt mấy chữ “vô cùng đau đớn” thật to.

Vân Thanh đặt tấu chương vừa phê xong xuống, mới ngẩng đầu nhìn về phía các vị đại thần, lại tự như không nhìn thấy sắc mặt bọn họ, dùng biểu cảm như thường mà dò hỏi: “Các vị đại nhân cầu kiền, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Mọi người lúc này mới nhớ tới mục đích bọn họ tới, bắt đầu sôi nổi khuyên can Hạ Trì. Không biết có phải bị Hạ Trì kích thích hay không, mọi người hôm nay càng có vẻ dõng dạc hùng hồn hơn lúc trước.

Chỉ là bọn họ còn chưa nói đến một nửa, đã bị Hạ Trì đánh gãy.

“Các khanh thật sự muốn phản đối, trẫm cũng không nên không màng đến ý kiến của các ngươi.”

Mọi người nghe vậy nháy mắt mừng rỡ như điên, không nghĩ tới mới mấy ngày, vậy mà thật sự có kết quả, bệ hạ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt!

Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Vân Thanh, tựa hồ muốn tìm một chút manh mối ở trên mặt y. Lại phát hiện, trên mặt Vân Thanh chẳng những không có thất vọng hay oán hận, ngược lài còn để lộ một tia cảm thông.

Bọn họ đang không hiểu ra sao, liền nghe lời nói tiếp theo của Hạ Trì vang lên: “Nếu các ngươi thật sự không muốn, trẫm liền thoái vị nhường ngôi cho Nhiếp Chính Vương, còn trẫm lui về hậu cung làm Hoàng Hậu của y.”

Mọi người không dám tin tưởng mà nhìn về phía Hạ Trì, khiếp sợ đến mức quy cũ không được nhìn thẳng thiên nhan ra sau đầu. Sau khi phát hiện Hạ Trì không hề có ý nói giỡn, các đại thần nháy mắt liền luống cuống.

Rốt cuộc Hạ Trì còn giao ngọc tỷ truyền quốc cho Vân Thanh trước mặt bọn họ. Hơn nữa từ trước đến nay, Hạ Trì đều là nói một không hai, lời nói vớ vẩn như thế nói ra từ trong miệng hắn, các đại thần vậy mà cảm thấy hắn thật sự có thể làm được.

Mọi người lập tức quỳ sát xuống đất: “Bệ hạ không thể! Thần không có ý này, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”



Tiếng nói Hạ Trì lãnh đạm: “Các khanh cũng thật khó hầu hạ, cái này không được cái kia cũng không được. Vậy các ngươi nói đi, trẫm rốt cuộc nên làm như thế nào mới hợp ý các ngươi?”

Mọi người bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, Hạ Trì là quân, bọn họ là thần. Hạ Trì nói như vậy, chính là cảnh cáo trực tiếp.

Bọn họ nào còn có tâm tư suy nghĩ cái khác, trong lòng chò còn lại một suy nghĩ, nhất định phải làm Hạ Trì bỏ cái ý định đó.

Đại thần cầm đầu lập tức bày tỏ thái độ: “Làm thần nghĩ sai rồi, bệ hạ cùng Phượng Quân là do trời đất tác hợp, năng lực Phượng Quân trác tuyệt, thần là bị mờ mắt, chỉ biết câu nệ chuyện nam nữ, thật sự buồn cười, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Mọi người còn lại cũng vội vàng phụ họa, chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủn, lời nói liền thay đổi, không hổ là đám cáo già sống nhiều năm trong triều, co được dãn được.

Sau một lúc lâu, giọng nói Hạ Trì mới truyền vào trong tai mọi người: “Nếu đã như thế, liền thỉnh chúng ái khanh nhớ kỹ lời các ngươi đã nói hôm nay.”

Mọi người rời khỏi Ngự Thư Phòng, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng còn sợ hãi mà giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Nếu bệ hạ thật sự làm như vậy, bọn họ chính là tội nhân thiên cổ của Đại Du.

Lời Hạ Trì nói ngày hôm đó, đến chiều đã truyền đến tai văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích trong kinh thành, không người không biết, không người không hiểu.

Ngày kế, trên ngự án rốt cuộc không còn tìm thấy một quyển tấu chương khuyên can Hạ Trì hủy bỏ đại điển phong hậu nữa.

......

Ngày ba tháng bảy, một ngày tốt lành, mọi việc chu toàn.

Hôm đó là ngày tổ chức đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu. Trong hoàng cung nơi chốn đều đề phòng nghiêm ngặt, trong điện Thái Hà cũng đã bố trí xong từ sớm.

Quá trình làm đại điển đăng cơ cũng không phức tạp, chỉ có nghi thức là phức tạp, yêu cầu hoàng đế dẫn dắt các quan lại tế bái thiên địa, từ đường. Sau đó trở lại trong cung, đến trước Điện Thái Hòa, làm lễ đăng cơ, nhận ngọc tỷ, ban chiếu thư, nhận triều bái của các quan lại.

Chỉ là nghi thức hôm nay cùng dĩ dàng có sự khác biệt to lớn.

Trước đây chỉ có hoàng đế, cũng chỉ có thể là hoàng đế tham gia nghi thức. không hề xuất hiện thêm một ai khác.

Cho đến hôm nay, các quan lại mới biết được, Thượng Y Cục chuẩn bị đồ cho Vân Thanh thậm chí không phải là miện phục Hoàng Hậu, mà là miện phục thiên tử giống như Hạ Trì.

Mà người bày mưu đặt kế này, không cần nói cũng biết.

Các quan lại nhìn hai người cùng sóng vai đi lên bệ giai.

Nhất thời hoảng hốt trong lòng, không ít người đều nhớ một màn đại hôn trở thành trò cười của toàn kinh thành 6 năm trước. Khi đó bọn họ chưa từng nghĩ tới, hai người này vậy mà sẽ cứu vớt Đại Du trong lúc dầu sôi lửa bỏng, rồi sau đó lại không màng lễ pháp, cùng nhau bước lên bảo tọa tối cao nhất thiên hạ này.

Chúng thần trong triều hoặc là lo lắng sốt ruột, hoặc là tràn ngập hy vọng.

Tương lai của Đại Du sẽ phát triển như thế nào trong tay hai người?

Bệ giai thật dài cuối cùng cũng đi xong,

Hai người đứng cùng một chỗ, xoay người nhìn văn võ bá quan, Lễ Bộ thượng thư bắt đầu tuyên cáo, quần thần quỳ lạy.

Hạ Trì quay đầu nhìn về phía Vân Thanh, mười hai lưu miện chuỗi ngọc che khuất mặt mày y, tăng thêm vài phần lãnh đạm xa cách.

Hắn biết rõ, y mặc bộ đồ này lên người tất nhiên sẽ rất đẹp.

Thanh Thanh của hắn nên như vậy, nhận triều bái của tất cả quan lại, được vạn dân kính ngưỡng.

Vân Thanh nhìn đôi mắt Hạ Trì, khóe miệng cong lên, cả người liền trở nên dịu dàng hơn.

Mặt mày xa cách không còn, chỉ lưu lại nhiều phần ấm áp.

Hai người sóng vai mà đứng, hai tay chặt chẽ nắm lấy nhau dưới tay áo, không ai nhìn mà không hiểu ý.

Sử quan ở một bên múa bút thành văn, sợ rơi mất một chi tiết nào dù là nhỏ nhoi của đại điển đăng cơ trước giờ chưa từng có này.

Không biết vì sao, hắn ẩn ẩn có một loại trực giác, việc này có thể nói là kinh thế hãi tục khi nói về các vị đế hậu, chắc chắn trở thành nét bút rực rỡ nhất trong sử sách.

......

Đời sau ghi lại, ngày ba tháng bảy năm Cảnh Thanh đầu tiên, hoàng đế Hạ Trì đăng cơ, sửa niên hiệu thành Cảnh Thanh, phong Hoàng Hậu Vân Thanh là Phượng Quân, cùng chấp chưởng quyền to nhất thiên hạ, xưa nay chưa từng có.

Cảnh Thanh thịnh thế, mở ra từ đây.



Xin lỗi mọi người vì lặn thời gian dài, tui cỡ này bận nhiều nên chỉ edit từng chút, nào xong thì up á. Mọi người thông cảm nha! Phiên ngoại vẫn còn, tui cũng sẽ cố gắng cho xong phần cổ đại.

trướctiếp