"Hai ngày nay Mộ tổng không đi làm, cũng không có trở lại khu Sùng
Tân...." Anh trợ lý đứng trong văn phòng chủ tịch, cung kính báo cáo
lại: "Ngài ấy vẫn luôn ở tiểu khu Hoa Viên bên kia."
"Ồ." Mộ Xuyên Bách ngừng lật văn kiện trong tay, đẩy mắt kính trên mũi một chút, "Vậy nó ở phòng 501 hay 502?"
Trợ lý chần chừ một chút, nhưng vẫn nói: "Ở phòng 501."
Bởi vì lúc anh gọi điện thoại để thông báo tiến độ công việc, thì có nghe thấy tiếng mèo kêu lên làm nũng.
" Vậy được, có chút tiến bộ rồi, nhưng chắc cũng không được nhiều lắm."
Mộ Xuyên Bách nhìn chàng thanh niên có bộ dáng hơi lo sợ bất an này, vẻ
mặt ông dịu dàng an ủi anh một câu: "Nó nhất định biết được cậu sẽ báo
cáo chuyện này cho tôi, nó sẽ không để ý đâu."
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, "Làm sao ngài biết được?"
" Nếu như nó để ý, thì cậu đã bị sa thải bởi vì biết hít thở bằng lỗ mũi
rồi, còn có thể đứng ở đây được sao?" Mộ Xuyên Bách cười tủm tỉm: "Cho
nên cậu không cần phải lo lắng."
Anh trợ lý:.....
Mộ Xuyên Bách lại nói: "Kết quả phiên tòa sơ thẩm của Lâm Uyên như thế nào?"
" Rất tốt ạ, nhưng nhất định hắn sẽ chống án." Trợ lý suy nghĩ, lại bổ
sung thêm một tin tức mà ông chủ chắc chắn muốn nghe, " Lâm Chương cùng
Lâm Uyên cắn nhau ngay tại phiên tòa, lúc đầu luật sư vẫn đang trần
thuật sự thật, sau đó hai người trực tiếp mắng nhau tại chỗ, rất.....
rất náo nhiệt."
"Ừ." Mộ Xuyên Bách gật đầu, " Nghe đã thấy rất
náo nhiệt rồi, đáng tiếc ngày hôm qua tôi có chuyện quan trọng, không có tâm tình đi xem chó cắn chó."
Mộ Xuyên Bách bay sang Nga để xem quý bà Talia biểu diễn.
Cũng chỉ có hai chuyện này khiến chủ tịch Mộ chú ý thôi, trợ lý cảm thấy bản thân không khác gì thái giám bên cạnh thái tử, báo cáo hướng đi của
thái tử cho Thánh thượng bất kỳ lúc nào, bây giờ Thánh thượng nghe xong
rồi vung tay ra hiệu là anh có thể lui xuống.
Trợ lý:......
Được, nô tài cáo lui.
Trợ lý đi ra ngoài, trợ lý của Mộ Xuyên Bách lại đi vào, xoay người đóng
cửa lại, người phụ nữ trung niên hơi béo này trên mặt treo một nụ cười
chuyên nghiệp, bước chân đi rất nhanh, đứng ở trước mặt Mộ Xuyên Bách,
bà nói nhỏ: "Chủ tịch Mộ, người hai ngày trước tra những vụ việc đó là
Mộ tổng ạ."
"Hử?" Mộ Xuyên Bách nhướng mày, "Nó tra những cái này làm gì? Cầm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch sao?"
Trợ lý cũng không biết những quanh co lòng vòng của các cặp đôi yêu nhau,
bà chỉ nhàn nhạt nói: "Những việc này, dù cho là ai đi điều tra thì cũng giống nhau, vốn dĩ chính là chuyện ngoài ý muốn."
"Đúng vậy....." Mộ Xuyên Bách mỉm cười tao nhã, "Thiên tai nhân họa, ai mà nói rõ được chứ?"
Một cái chân mèo nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ ra, hai cái đầu mèo xuất
hiện ở khe cửa, bốn con mắt mèo tròn xoe nhìn vào trong.
Gần đây, Tiểu Tam Hoa rất không vui.
Từ khi con chó to kia tới đây, quan hót phân số một không còn để ý nhiều tới nó như trước nữa.
Biểu hiện cụ thể chính là không còn xoa đầu nó mà lại đi xoa đầu chó, không
cho nó ngủ chung trên cái ổ mèo thật lớn kia nữa, mà lại ngủ chung với
con chó to kia, bắt nó vào ngủ trong một cái ổ chỉ to bằng bốn con mèo.
Tiểu Tam Hoa tưởng rằng đối thủ cạnh tranh của mình là tên chồng trước, đang định cho con heo đen này biết ai mới là đại ca trong nhà, kết quả nửa
đường lại nhảy ra một con chó to đùng.
Thật là đáng giận.
"Meow ~" Con heo đen mở cửa xong lại kêu một tiếng như lấy lòng.
Tiểu Tam Hoa gầm gừ bảo nó im miệng, nhưng đuôi của mình thì lại dựng thẳng
lên, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào đi vào phòng ngủ,
nhảy lên cái ghế dựa rồi dùng sức nhảy lên trên tủ cao đầu giường.
Nó đứng từ trên cao nhìn xuống hai tên nhân loại đang ngủ không biết trời đất gì.
Chuẩn bị nghênh đón cơn giận lôi đình của bổn meo đi! Đồ chó kia!
.......
Ngoại trừ cái đêm thẳng thắn đó, trạng thái tinh thần của Mộ Nam Kiều có hơi
không tốt, thì mấy ngày kế tiếp hắn vẫn luôn rất bình thường, hoàn toàn
có thể trở về nhà của mình để ở, nhưng mỗi ngày mở mắt ra hắn có thể
nhìn thấy mặt trời nhỏ của hắn, cảm giác thật sự tốt quá, rất khó để hắn không được nước lấn tới, cứ ở đây một ngày lại một ngày.
Giống
như hiện tại, cơn buồn ngủ còn chưa biến mất, hai mắt còn chưa mở ra,
hắn đã ôm lấy cái chăn cuộn tròn kia, nhắm mắt cúi đầu rất quen thuộc mà cọ cọ, chóp mũi cọ vào những sợi tóc ngắn ngủn sau cổ của Lộc Kỳ, hắn
thỏa mãn bật cười vì bị ngứa.
Không có một buổi sáng sớm nào tốt hơn như vậy cả.
Hắn còn chưa kịp thở dài thì một tiếng mèo kêu "meow" chói tai vang lên,
trong giây phút đó, thậm chí Mộ Nam Kiều còn nghi ngờ có phải nhà Lộc Kỳ nuôi một con hổ con nào hay không, sau đó.....
Bộp!
Nếu trong thế giới loài mèo có cuộc thi nhảy dù, nhất định Tiểu Tam Hoa sẽ là quán quân.
Nó chuẩn xác đáp xuống cái eo không đắp chăn của Mộ Nam Kiều, cơ cá mập
dẻo dai co giãn, nó meow một tiếng rồi lại nhảy lên, nhẹ nhàng đáp lên
người Lộc Kỳ, cọ cọ nịnh nọt làm nũng.
Lộc Kỳ mơ màng ôm mèo nhỏ
vào lòng hôn hôn, sau đó lại nghe thấy một tiếng rên khẽ, người đàn ông
cao lớn nóng hổi đằng sau cậu đã tỉnh lại, xuýt xoa ngồi dậy.
Hai ngày nay Mộ Nam Kiều đều ở nhà cậu, buổi sáng thức dậy mà nằm dính vào
nhau một lát là chuyện bình thường, mà sáng nay hắn lại thức giấc một
cách dứt khoát khác thường như vậy khiến Lộc Kỳ có chút không quen, cậu
mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, mơ màng giơ tay ra, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Mộ Nam Kiều....."
Giờ phút này, dù cho có bị một con hổ dẫm vào, Mộ Nam Kiều vẫn có thể bò dậy mà ôm bạn trai của hắn.
Hắn ôm bụng, chống khuỷu tay bên người Lộc Kỳ, sát lại gần hôn lên trán cậu một cái, nhìn Tiểu Tam Hoa đang nghiêng đầu ngồi một bên, nhịn không
được mà cáo trạng: "Con gái của em dẫm lên người anh."
Mộ Nam
Kiều vừa mới ngủ dậy, giọng hơi khàn khàn, giống như tiếng đàn cello,
khiến Lộc Kỳ nghe mà tê cả lỗ tai, cậu giơ tay lên xoa xoa, theo bản
năng nói đỡ cho Tiểu Tam Hoa, " Nó không cố ý đâu, nó chỉ là một con mèo con...."
Con mèo con tám ký rưỡi kiêu căng ngẩng cao đầu.
Trong lòng Mộ Nam Kiều lải nhải, rõ ràng đây là một con heo được tô màu,
nhưng bên ngoài chỉ nhướng mày mỉm cười, chậm rãi nói: "Đúng vậy, Tiểu
Tam Hoa ngoan như vậy, nhất định là do anh đã làm chuyện gì đó khiến nó
không vui, nên nó mới nổi giận với anh, đều là lỗi của anh."
Lộc Kỳ:.....
"Anh làm gì vậy......" Cậu duỗi tay sờ lỗ tai Mộ Nam Kiều, " Mới sáng sớm anh cho em uống trà để nâng cao tinh thần hả?"
Uống trà xong thì cũng tỉnh cả ngủ, Lộc Kỳ dụi mắt, thấy Mộ Nam Kiều vẫn còn đang xoa eo, nhất thời cậu có chút chột dạ khi đứa con nghịch ngợm nhà
mình đi gây chuyện, cậu cũng duỗi tay qua xoa nhẹ hai cái, "Anh đau lắm
hả?"
"Đau." Mộ Nam Kiều không buông tha bất kỳ cơ hội khiến Lộc
Kỳ yêu thương mình, hắn xốc áo ngủ màu xanh đậm của mình lên cho cậu
xem, " Bảo bối à, em không cảm thấy nó rất biết chọn chỗ đặc biệt để
giẫm sao?"
Lộc Kỳ ngồi dậy nhìn qua thoáng qua, rồi bật cười thành tiếng.
"Thật xin lỗi......" Cậu che miệng lại, muốn che giấu sự thật rằng cậu đang
cười, nhưng đôi mắt lại cong lên, ý cười tỏa sáng: "Nhưng mà...... ha ha ha..... ha ha..."
Mộ Nam Kiều nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, bên eo của hắn có hai dấu chân hình hoa mai do con mèo mập kia giẫm lên.
Mộ Nam Kiều:.....
Con heo Tam Hoa này thật là thành thạo ghê.
Hắn ưỡn bụng nửa ngày, cũng không chờ được cái an ủi nào của mặt trời nhỏ,
lại còn bị cậu không tim không phổi mà chê cười nửa ngày, rốt cuộc hắn
không nhịn được nữa mà bắt lấy tay của cậu ấn lên eo của hắn xoa hai
cái.
Lộc Kỳ lại rút tay ra, hắn liền cứ lôi kéo không buông, hai
người cứ náo loạn trong chốc lát như vậy, cuối cùng Lộc Kỳ cũng chịu
thua, nghiêm túc xoa xoa eo cho hắn.
Ừm, xúc cảm thật sự rất tốt đó.
Mà cậu chỉ mới sờ có hai cái thì sắc mặt của Mộ Nam Kiều đã thay đổi, hắn
co chân ở trong chăn lên, túm lấy tay của Lộc Kỳ đưa lên hôn, "Được rồi, không cần xoa nữa."
Lộc Kỳ:???
Thật là một người đàn ông thay đổi thất thường.
" Hôm nay anh phải ra ngoài một chuyến." Mộ Nam Kiều nói: "Anh xin nghỉ
ba ngày rồi, để người cha già sắp về hưu của anh phải cố gắng đi làm mỗi ngày như thế, anh có chút không đành lòng."
Lộc Kỳ nhìn chằm
chằm vào khuôn mặt tuấn tú kia, không thấy được chút không đành lòng nào trên đó, nhưng đối với chuyện Mộ Nam Kiều muốn ra ngoài, cậu vẫn rất
tán thành.
Vì thế cậu vui vẻ gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, không yên tâm lắm mà nắm lấy tay Mộ Nam Kiều nhìn xem.
Vết thương trên đốt ngón tay thon dài xinh đẹp đã kết vảy, nhưng vì làn da của hắn quá mức trắng, nên nhìn càng thêm đáng sợ.
Nhưng cái này đã tốt hơn nhiều so với buổi tối hai ngày trước rồi, đêm đó ra
khỏi phòng 502, Lộc Kỳ đưa người trở về phòng 501 mới phát hiện trên
băng vải của hắn có chút máu chảy ra, sau khi mở ra mới thấy được vết
thương ở chỗ khớp xương khá nghiêm trọng, cậu nghĩ đến lời vệ sĩ nói Mộ
Nam Kiều có luyện quyền anh, lại nghĩ đến việc rất nhiều lần thấy vết
thương trên mu bàn tay của đối phương, trái tim lại đau một chút.
"Hôm nay anh đi luyện quyền anh hả?" Lộc Kỳ lật tay của hắn ra xem, cảm thấy đau lòng khi đôi bàn tay xinh đẹp như vậy lại chịu đau đớn như thế, "
Chờ qua mấy ngày nữa đi, khi nào vảy bong ra rồi lại đi, đến lúc đó bao
tay quyền anh mà em mua cho anh cũng được gửi tới rồi, lần này anh phải
mang đó nha."
"Được, anh nghe lời bạn trai." Mộ Nam Kiều thò
người qua, hôn lên môi cậu một cái, sau đó hắn mới đứng dậy xuống
giường, giơ tay cởi áo ngủ màu xanh ra, rồi mở tủ lấy quần áo trong nhà.
Hắn đưa lưng về phía Lộc Kỳ, cho nên cậu có thể nhìn thấy từng khối cơ bắp
mạnh mẽ không sót chỗ nào, vai rộng eo thon, những đường nét sắc bén
biến mất ở lưng quần, Lộc Kỳ mím môi lặng lẽ nhìn, cậu lại cảm thấy có
gì đó không đúng, bây giờ cậu đã là bạn trai của hắn rồi, cậu cứ thoải
mái mà xem thôi.
Ừm, thì là......
Mông cũng vểnh lắm.
Mộ Nam Kiều mặc xong quần áo, quay lại xoa xoa đầu Lộc Kỳ, "Buổi tối anh
có hẹn với bác sĩ tâm lý, có lẽ sẽ về trễ một chút, em muốn ăn bánh kem
không? Lúc đi ngang qua cửa hàng mà em thích, anh mua về cho em."
Hắn thản nhiên nói ra lịch trình như vậy, khiến trong lòng Lộc Kỳ nhịn
không được mà có chút nhảy nhót, cậu gật đầu liên tục như gà mổ thóc
nói: "Em muốn ăn, anh mang về chúng ta cùng nhau ăn."
Nếu buổi tối tâm tình của hắn không tốt, vậy ăn một chút đồ ngọt sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tâm tư của cậu đều viết hết lên mặt, Mộ Nam Kiều nhìn mà lòng nhũn cả ra,
nhịn không được lại ghé tới, nâng cằm của cậu lên hôn một cái, một cái
không đủ lại hôn thêm một cái nữa.
"Hai ngày nay anh ăn nhiều đồ
ngọt lắm rồi, ăn thêm bánh kem nữa sẽ sâu răng." Hắn áp môi lên khóe môi của Lộc Kỳ, còn chưa muốn rời đi, "Nếu em không muốn ăn thì anh không
mua nữa, anh mua cái khác."
"Vậy thì anh đừng mua." Tai Lộc Kỳ đỏ ửng, cậu khẽ nói: "Gần đây em cũng ăn rất nhiều đồ ngọt....."
Ánh mắt Mộ Nam Kiều tối sầm, muốn hôn cậu lần nữa, Lộc Kỳ lại như một con
cá chạch chui tọt vào trong chăn, chỉ có tiếng nói ấp úng vang lên: "Anh đừng hôn nữa, em còn chưa có đánh răng mà.... anh mau đi làm đi...."
Mộ Nam Kiều bật cười thành tiếng, cúi người ôm đống chăn cuộn tròn, rồi xoay người đi rửa mặt.
Sau khi hắn ra ngoài, Lộc Kỳ ở trong chăn lặng lẽ mở bản ghi nhớ ẩn trong điện thoại.
Cậu mím môi, lúm đồng tiền hiện lên mờ mờ bên má, trong không gian tối om
trong chăn, cậu gõ một hàng chữ: Hôm nay bạn trai vẫn trong trạng thái
bình tĩnh, thật hạnh phúc!
Tiểu Tam Hoa ngồi bên cạnh chăn nôn
nóng mà lắc lắc đuôi, nó cảm thấy hình như nó lại thất bại rồi, lại là
một ngày tên nhân loại mắt to này yêu thích tên chó to kia.