" Là ngươi!! Tất cả đều là tại ngươi!! " Cố Khả Hi mất đi thần trí xông
vào lêu của Bạch Trần Tinh, trước ánh mắt sững sờ cùng trở tay không kịp bóp lấy cổ của thiếu niên. Cố Khả Hi ánh mắt lúc này chỉ còn là phẫn nộ và thù hận!!
Nếu Lạc Lung không phải là Lạc gia thiếu gia, nếu
Lạc gia đại tiểu thư Lạc tổng không chạy đến Thiên Hoan đoàn phim, trước mặt vô số người chán ghét hắn. Hắn cũng sẽ không bị mọi người xa lánh,
cũng sẽ không bị Quách Tuấn thay thế vai diễn, bị đuổi khỏi đoàn phim!!
Còn không phải do Lạc Lung ban cho, hắn cái gì lương thiện cái gì cũng
không biết một người?! Lạc Lung không phải, hắn mới chính là một con ác
quỷ thật sự.
" Ngươi làm gì?! Mau buông tiểu Lung ra!!! " Tiểu
Mao tay chân luống cuống, muốn đẩy đã hoá điên Cố Khả Hi ra khỏi người
thiếu niên. Càng làm như vậy, Cố Khả Hi càng tăng thêm lực đạo, hận
không thể bóp chết Lạc Lung ngay lúc này!!
Ngay trong hôm nay,
L&G tuyên bố với thế giới sẽ từ chối hợp tác với hắn, Quách Tuấn ép
hắn chấm dứt hợp đồng. Sự nghiệp của hắn khổ công gây dựng đến một giây
đều biến mất!! Cố Khả Hi lý trí đều không còn, hắn chỉ biết hắn cần tìm
ra kẻ đã đẩy hắn vào con đường này!!
" Tại sao ngươi lại độc ác
như vậy?! Ta đã làm gì có lỗi với ngươi?!! " Bạch Trần Tinh hơi thở
không lưu thông, sắc mặt biến đỏ bừng, khó thở dấu hiệu hiện lên trên
khuôn mặt nhỏ. Chính là, Cố Khả Hi nhìn thấy hắn nở một nụ cười, quỷ dị.
" Ngươi, trách ta?! Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?! Cố Khả Hi, ngươi đã từng xem Lạc Lung là bạn hay chưa?! " Thiếu niên nâng tay lên, bóp
chặt lấy cổ tay của Cố Khả Hi. Cảm giác đau đớn từ cổ tay mang đến, Cố
Khả Hi nhíu mày, lực đạo bóp cổ Bạch Trần Tinh giảm bớt.
"…Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ có lợi dụng Lạc Lung mà thôi. Ngươi nói, ngươi muốn học bổng bởi vì gia đình nghèo khó, cần số tiền học bổng này để xoay sở học phí, Lạc Lung cho ngươi. Ngươi nói, ngươi không có tiền, mẫu thân
ốm nặng, Lạc Lung cho ngươi vay tiền không cần phải trả lại. Ngươi nói,
ngươi thích vai diễn này, Lạc Lung cho ngươi. Ngươi nói, ngươi phù hợp
làm đại ngôn cho sản phẩm này, Lạc Lung cho ngươi. Ngươi nói, ngươi giúp Lạc Lung ’ thăng quan tiến chức’ chỉ cần đi lấy lòng vị Lý tổng kia,
Lạc Lung nghe ngươi. Nhưng ngươi đâu có nói một khi Lạc Lung trở thành
Lý tổng người sẽ có chuyện gì xảy ra?! Ngươi nói, nam tứ Thịnh Hoan rất
phù hợp với Lạc Lung, nhưng ngươi không nói ngươi trông chờ Lạc Lung
diễn đạt không tốt bị mọi người chê cười. Ngươi nói, ngươi không cần ăn ở các nhà hàng sang trọng, nhưng ngươi không nói ngươi đã chán ngấy các
quán vỉa hè, ngươi không nói ngươi chán ghét Lạc Lung nghèo nàn. Ngươi
không nói, ngươi ở sau lưng Lạc Lung nói hắn thậm tệ như thế nào, ngươi
không nói ngươi lấy cái mác danh bạn của Lạc Lung cướp hết tất cả mọi
thứ nên thuộc về Lạc Lung!! "
" Ngươi chất vấn ta?!! Ngươi sẽ
không sợ cắn trúng lưỡi sao?! " Cố Khả Hi khiếp sợ nhìn Lạc Lung. Hắn
tất nhiên không sợ, hắn ghen tị với Lạc Lung, ghen tị với thành tích
vượt trội của Lạc Lung, ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lung,
ghen tị khi Lạc Lung được mọi người vây quanh. Vì sao Lạc Lung không
phái là hắn?! Vì sao hắn chỉ là hài tử của một gia đình nghèo khổ, vì
sao hắn không thể giỏi như Lạc Lung?! Vì sao hắn không thể có một khuôn
mặt như Lạc Lung. Ngươi hắn thầm thương trộm nhớ đều đi thích Lạc Lung,
tất cả mọi người đều đi thích Lạc Lung. Hắn thì lại có cái gì?! Lạc Lung tất cả không phải vì tự nguyện giúp hắn sao?!
" Ngươi thật ra
cũng thông minh. " Bạch Trần Tinh cảm giác xương cổ đều muốn bị bóp gãy. Khốn khiếp, nếu không phải tiêu hao điểm sinh mệnh, hắn đã sớm tắt thở
còn đâu hơi sức nói chuyện với Cố Khả Hi. " Ngươi nói ta là bạn thân,
ngươi cam tâm tình nguyện cho ta mọi thứ. Ta đâu có cưỡng cầu?! Ta chỉ
tốn vài câu, đã đùa cho ngươi xoay quanh, như cái vai hề vì ta xoay
chuyển. "
" Ngươi, thật là bạn tốt của ta a…" Thần trí dần mơ hồ, Bạch Trần Tinh nghe được một tiếng keo thảm thiết từ Cố Khả Hi, thân
thể mềm oạt rơi vào lồng ngực ấm áp của một người, còn có giọng nói tràn đầy lo lắng.
Phùng Quân Vũ lều gần với Bạch Trần Tinh nhất, nghe được tiếng kêu phát ra vội vàng chạy đến, hắn lửa giận nổi lên, cái gì
cũng không muốn suy nghĩ đá bay Cố Khả Hi.
Cố Khả Hi ôm bụng nằm
một góc rên rỉ, không ai chú ý đến hắn, chỉ quan tâm đến Lạc Lung một
người. Một chút nữa thôi, Lạc Lung đã chết! Lạc Lung, ta sẽ tìm mọi cách kéo ngươi cùng xuống địa ngục!!
" Tiểu Lung?! Tiểu Lung? Mau gọi xe cứu thương!!! " Nhìn thấy vết bầm tím doạ người nơi vầng cổ của
thiếu niên, trái tim đều đau lòng đến hoảng. Nam nhân lo lắng đi thử hơi thở của thiếu niên, suy yếu đến có thể biến mất bất cứ lúc nào. Hắn
không màng đến hình tượng cao lãnh, lạnh lùng Phùng ảnh đề, gào lên.