Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế
Tin nhắn gửi xong, màn hình vẫn sáng, Phương Nhiên Tri thấp thỏm,
đây là bước đi mà cậu chưa từng dám nghĩ tới chứ đừng nói là thực hiện.
Chiếc đồng hồ mà Lục Tễ Hành tặng cậu có ý nghĩa sâu sắc như thế, hẳn là anh biết "Bên Bờ Nhìn Lại" có ý nghĩa gì.
Máy quay chỉ quay được hai tay cậu chống lên lưng ghế sô pha, cố tránh ống
kính nghịch nghịch điện thoại, Lục Tễ Hành hơi cau mày nhìn.
Sao trợ lý còn chưa mang điện thoại của anh tới, chậm quá.
Mười phút trước anh có cuộc họp, họp xong anh để quên di động trong phòng
họp, lúc về dùng máy tính xem phát sóng trực tiếp, Phương Nhiên Tri đã
biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa rất lớn.
Liệu cậu có nhắn tin cho anh không?
Sẽ gửi gì đây?
"Rừ rừ—"
Điện thoại rung lên, Phương Nhiên Tri khẩn trương đến mức ngừng thở, nhưng
ánh mắt vẫn kiên nhẫn dán chặt vào màn hình, sau đó vẻ mặt chợt đổi.
Không phải Lục Tễ Hành.
Uông Thu Phàm: [Tiểu Tri, cậu bây giờ giàu vậy sao?]
Uông Thu Phàm: [Tôi thấy cậu tháo đồng hồ ra, không muốn đeo nữa à? Thế đưa tôi đi.]
Uông Thu Phàm: [Có thể mua một chiếc đồng hồ trị giá năm mươi hai triệu,
nhưng cậu chỉ đưa tôi một trăm ngàn, cậu xem thường giá trị bản thân đến vậy sao?]
Uông Thu Phàm: [Hình ảnh]
Thiếu niên không mảnh vải che thân bị người bóp cằm nhìn ống kính, trong mắt đầy vẻ căm hận,
hai mắt đỏ hoe cố nép vào một góc, nhưng người kia không muốn, nắm cánh
tay thiếu niên kéo lại, khoe những vết bầm tím trên cơ thể.
Lại thêm một tấm ảnh mới.
Đủ rồi, đủ rồi! Ngón tay Phương Nhiên Tri run rẩy thu hồi tin nhắn, vẫn
còn trong thời hạn hai phút, phía trên chỉ còn hai dòng chữ "Bạn đã thu
hồi tin nhắn".
Sao cậu dám mơ tưởng thứ không thuộc về mình, sao cậu dám đòi hỏi.
Uông Thu Phàm: ["Uông Thu Phàm" đã thu hồi tin nhắn]
Không thấy tấm ảnh nữa, nó đã được thu hồi.
Phương Nhiên Tri hít một hơi thật sâu, nét mặt bình thường đứng dậy, nói với mọi người mình muốn vào nhà vệ sinh rồi rời đi.
Cậu đóng cửa nhà vệ sinh, sau đó rửa tay rửa mặt, lúc này ngón tay mới bớt
run rẩy, đợi tay ráo nước, nét mặt Phương Nhiên Tri lạnh lùng trả lời:
[Viện trưởng Uông, ông biết thứ gì có thể giết chết tôi, ông nghĩ tôi
quan tâm mấy tấm ảnh này thật sao?]
Từ năm cậu mười sáu đã bị đe dọa thế này, ban đầu hứa đưa tiền cho ông ta cũng không phải vì bản thân cậu.
Sau này điểm yếu của cậu bị phát hiện, cậu mới phải gửi một trăm ngàn mỗi
tháng cho Uông Thu Phàm, nhưng con người không nên được voi đòi tiên.
[Ông muốn gửi cho ai thì gửi, cũng không ai thích bộ dạng khó coi này của
tôi, nhưng ông cũng đừng hòng nghĩ đến việc lấy thêm xu nào ở chỗ tôi.]
Cá chết lưới rách, cả hai bên chẳng được gì thì cùng nhau chết.
Hơn mười phút sau, Uông Thu Phàm trả lời: [Tiểu Tri, chú Uông đùa với cháu thôi, sao cháu lại xem là thật chứ.]
Uông Thu Phàm: [Hẹn tháng sau gặp.]
Trong văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị ở Nam Thành, Lục Tễ Hành
mở máy tính trước mặt, cầm di động trên tay, trên màn hình wechat chỉ
hiển thị hai dòng thông báo tin nhắn đã được thu hồi.
Suy nghĩ
mấy phút cũng không có kết quả, anh thật sự không thể nghĩ ra Phương
Nhiên Tri sẽ nói gì, Lục Tễ Hành chủ động hỏi: [Tri Tri, sao lại thu hồi tin nhắn?]
Cứ tưởng là giòi bọ vừa rồi, Phương Nhiên Tri đang
trốn trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng điện thoại rung không khỏi rụt
vai lại, qua một hồi mới dám cầm điện thoại lên, vừa mở màn hình ra thì
sững sờ.
Anh [trái tim tình yêu]: [Xin lỗi, vừa nãy điện thoại không ở trong người, không thấy tin nhắn, em nhắn lại lần nữa.]
Anh [trái tim tình yêu]: [Lần này tôi sẽ xem.]
Người này vẫn luôn kiên nhẫn, quan tâm và dịu dàng với cậu như vậy, Phương
Nhiên Tri thật sự muốn khiến mình...... xứng đáng với anh.
Mắt cậu cay cay, Phương Nhiên Tri chớp mắt vài cái, đè nén sự kiêu ngạo, tuân thủ nghĩa vụ làm người tình bí mật của mình.
Tôi là Tri Tri: [Vừa nãy em gửi nhầm.]
Tôi là Tri Tri: [Có phải phiền anh làm việc rồi không, xin lỗi.]
Phương Nhiên Tri vẫn chưa xuất hiện lại trong ống kính, Lục Tễ Hành cau mày,
lại ngại nói thẳng là mình đang xem phát sóng trực tiếp, có hơi xấu hổ.
Lục Tễ Hành: [Không phiền.]
Lục Tễ Hành: [Không sao là được. Có chuyện gì nhớ nói với tôi.]
Phương Nhiên Tri xuất hiện lại trong phòng khách, người bên cạnh không nhìn ra gì khác thường, chỉ là có hơi ít nói hơn, không ai nhắc gì đến cậu thì
cậu luôn im lặng, chỉ ngồi nghe.
Mọi người và mưa đạn vẫn đang
thảo luận về chiếc đồng hồ đắt tiền, Trác Khinh Mạc đưa cho Phương Nhiên Tri một viên kẹo "Nhiên Nhiên, anh thấy phản ứng của em chắc là không
biết đồng hồ đó giá bao nhiêu nhỉ?"
"Cảm ơn, ừm." Phương Nhiên Tri bóc vỏ kẹo ra, nếm thử vị ngọt rồi đáp "Không biết."
Lương Sương thản nhiên nói "Ai tặng em thế?"
"......" Phương Nhiên Tri sờ "Bên Bờ Nhìn Lại" nhét trong túi quần, lát nữa lên
lầu sẽ cất đi. Giọng cậu rất nhẹ "Người nhà mua cho, về nhà sẽ trả lại."
Cậu không dám nhận quà quá quý trọng, giòi bọ sẽ thèm muốn.
Trong lồng ngực Lục Tễ Hành như có ngọn lửa đang thiêu đốt, không phải tức giận mà là cảm giác rất khó nói rõ, rất khó hiểu.
Chỉ muốn trách người đã nhắc đến chiếc đồng hồ này, để Phương Nhiên Tri
hiểu được ý nghĩa và giá trị của nó, quả nhiên cậu không muốn nó nữa,
còn muốn trả lại.
"Show Yourself" được phát sóng mỗi tuần một tập, thời gian ghi hình là năm ngày, tập hai sẽ bắt đầu vào thứ Hai tuần sau.
Lục Tễ Hành đang tập trung xem nửa buổi ghi hình còn lại của Phương Nhiên Tri trên điện thoại.
Buổi chiều các khách mời cùng nhau xuất hiện trong vườn, xới đất tưới nước
cho hoa. Có những loài hoa Phương Nhiên Tri không biết, cậu sẽ lên mạng
tìm hiểu thông tin, tìm kiếm câu trả lời từ các chuyên gia, đọc kỹ phổ
cập khoa học.
"Thìa... là... đen... tên có hơi kỳ lạ." Phương
Nhiên Tri một mình ở góc vườn thấy một khóm hoa xanh tím đang phát triển cực tốt, cậu lẩm bẩm "Nhưng rất đẹp."
Muốn chia sẻ với anh. Buổi trưa gửi tin nhắn đã phiền anh làm việc rồi, thôi bỏ đi.
"Thìa là đen nở vào tháng 6 tháng 7 hàng năm, thời gian hoa nở kéo dài một
tháng." Phương Nhiên Tri cẩn thận đọc thông tin, lẩm bẩm "Ngôn ngữ loài
hoa...... nhớ nhung vô tận."
Vì cậu nói quá nhỏ nên micro trên cổ áo không bắt được lời cuối cùng của cậu, Phương Nhiên Tri ngồi xổm
trước khóm thìa là đen nhìn không chớp mắt.
Cậu thầm nghĩ, trách sao cậu lại nhớ Lục Tễ Hành đến vậy, cả những bông hoa cũng nhắc nhở cậu.
Cậu thật sự rất nhớ Lục Tễ Hành.
Suốt buổi chiều, Phương Nhiên Tri bận rộn làm việc, không nói được bao nhiêu câu. Vốn cậu không thích khoe khoang trước ống kính, buổi chiều cuối
cùng của tập đầu tiên chỉ quay được tấm lưng của cậu.
Nếu không
phải khán giả biết tính cách của Phương Nhiên Tri, có lẽ sẽ có người
mắng đạo diễn vì cố tình không cho cậu lên hình, bắt nạt cậu địa vị
thấp.
Chín giờ tối về phòng ngủ, Phương Nhiên Tri ngồi bên mép
giường ngơ ngác nhìn di động. Cậu muốn gọi cho Lục Tễ Hành, lịch sử trò
chuyện giữa cậu và Uông Thu Phàm trong wechat làm cậu do dự.
Cậu
sợ nghe thấy giọng nói của anh sẽ kiềm không được ấm ức khó chịu. Lục Tễ Hành là chỗ dựa của cậu, nói chuyện mà nấc nghẹn thì mất mặt lắm.
Cũng sẽ rất kỳ lạ.
"Alo?" một giọng nói hơi nhỏ trầm thấp truyền qua loa, vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh "Tri Tri?"
Phương Nhiên Tri giật mình nhìn cuộc gọi đang kết nối, sau khi phản ứng lại
nhanh chóng đưa lên tai "Anh à, có lẽ do em không cẩn thận nên nhấn
nhầm..."
Lời giải thích của cậu hơi vụng về, là vì cậu muốn gọi
điện nên ngón tay chỉ đang thực hiện mệnh lệnh, Phương Nhiên Tri nắm vạt áo của mình, hôm nay cậu chăm bón vườn hoa, trên áo dính bùn đất có hơi bẩn. Cậu nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng gì đó, chắc là Lục Tễ
Hành đang lái xe về nhà.
Cậu nhỏ giọng gọi "Anh à."
Lục Tễ Hành "Ừm, tôi đang nghe."
Tại sao cậu không thể trong sạch đơn thuần thích một người vậy, không cần
sợ bị lộ mấy tấm ảnh kia, không cần lo người khác chán ghét.
Phương Nhiên Tri đoán đúng rồi, vừa nghe thấy giọng của Lục Tễ Hành, cậu kiềm
được lời oán trời trách đất, nhưng không kiềm được cảm giác ấm ức, cậu
cố kiềm nén cảm giác chua chát xấu hổ, nói nhỏ "Anh à...... em nhớ anh."
Trong điện thoại im lặng một hồi, phải mất khoảng hai phút, Lục Tễ Hành mới
lên tiếng "Tri Tri, em xuống lầu đi, tôi đang ngồi trong xe thương vụ
bên kia đường."
Đôi mắt Phương Nhiên Tri mở to.
"Tôi đã
nói với Phó Văn bảo cậu ta giải tán người đi hết rồi." Lục Tễ Hành nói
"Em xuống đây rất an toàn, không cần lo có người chụp hình."
Phương Nhiên Tri vội đeo khẩu trang, không còn nhớ tới việc thay quần áo, cứ thế chạy thẳng xuống lầu.
Bầu trời ban đêm ở ngoại ô đầy sao, yên tĩnh đến mức có thể nghe được rất
nhiều tiếng côn trùng kêu, lúc cậu chạy sang bên đường cỏ sẽ lay động,
thân hình Phương Nhiên Tri như một con bướm nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Chỉ mất năm phút là đến nơi, chiếc xe thương vụ màu đen đỗ bên đường, phía
sau có rừng cây, nếu không nhìn kỹ thì nó như hòa vào màn đêm.
Trương Trình thấy cậu, gật đầu nói "Cậu Phương, Lục tổng ở phía sau."
Lục Tễ Hành mở cửa xe từ bên trong, ngồi ở ghế giữa ngước mắt nhìn Phương Nhiên Tri tóc hơi rối bù chạy tới.
Lúc cậu vào xe thì bàn tay to lớn của anh đặt lên đầu Phương Nhiên Tri chỉnh lại "Chạy vội thế làm gì, tôi cũng đâu có chạy."
Phương Nhiên Tri ôm anh, vùi mặt vào cổ Lục Tễ Hành, sự khó tin trong giọng nói được che giấu có hơi bóp nghẹt "Anh."
Bàn tay của Lục Tễ Hành đặt sau lưng Phương Nhiên Tri hạ xuống dưới ôm eo
cậu, trên mu bàn tay nổi một lớp gân xanh dùng sức nhấc Phương Nhiên Tri lên đùi, để cậu chuyển chỗ ngồi khác.
"Bé cưng sao vậy?" hơi thở Lục Tễ Hành phả vào tai và cổ Phương Nhiên Tri, giọng mềm mại như nước
nhỏ giọt "Ai làm em không vui, nói tôi biết."
"Tôi dỗ em."