Thời Tư Nghiên ngồi xem hai cha con nhà kia đấu khẩu với nhau cũng hơn
nửa tiếng rồi. Người lớn đang hết lời thuyết phục người nhỏ hơn đổi cách gọi từ chú thành ba.
Nhưng cái người nhỏ hơn kia rất cứng đầu
cứng cổ, nhất quyết không chịu. Anh ta còn đang không biết tên nhóc này
giống ai mà cứng đầu vậy chứ. Lại còn nói, giống anh y như đúc còn gì,
ngày nhỏ anh cũng có kém là bao.
Che miệng ngáp một cái, thật đau đầu. Cô chắc vì mệt quá nên dựa vào ghế muốn chợp mặt một lúc. Từ hôm
qua tới giờ cô chạy đôn chạy đáo cũng lo cho hai người kia, còn chưa ăn
gì, chuyện như vậy cô còn tâm trạng đâu mà ăn với uống, giờ mới yên tâm
chợp mắt.
Hai người kia thấy cô đã ngủ gục rồi, liền tạm hoãn
cuộc chiến, hẹn sau đó sẽ giao chiến tiếp. Giờ Tạ Cẩn Hi đang sốt ruột
chờ Trần Thừa mang kết quả về đây, để anh có thể chiến thắng vang dội.
Lại nhìn qua bản kết quả giám định của Niệm Niệm và Thời Tư Nghiên ở trên
bàn, Anh vẫn chưa đưa cho cô xem, anh chưa nói cho cô biết rằng đứa con
mà cô nghĩ đã mất ngay lúc mới sinh vẫn còn sống, lại còn đang ở ngay
bên cạnh cô.
Vừa nhắc tào tháo, thì tào tháo đã xuất hiện. Trần
Thừa khẽ mở cửa bước vào, anh ta mang theo cả bản kết quả giám định DNA. Tạ Cẩn Hi vội lấy bản giám định, anh ta dù biết trước kết quả nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi mới mở ra để xem.
Một dòng chữ hiện lên đã làm anh thở phào ra một hơi “có quan hệ cha con”. Tạ Cẩn Hi nở nụ
cười của kẻ chiến thắng nhìn qua Nem Nem đang ở đối diện mình, đưa bản
kết quả kia cho cậu nhóc “ Con xem, chúng ta là có quan hệ cha con”
Nem Nem nhận lấy bản kết quả giám định. Cậu biết đọc rồi, không cần người
kia nói cậu cũng đã đọc được. Nhưng vẫn cố chấp lắm, trả lại bản kết
quả, khoanh tay trước ngực mà quay người đi, chu cái môi lên “ Hứ, như
vậy sẽ miễn cưỡng gọi chú là ba”
” Lại còn miễn cưỡng, cái tên nhóc này” Anh đưa tay nhéo vào má cậu bé một lúc, đúng là cứng đầu, không biết giống ai.
Vươn vai một cái, Thời Tư Nghiên đã tỉnh rồi. Cô muốn chợp mắt một chút mà cũng không được, hai người kia ồn ào quá đi mất.
Cô đứng dậy tiến đến chỗ Nem Nem, ngồi xuống cạnh cậu. Đưa tay xoa xoa bên má vừa bị Tạ Cẩn Hi nhéo “ Nem Nem, không phải mấy hôm trước con nói
muốn có ba sao? Giờ đã có rồi đó, lại không vui sao?”
Cậu nhóc sà vào lòng Thời Tư Nghiên, nằm gọn trong lòng của mami. Hít mùi hương
thơm quen thuộc trên người của mẹ mình, cái mùi hương từ người mẹ làm
đứa trẻ nào cũng yên lòng. Giọng cậu nhóc bé xíu cất lên “ Không phải
vậy, Nem Nem rất vui khi biết mình cũng có ba như những bạn nhỏ khác.
Nhưng sao bây giờ ba mới xuất hiện. Có phải là do không thích con và
mami không?”
Những câu nói ngây thơ của con trẻ làm Thời Tư
Nghiên có vẻ khó xử, nhìn qua Tạ Cẩn Hi, cô thấy anh không có phản ứng
gì. Cảm giác tội lỗi trong lòng cô lại dâng lên. Ôm đứa con nhỏ trong
lòng, cô nhẹ nhàng nói với cậu “ Không phải đâu Nem Nem, ba cũng rất
thích chúng ta. Do mami, mami đưa con ra nước ngoài không nói cho ba con biết, nên mới không tìm được chúng ta. Nem Nem, ba con cũng thương con
như mami thương con vậy”
Nói rồi cô bế cậu bé lên, qua bên giường của Tạ Cần Hi. Nem Nem vẫn đang vùi mặt vào trong người cô. Ngồi bên
cạnh anh ta, cô xoa xoa lưng đứa nhóc trong lòng mình “ Nem Nem, qua với ba một chút đi”
Cậu bé hé mắt qua nhìn qua người đàn ông kia rồi lại vùi mặt vào lòng mẹ mình. Tạ Cẩn Hi từ lúc vẫn không chút phản ứng
gì. Anh ta ngồi dựa vào thành giường, chợt lúc này nhìn anh ta có vẻ
lạnh lùng, khó gần.
Thời Tư Nghiên còn đang vui vẻ, muốn kết nối
hai cha con nhà này. Lúc trước còn vui vẻ, sao bây giờ Tạ Cẩn Hi lại bày ra dáng vẻ ghét bỏ như vậy, không lẽ anh ta không thích đứa con này?
Trong lòng cô có chút hụt hẫng, bế Nem Nem về lại giường bên kia “ Chắc
thằng bé vẫn chưa quen, sau này sẽ quen thôi”
Cô để Nem Nem nằm
lại xuống giường, kéo chăn lên ngang ngực cho cậu nhóc. Lúc này Tạ Cẩn
Hi đưa cho cô một bản kết quả khác “ Em xem cái này đi”
Nhận lấy
cái Tạ Cẩn Hi vừa đưa. Cô thấy kì lạ, nếu là của anh ta với Nem Nem thì
đâu cần phải đưa cho cô chứ. Vừa lật mở thấy tên mình và tên của cô bé
con kia, sao lại như vậy.
Cẩn thận đọc từng số liệu rồi dòng chữ
phía cuối bản kết quả làm cô chết sững, cô run run nhìn Tạ Cẩn Hi “ Cái
này, là thật sao? Con bé là con gái tôi?”
Niệm Niệm đã truyền máu xong rồi, nhưng cô bé vẫn chưa tỉnh dậy. Tạ Cẩn Hi nhìn qua chiếc
giường bên trái mình, khẽ gật đầu “ Đúng vậy, con bé là con gái của em.
Trần Thừa thấy hai người cùng chung nhóm máu hiếm nên đã bí mật đi giám
định”
Đặt bản kết quả kia xuống, Thời Tư Nghiên đi tới phía
giường của cô bé con kia. Ngồi xuống bên cạnh Niệm Niệm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt kia.
Đây là đứa con mà cô bấy lâu nay nghĩ nó
đã mất rồi, đứa con mà cô chưa từng một lần gặp mặt, hay ôm nó vào lòng. Người nào lại nhẫn tâm tách hai mẹ con cô vậy chứ, cô đã đắc tội gì với họ?
Đôi mắt của Niệm Niệm khẽ lay động, cô bé tỉnh rồi. Thấy
Thời Tư Nghiên đang xúc động nhìn mình, Niệm Niệm tròn mắt nhìn cô “ Cô
Nghiên Nghiên sao vậy?”
Xoa xoa cái má bầu bĩnh của cô bé, Thời Tư Nghiên có chút nghẹn ngào “ Không phải là cô, mà là mami”
Niệm Niệm còn tưởng mình chưa tỉnh, cô bé nhìn qua ba của mình ở giường bên
cạnh hỏi lại “ Papi, cô ấy nói gì vậy? Sao lại là mami”
Tạ Cẩn Hi chỉnh lại chăn của mình rồi mới nhìn qua cô con gái nhỏ “ Cô ấy là mami của con, con là con gái của cô ấy. Mấy người chúng ta là người một nhà”
Vậy là những gì Niệm Niệm suy nghĩ đều đúng, cô nhóc ra vẻ tự hào lắm, ôm
lấy người phụ nữ trước mặt “ Aaaa, vậy con đoán đúng rồi, người đúng
thật là mami của Niệm Niệm, còn Nem Nem là anh trai”
Con gái nhỏ
bé của cô, ôm lấy bé con trong lòng. Niệm Niệm là con cô, hẳn nào khi
mới gặp con bé, cô đã có một cảm giác quen thuộc như vậy. Hôn cái chóc
lên má cô bé “ Đúng vậy đó, Niệm Niệm thật thông minh”
Nem Nem ở
giường bên kia ghen rồi, mami của mình giờ lại thành mami của cả người
khác. Cậu ta nằm ở giường bên kia liền bày vẻ uỷ khuất lên tiếng “ Mami
tìm được em gái liền bỏ rơi Nem Nem. Thật đáng thương”
Rồi chưa
gì đã có cuộc chiến tranh sủng diễn ra, sau này cô chắc còn bị mấy cha
con nhà này dành qua dành lại cho xem. Chưa gì mà cô lại thấy nhức nhức
cái đầu tiếp rồi.