Năm mới đang đến gần, ở những trung tâm thương
mại của Thân Thành, người ta treo những dải đèn màu nhỏ và các dây treo
trang trí Tết, người lớn được nghỉ đông dẫn con đi chơi, trên đường dành riêng cho người đi bộ đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng sẽ có vài cặp tình nhân nắm tay nhau chụp ảnh dưới trời tuyết bay lả tả.
Lộc Kỳ và
Mộ Nam Kiều đi ra khỏi trung tâm thương mại, từ nơi này tới khu chung cư nhà bọn họ chỉ khoảng mười phút đi bộ, cho nên Mộ Nam Kiều không lái
xe, hắn nắm tay dẫn Lộc Kỳ trở về.
Vừa rời khỏi cửa trung tâm
thương mại, Mộ Nam Kiều đã kéo chiếc mũ len màu xám trên đầu Lộc Kỳ
xuống, bao bọc lấy lỗ tai của cậu, tuy ấm áp nhưng một món đồ len xinh
đẹp như thế lập tức biến thành cái mũ dành cho các ông cụ.
Lộc Kỳ không vui, cậu lẳng lặng ngoắc tay, ra hiệu cho Mộ Nam Kiều cúi đầu,
cậu nhón chân lên, kéo mũ dính liền với áo khoác ở sau cổ Mộ Nam
Kiều.....
Hồ ly lớn mỉm cười ngọt ngào, còn chưa kịp nhếch môi lên đã thấy trước mắt tối sầm lại.
Lộc Kỳ hung hăng nắm lấy dây thắt ở cổ áo khoác, kéo siết lại, chỉ còn chóp mũi và miệng của Mộ Nam Kiều lộ ra.
Lộc Kỳ thực hiện được trò đùa dai, cậu bật cười ha ha rồi bỏ chạy.
Mộ Nam Kiều bị che mắt chỉ mỉm cười cưng chiều, hắn thầm nghĩ, quả thật là bị hắn chiều đến học hư rồi.
Lần này bọn họ ra ngoài mua đồ là để chọn lễ vật mang tặng cho ba mẹ của
Lộc Kỳ, Lộc Kỳ còn sợ Mộ tổng lắm tiền nhiều của sẽ vung tay quá trớn,
trực tiếp dẫn cậu tới một cửa hàng bán đồ xa xỉ hoặc là cửa hàng trang
sức, chọn cho ba cậu một quả trứng bồ câu gì đó, may mà Mộ Nam Kiều cũng không chọn những món đồ xa xỉ ấy.
Hắn cẩn thận hỏi sở thích của
ba mẹ Lộc Kỳ, cuối cùng chỉ chọn những lễ vật truyền thống có giá trị,
hắn tặng mẹ Lộc một tấm vải gấm Tô Châu và một chiếc vòng tay xanh ngọc
sáng ngời, tặng cho ba Lộc hai hộp trà và một trà sủng hình con cóc ngậm tiền.
Đó là những món quà xuất phát từ tấm lòng, vừa cho người
ta thấy được tâm ý của mình, cũng sẽ không khiến chủ nhà khó xử vì giá
cả.
Khi Mộ Nam Kiều muốn người khác thích mình, thì EQ của hắn luôn luôn rất cao.
Hai người đạp lên nền tuyết về nhà, Mộ Nam Kiều một tay cầm túi quà, một
tay nắm lấy tay Lộc Kỳ cho vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, hai
người đang đi thì chợt hắn quay đầu hỏi, " Em nghĩ xem ngày mai anh nên
mặc bộ quần áo nào thì phù hợp? Mặc tây trang thì có nghiêm túc quá
không? Nhưng nếu là quần áo quá thoải mái thì...."
Lộc Kỳ buồn cười nhìn hắn, hai mắt cong cong, cậu lắc lắc tay hắn: "Mộ tổng, có phải là anh căng thẳng lắm không?"
Đã nhiều năm rồi, Mộ Nam Kiều chưa từng có cảm giác căng thẳng, mấy năm
nay, dù là chuyện học hành hay là sự nghiệp, dường như hắn luôn rất
thành thạo, chỉ có năm nay hắn đã căng thẳng rất nhiều lần, đều là bởi
vì Lộc Kỳ.
"Đúng là anh hơi căng thẳng." Hắn gật đầu thản nhiên,
rồi cúi đầu nhìn chăm chú vào cậu bằng ánh mắt dịu dàng tình tứ, "Ba mẹ
cũng là người yêu thương em nhiều nhất, anh muốn được bọn họ công nhận."
"Anh không cần phải lo." Lộc Kỳ rút bàn tay ấm áp ra khỏi túi áo của hắn,
xoa xoa gò má Mộ Nam Kiều, "Mẹ em cũng đã chấp nhận chuyện em thích đàn
ông rồi, làm sao mẹ không hài lòng với anh được chứ? Mộ tổng là người
con rể xứng đáng nhất trong mắt rất nhiều người mẹ, ừm.... nếu giới tính của anh thay đổi thì anh cũng là một người con dâu hoàn hảo."
"Có lẽ còn chưa đủ hoàn hảo đâu?" Mộ Nam Kiều nắm lấy tay cậu, chà chà vài
cái, nhướng mày trêu chọc, "Dù sao thì anh cũng không sinh được con mà."
"Wow!" Lộc Kỳ kinh ngạc trợn mắt, "Mộ tổng còn có chí hướng này sao? Mà anh
không thử thì làm sao biết được? Hay là hôm nay anh cho em ở trên đi, có khi anh sẽ mang thai đó? Đến lúc ấy mẹ vinh hiển nhờ con, chắc chắn mẹ
em sẽ.... á á á....."
Cậu bị Mộ Nam Kiều khiêng lên vai, đường
tuyết trơn trượt, cậu nằm trên vai hồ ly lớn này mà không dám nhúc nhích vùng vẫy gì, may mà trời cũng tối rồi, trong khu chung cư không có
nhiều người lắm, chỉ có vài đứa trẻ đang đắp người tuyết ở phía vườn cây xanh, khi nghe thấy tiếng kêu, chúng nhìn về phía này, Lộc Kỳ vội vàng
cằm khăn quàng cổ lên che kín mặt.
Thật là mất mặt mà!
Cậu nhìn Mộ Nam Kiều, trên gương mặt tuấn tú chẳng hề có chút chột dạ nào,
hắn thản nhiên như thể đang xách một cái bình gas vậy, chân dài một bước lên hai bậc thang, sau đó đi qua sảnh lớn rồi vào thang máy.
Đây là thang máy chuyên dụng của tầng cao nhất, thế nên vừa bước vào thang
máy cũng coi như tiến vào lãnh địa riêng của bọn họ, Lộc Kỳ kéo khăn
quãng xuống mà hít thở.
"Anh nói chuyện đàng hoàng không được hả, sao tự nhiên lại động tay động chân chứ...." Cậu vỗ vỗ lưng Mộ Nam Kiều mấy cái, khẽ giãy giụa, "Mau thả em xuống đi."
Mộ Nam Kiều vỗ
mông cậu, vì bây giờ đang là mùa đông, cậu mặc quần dày nên cũng không
thấy đau, nhưng Lộc Kỳ vẫn cảm thấy xấu hổ tới nỗi đầu sắp bốc khói, cậu ngại ngùng khẽ kêu lên: "Mộ Nam Kiều!"
Rõ ràng là cậu đã béo lên rồi, sao người này còn khiêng cậu mà đi được tới đây vậy? Đây là thiên
phú đáng sợ của dân tộc chiến đấu sao?
"Anh đây." Da mặt của hồ
ly lớn này phải dày hơn cả tường thành, không chỉ không buông tha cho
Lộc Kỳ mà hắn còn véo mông cậu vài cái, "Anh đang nghĩ tới một chuyện,
lập gia đình có con cái đúng là một chuyện có ý nghĩa, bảo bối à, hay là bây giờ chúng ta về nhà thử xem, nếu em sinh ra một bé nai con, có khi
mẹ vợ không hài lòng về anh thì cũng sẽ cho anh vào nhà đấy."
"Anh nằm mơ đi." Lộc Kỳ hừ một tiếng, "Ba em mà biết được hành vi cặn bã này của anh, thì chỉ có chuyện ông ấy đánh gãy chân anh thôi, ông ấy thà
nuôi cháu ngoại cũng không để con trai mình...."
Đúng rồi, cậu là con trai mà.
Tai Lộc Kỳ nóng lên, cậu tức giận vung chân hai lần, "Mộ Nam Kiều, anh nói bậy bạ gì đó, em có sinh con được đâu."
Dù sao thì cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành cao gần một mét tám, cậu giãy giụa như thế, cuối cùng Mộ Nam Kiều cũng không khiêng cậu được nữa, hắn cúi người thả cậu xuống, đè cậu lên vách thang máy màu vàng
hồng nhạt sau lưng cậu.
"Em không thử thì làm sao biết được?" Hắn mỉm cười đáp lại Lộc Kỳ bằng chính câu nói của cậu lúc nãy, Lộc Kỳ á
khẩu chẳng biết phải trả lời như thế nào, bị hắn nắm cằm rồi hôn lên,
hắn còn kề sát vào tai cậu nói thầm, "Hay là chúng ta thử xem?"
"Không được, anh tránh ra!" Lộc Kỳ đẩy hắn ra, cậu xoay người đi ra khỏi thang máy trước, tức giận mở cửa bằng vân tay, sau đó nhốt Mộ Nam Kiều ngoài
cửa.
Lúc trước hắn không dám nói thế vì hắn sợ Lộc Kỳ khó chịu,
từ trước tới nay hắn chưa từng làm như vậy, bây giờ hắn đã chọc cậu giận lên thật rồi.
Mộ tổng suýt thì bị cửa đập trúng mũi, hắn xoa xoa mũi, ỉu xìu mở cửa vào nhà, dỗ dành người yêu.
....
Lúc bọn họ tới Vân Thành thì đã là chạng vạng, bọn họ rời khỏi nhà ga, bắt taxi về nhà.
Trong khu chung cư cũ không có thang máy, hoàn cảnh sống khá giống với tiểu
khu Hoa Viên, Lộc Kỳ đi trước dẫn đường, cậu đi tới lầu ba thì dừng ở
cửa nhà, quay đầu nhìn Mộ Nam Kiều.
Mộ tổng mặc áo len cổ lọ màu
trắng, bên ngoài khoác một cái áo lông dê màu đen, hắn nghiêm túc chưa
từng có, trông rất chững chạc, lại có mấy phần ấm áp, đáng tin cậy, hắn
dừng ở bậc thang, ngẩng đầu nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú là ý cười
nhàn nhạt.
"Sao thế?" Hắn khẽ hỏi Lộc Kỳ.
"Không sao....." Lộc Kỳ hít thở sâu, cậu khẽ nói: "Giống như mộng đẹp trở thành sự thật
vậy, người em yêu thương đã chấp nhận người yêu của em rồi, đây đúng là
món quà năm mới tốt nhất."
Mộ Nam Kiều bước hai bước lên bậc thang, cúi đầu khẽ hôn lên mặt cậu, "Món quà năm sau..."
Cạch ——
Cửa mở ra, mang theo hương thơm của thức ăn bay ra cùng với giọng nói mừng
rỡ như chuông đồng của Lâm Xuân Hòa, "Em nói xem hai đứa nhỏ này sẽ uống cái gì, anh ra tiệm mua....Ôi!"
Ông bị hai người đàn ông đứng ở
cửa làm cho giật mình, vẻ kinh ngạc biến thành mừng rỡ khi thấy đó là
con trai mình, nhưng sau khi trông rõ tư thế thân mật của hai người,
mừng rỡ lại biến thành bối rối.
Rầm!
Ông đóng sầm cửa lại, nói to lên: "Ba chưa thấy gì hết!"
Lộc Kỳ:....
Mộ Nam Kiều:......
Trong nhà, Lộc Phương Thư mặc tạp dề đi ra khỏi bếp, "Anh không thấy cái gì thế?"
"Suỵt...." Lâm Xuân Hòa chạy bước nhỏ tới gần, người to như thế nhưng lại nhẹ
nhàng như một con mèo nói vào tai vợ, "Con mình đưa một thằng nhóc về
thật rồi."
Sắc mặt Lộc Phương Thư hơi phức tạp, nhưng bà vẫn tò mò hỏi: "Đứa trẻ đó trông như thế nào?"
"Anh không thấy rõ...." Lâm Xuân Hòa gãi đầu, ông đưa tay ra ước lượng,
"Nhưng cậu nhóc đó rất cao, cao hơn con trai cưng nhà chúng ta một cái
đầu lận."
Ông nói xong, hai người đều im lặng.
Thật ra bọn họ đã thấy ảnh của Mộ Nam Kiều rồi, chính là buổi phỏng vấn của Talia
mà đài truyền hình đã chiếu liên tục trong mấy ngày nay, đó là một người đàn ông còn có khí chất và tuấn tú hơn cả ngôi sao điện ảnh, nhưng mà
trong ảnh, Mộ Nam Kiều vịn lên lưng ghế sô pha khẽ cúi người xuống, nên
bọn họ cũng không biết là hắn cao như thế.
Lộc Phương Thư hỏi, "Cậu trai đó đẹp trai như trong ảnh thật hả?"
Lâm Xuân Hòa, "Anh không nhìn rõ mà."
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía cánh cửa im lìm kia.
Lộc Kỳ đứng ngoài cửa, cậu ho khan rồi đỏ mặt hỏi Mộ Nam Kiều, "Em gõ cửa đây."
Mới gặp mặt lần đầu mà đã xảy ra chuyện khiến người ta trở tay không kịp
như thế, dù là da mặt dày như Mộ tổng cũng phải đỏ mặt lên, hắn xấu hổ
ho khan theo, nghiêm túc gật đầu, "Em gõ đi."
Lộc Kỳ gõ hai cái,
cửa nhà mở ra, Lâm Xuân Hòa mỉm cười mở cửa như thể đây là lần đầu tiên
ông thấy hai người vậy, ông ôn hòa cất lời chào, "Tiểu Mộ tới rồi, ha ha ha, cháu mau vào đi."
Mộ Nam Kiều chào một tiếng chú, hắn vào
nhà thay giày, sau khi mang dép rồi, Lộc Phương Thư cũng cởi tạp dề đi
tới, ánh sáng trong phòng đủ để bọn họ thấy rõ mặt mũi của Mộ Nam Kiều.
Lúc trước chỉ mới nhìn ảnh, Lâm Xuân Hòa còn nói có khi nào là photoshop
hay không, làm gì có ai đẹp trai đến thế, Lộc Phương Thư thấy Talia tao
nhã và Mộ Xuyên Bách tri thức như vậy, cảm thấy Mộ Nam Kiều trên ảnh
chụp có đẹp như thế cũng không hề thái quá chút nào.
Cho đến khi Mộ Nam Kiều đứng trước mặt họ, họ mới nhận ra hắn còn đẹp hơn cả trong ảnh.
"Ôi tên nhóc này..." Lâm Xuân Hòa cười tới nỗi không khép miệng lại được,
"Đẹp trai ghê, cháu tới thì tới thôi, còn mang theo quà làm gì?"
Lộc Phương Thư cũng chào đón hai người, bà mỉm cười thân thiết: "Nào, mau
đặt đồ xuống đi, hai đứa vào rửa tay rồi ra ăn cơm, dì nấu vài món cơm
nhà, cháu xem thử ăn có ngon không nhé."
Mộ Nam Kiều lẳng lặng thở phào, hắn mỉm cười ngoan ngoãn vô cùng: "Làm phiền dì quá, lát nữa cháu sẽ ăn nhiều một chút ạ."
Cho tới giờ phút này, thấy được nụ cười nhiệt tình của mẹ mình, cuối cùng
Lộc Kỳ mới thật sự ý thức được là cậu đã dắt bạn trai về nhà ra mắt gia
đình.
Cậu đẩy Mộ Nam Kiều từ sau lưng mình ra trước mặt, cố ý hờn dỗi nói: "Ba, mẹ, có phải hai người cảm thấy anh ấy đẹp trai hơn con
không, từ khi con vào nhà tới giờ hai người không thèm nhìn con cái
nào...."
Không biết đã bao lâu rồi mới nghe được giọng điệu tự
nhiên của con trai khi trò chuyện với mình như thế, cuối cùng thì giữa
hai mẹ con cũng không còn căng thẳng với nhau nữa, vành mắt Lộc Phương
Thư đỏ ửng, bà giữ chặt lấy Lộc Kỳ, rồi vỗ nhẹ lên vai cậu một cái.
"Con còn không biết xấu hổ mà nói như thế hả...." Bà khẽ thì thầm, "Thằng nhóc nhẫn tâm này..."
Bà giơ tay lên nắn nắn mặt con trai mình rồi nói: "Con béo lên nhiều đấy, béo nhiều mới tốt."
Lộc Kỳ chớp chớp mắt, cậu cúi người để mặc mẹ mình nắn bóp, còn không quên
nói tốt về Mộ Nam Kiều, "Mẹ, mẹ không biết đâu, anh ấy nấu ăn ngon lắm,
còn rủ con chạy bộ, luyện quyền anh nữa, bây giờ con béo lên nhưng con
có cơ bắp đấy."
Nói xong, cậu cởi áo khoác ra, kéo áo len lên vỗ vào bụng mình, nín thở, cho ba mẹ thấy bốn khối cơ bụng của mình.
"Ôi, chết chết, cảm lạnh mất...."Lộc Phương Thư vỗ vào bụng cậu, kéo quần áo xuống cho cậu rồi nhìn Mộ Nam Kiều, "Tiểu Mộ đừng đứng ở cửa nữa, cháu
vào nhà đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Bà nhìn ra được con
trai mình được chăm sóc rất tốt, chút khúc mắc trong lòng cũng tan biến, lúc cả nhà ăn cơm, bà còn liên tục gắp đồ ăn cho Mộ Nam Kiều, nghĩ tới
việc con dâu tới nhà gặp gia đình sẽ như thế nào, rồi cứ thế mà làm,
cũng không thấy gượng gạo lắm.
Sau khi ăn cơm xong, Mộ Nam Kiều và Lộc Kỳ cùng rửa chén, Lộc Phương Thư với Lâm Xuân Hòa xem TV ở bên ngoài.
Lộc Kỳ rất vui vẻ, ý cười trong mắt từ nãy tới giờ vẫn không hề biến mất,
tuy nói là hai người rửa chén nhưng gần như cậu không cần phải làm gì,
cậu ôm Mộ Nam Kiều từ phía sau, trông hệt như một chú gấu koala.
Trái lại, Mộ tổng ở nhà của ba mẹ vợ nên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thế
mà hắn còn khẽ nói, "Bảo bối à, chú và dì mà thấy là không ổn đâu."
"Vậy mà anh cũng biết xấu hổ sao...." Lộc Kỳ mỉm cười xấu xa, cậu biết rõ
cấu tạo của căn nhà này nên dám chắc là ba mẹ sẽ không nhìn thấy được,
sau đó câu kiễng chân hôn "chụt" một cái lên mặt Mộ Nam Kiều, "Mộ tổng
biết giả bộ đứng đắn ghê."
Mộ Nam Kiều nhìn cậu chằm chằm, hắn nhìn nhìn, rồi tiếp tục rửa chén.
Lộc Kỳ thầm nghĩ, ba mẹ đang ở nhà, phòng ngủ của cậu lại gần phòng ba mẹ
như thế, chắc chắn là Mộ Nam Kiều sẽ ngại không dám làm gì đâu, thế là
cậu mỉm cười chọc chọc lên cái mông vểnh của Mộ tổng vài cái.
Mộ Nam Kiều:.....
Hắn thầm nghiến răng, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc sau khi về nhà riêng của bọn họ, hắn sẽ trừng phạt Lộc Kỳ như thế nào rồi.