Tần Thanh đã nghe phong thanh qua tình hình của cô bạn mình, nên hết ca
cô liền chạy tới chỗ Thời Tư Nghiên. Nhìn người phụ nữ bình thường tràn
đầy sức sống, tươi tắn bao nhiêu thì giờ lại tàn tạ, xác xơ bấy nhiêu.
Cô tiến lại tới chỗ Thời Tư Nghiên đang ngồi, đưa tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh ấy, nhẹ giọng an ủi “ Tư Tư à, cậu còn ổn chứ?”
Thời Tư Nghiên đang ngồi ôm lấy mặt mình, thấy có người chạm vào vai, cô từ
từ ngẩng lên xem người đó là ai. Thấy là Tần Thanh, cô nở nụ cười chua
chát “ Mình không sao. Thanh Thanh, anh ta biết hết mọi chuyện rồi”
Nhìn bộ dạng đáng thương này, cô cũng thương bạn mình lắm chứ, nhưng bản
thân cô có thể làm được gì hơn chứ, nắm lấy tay bạn mình mà xoa xoa “ Tạ Cẩn Hi sẽ hiểu cho cậu thôi, anh ta chắc sẽ không phải người không nói
lý lẽ”
Cũng mong là như vậy, Thời Tư Nghiên gật gật đầu, ánh mắt
cô lại chuyển lên nhìn về phía chiếc đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng
kia.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Một lớn một bé được đẩy ra bên ngoài, hai người họ chưa thể về
phòng bệnh thường ngay được mà trước đó phải vào phòng hồi sức, qua đêm
nay mới có thể về phòng bệnh thường được.
“ Tư Tư, mình đã giúp
cậu đăng kí hai phòng bệnh riêng rồi. Cậu về nghỉ một chút đi, chuyện ở
đây mình giúp cậu. Để bọn họ lúc tỉnh dậy nhìn thấy cậu như vậy lại lo
lắng” Thấy hai người kia đã có thể yên tâm rồi, Tần Thanh liền hối thúc
bạn mình về tắm rửa, rồi nghỉ ngơi chợp mắt một lúc, không thêm lúc nữa
lại phải chăm thêm một người.
Tần Thanh vừa nói vừa đẩy Thời Tư
Nghiên vào trong thang máy, rồi bấm tầng cho thang chạy xuống. Thời Tư
Nghiên đành giao người lại cho Tần Thanh, cô đem cơ thể mệt mỏi này về.
Về đến căn hộ của mình cô tắm rửa, thay đồ rồi chuẩn bị những thứ đồ cần
thiết cho con trai, cô cũng gọi qua cho Trần Thừa nói về tình hình của
Tạ Cẩn Hi, để anh ta lo sắp xếp công việc và chuẩn bị những món đồ cần
thiết cho sếp của mình.
Tới ngày hôm sau, trời vừa sáng Thời Tư Nghiên đã tới bệnh viện rồi. Hai người nhà cô cũng đã được chuyển về phòng bệnh thường.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh của con trai mình, thấy Tần Thanh đang ngủ gục
trên chiếc ghế tựa, cô đưa tay lay lay vai bạn mình “ Thanh Thanh, cậu
về nghỉ ngơi đi. Vất vả rồi”.
Vươn vai một cái, Tần Thanh đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác của mình “ Cậu tới sớm vậy? Giao cho cậu đó”
Khẽ gật đầu, tiễn bạn mình ra tới cửa phòng rồi cô mới quay vào bên trong,
cẩn thận dém lại chăn cho cậu con trai của mình. Đưa tay vuốt ve đôi má
của cậu nhóc, cô tự trách sao bản thân lại không quan tâm, để ý đến con, để cậu bị bệnh tới mức này mới phát hiện ra.
Cô hôn nhẹ lên trán cậu bé, nhìn ngắm cậu một lúc rồi rời khỏi phòng. Cô đi qua phòng đối
diện, đây là phòng của Tạ Cẩn Hi. Anh ta cũng vẫn hôn mê chưa tỉnh. Nhìn anh ta như vậy, cô lại càng thấy giống Nem Nem nhà cô, giống từ đường
sống mũi cho tới đôi môi kia, mắt hay mày cũng đều giống, cứ như một bản sao hoàn hảo của nhau vậy.
Tiến lại gần phía giường bệnh, cô
ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cô càng nhìn lại càng muốn đưa
tay chạm vào khuôn mặt tinh tế kia. Cắn môi một cái, chắc anh ta sẽ
không tỉnh lại lúc này đâu. Cô đánh liều, đưa ngón tay trượt lên sống
mũi vừa cao vừa thẳng kia.
Ngón tay cô vừa chạm được tới chóp mũi thì bị một bàn tay nắm lại, có chút giật mình định thu tay lại nhưng
không kịp nữa rồi. Tạ Cẩn Hi đã tỉnh, anh ta quay sang nhìn cô rồi nói
với giọng khàn đục “ Cô Thời, không phải định nhân lúc tôi hôn mê mà sàm sỡ tôi đó chứ?”
Bị bắt quả tang làm chuyện lén lút, Thời Tư
Nghiên không biết thanh minh kiểu gì liền rụt tay lại, kiếm cớ để chuồn
đi “ Anh tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ”
Làm sao để cô chạy dễ
như vậy, Tạ Cẩn Hi đã lanh tay lẹ mắt chộp cô quay lại “ Đâu cần phải
mất công như vậy chứ? Chỉ cần ấn nút đỏ trên đầu giường là được”
Cái tên này, vừa mới tỉnh đã như vậy rồi. Cô liền vội ấn nút trên đầu
giường của anh ta “ Tạ tiên sinh, tôi ấn nút hộ anh rồi đó. Bác sĩ sẽ
tới nhanh thôi, tôi về xem Nem Nem tỉnh chưa đã nhé”
Nói rồi cô
lại cố rụt tay lại, lần này thì đã thành công rồi, cô nhanh chóng chạy
về phòng bên cạnh, vừa lúc cậu bé cũng đã tỉnh. Âm thanh trẻ con yếu ớt
cất lên “ Mami”
Thời Tư Nghiên nhanh chóng tiến lại chỗ bên cạnh
giường bệnh, cô ấn vào nút đỏ trên đầu giường rồi cúi xuống, nắm lấy tay cậu bé “ Nem Nem, mami đây. Con thấy thế nào rồi?”
Cậu bé nhìn
một lượt xung quanh, một căn phòng toàn một màu trắng xa lạ, lại còn đầy mùi thuốc sát trùng nữa. Cậu nhóc hơi nhăn mũi rồi nói “ Con không sao. Mami, sao con lại ở đây?”
Cô vui tới phát khóc, những giọt nước
mắt hạnh phúc của cô lăn dài trên gò má cô. Thấy mami của mình lại khóc
như vậy, Nem Nem liền vội đưa bàn tay nhỏ xíu của mình gạt nước mắt cho
mami, vội vàng nói “ Mami, sao người lại khóc. Là Nem Nem không ngoan
sao?”
Gạt đi nước mắt trên má mình, cô lắc đầu nhìn cậu bé nở nụ
cười hạnh phúc “ Không có, Nem Nem là đứa bé ngoan nhất. Mami chỉ là vui quá nên mới khóc thôi”
“ Cô Thời, cô sang với chồng cô một chút
đi. Để tôi kiểm tra lại cho con cô” Bác sĩ này vừa kiểm tra cho Tạ Cẩn
Hi ở bên kia xong liền qua bên này. Ông vẫn đang nghĩ người ông vừa kiểm tra xong ấy là chồng cô, còn cậu bé này là con trai của hai người.
Hôn lên vào má Nem Nem một cái chóc rồi cô mới chịu lùi lại phía sau để bác sĩ kiểm tra cho con cô, nhưng hình như cô vừa nghe người bác sĩ này nói cô qua với chồng cô? Chồng cô ở đâu chui ra vậy? Liền lên tiếng hỏi “
Bác sĩ, ông vừa nói cô sang với chồng nào cơ?”
Ông bác sĩ mới
ngẩn người ngạc nhiên, ông ta nói sai rồi sao “ Chồng cô ở phòng bên
cạnh đấy, người tương thích với con trai cô. Không lẽ tôi nói sai rồi?”
Thời Tư Nghiên chỉ biết cười trừ nhìn ông bác sĩ “ Cũng có thể nói như vậy. Tôi ra bên ngoài trước”
Cô ra đi ra bên ngoài, trước khi sang phòng bên cạnh cô lấy điện thoại gọi cho Trần Thừa nói Tạ Cẩn Hi đã tỉnh rồi. Chuyện của anh ta cô cũng
không biết liên lạc với ai ngoài Trần Thừa. Thông báo tình hình xong, cô hít một hơi rồi mới đi sang phòng bên cạnh.