" Bộ đồ sứ ấy là con đưa cho ba." Mộ Nam Kiều nói, " Cũng không có nhờ ba đưa cho quý bà Talia."
"Ừ." Mộ Xuyên Bách đầu, " Hiểu rồi, ý của con là, con tặng cho ba hai cái hộp rỗng cũng không có vấn đề gì hả?."
Mộ Nam Kiều đỡ trán, tóc mái rũ xuống, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy bất đắc dĩ: "Ba, ba cũng không thiếu hai cái chén, con lấy hai cái chén đó mang đi tặng một người rất quan trọng rồi......cho nên, rốt cuộc ba đến đây
làm gì?"
Mộ Xuyên Bách không nói gì, chỉ nhìn tiểu khu ở bên ngoài qua cửa kính xe.
Ngoài ưu thế ở gần trường trung học Hằng Kim ra, có thể nói chung cư này "
vừa nhỏ vừa cũ", ít nhất là trong mắt của những đại gia tộc ở Thân Thành chính là cái dạng này.
Nhưng con trai của ông, một thân một
mình ở tại nơi này vượt qua toàn bộ thời cấp 3, ở trong độ tuổi nên hăng hái khí phách nhất của cuộc đời, bị bắt phải thay đổi bản tính của
mình, nguỵ trang thành một bộ dáng mềm yếu ngu xuẩn.
Có rất
nhiều vết sẹo đến nay vẫn không lành lại được, ở dưới hoàn cảnh tối tăm
ấy sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, khó tiến tới một mối quan hệ thân mật hơn, lúc nào cũng kìm nén cảm xúc bạo lực và khuynh hướng
tự hại bản thân.
Mà những cái này đều do lỗi của ông, do ông lơ
là, ông tin tưởng mù quáng vào cái gọi là " người thân", khiến ông thiếu chút nữa đã mất đi đứa con trai của chính mình.
Sau khi gặp tai nạn xe cộ, ông hôn mê hai tháng, từ lúc khôi phục ý thức tới có thể
ngồi dậy hoạt động được lại mất thêm nửa năm, sau đó ông điều tra ra vụ
tai nạn xe cộ có khả năng liên quan tới Mộ Xuyên Tùng, Mộ Xuyên Bách và
vợ suýt nữa thì phát điên lên, bởi vì Mộ Nam Kiều đang ở tại nhà cũ, mỗi ngày đều có thể gặp được tên hung thủ giết người kia.
Nhưng mỗi lần Mộ Nam Kiều gọi điện thoại cho bọn họ, đều nói mình sinh hoạt rất tốt.
Mặc kệ con trai là bị uy hiếp, hay là không muốn để bọn họ lo lắng cho nên
che giấu tình trạng thật sự, hoặc là do cả hai, Mộ Xuyên Bách cùng Talia đều rất sợ hãi, bay suốt đêm trở về đón Mộ Nam Kiều đi.
Nếu
không phải có người cản lại, Talia đã cầm cái ghế đập vào đầu của Mộ
Xuyên Tùng để ông ta tỉnh táo lại, thiếu chút nữa bà đã mất đi chồng,
lại suýt thì làm hại cả con trai, quý bà người Nga này đã định huỷ luôn
cả căn nhà của Mộ Xuyên Tùng, bà như một cơn lốc quét ngang qua, tàn phá hết sạch những đồ vật trang trí có trong nhà, một nghệ sĩ múa ballet
mảnh mai lại có thể bộc phát ra sức phá hoại như một chiến binh.
Khi đó Mộ Nam Kiều đã cao hơn cả Talia rồi, nhưng lại rất gầy, đôi mắt cũng lạnh nhạt và trầm lặng hơn, lúc được mẹ ôm lấy, hắn chỉ giao động cảm
xúc rất khẽ, hắn giơ tay lên ôm lại Talia, nhưng phần hiểu chuyện này
lại khiến tim của hai người làm cha mẹ như bị dao cắt.
Mộ Xuyên
Bách 21 tuổi đã được làm cha, lúc ấy ông thậm chí còn chưa học xong đại
học, mặc dù sư tử con này chỉ là một hồi ngoài ý muốn, nhưng đến lúc ông thật sự ôm đứa bé nhăn nhúm này vào trong lòng, ông đã thề cả đời này
phải bảo vệ Talia cùng với đứa bé thật tốt.
Nhưng ông lại không làm được, cho nên ông xứng đáng cả đời này cũng không thể đứng lên được nữa.
Hiện tại Mộ Xuyên Tùng đã bị bắt vào tù, đời này cũng không có cơ hội ra
ngoài, hai cha con bọn họ đã chân chính trở thành chủ nhân của tập đoàn
Mộ thị, nhưng nếu có thể sử dụng tất cả những thứ này để đổi lấy một cơ
hội lựa chọn lại lần nữa, ông vẫn tình nguyện làm một kẻ bị gia tộc vứt
bỏ, làm một ông chủ mở một cửa hàng nhỏ, ít nhất khi đó, con của ông vẫn là một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa.
Chỉ là thời gian thì không
thể quay lại được, may mắn ở cái nơi rách nát tối tăm ấy, vẫn có một khe hở để ánh mặt trời chiếu rọi vào.
" Con lấy chén đưa cho người con thích hả?" Mộ Xuyên Bách chậm rãi hỏi, "Đó là người như thế nào?"
Thích.......
Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì lại nghe được từ này, ngay sau đó lại tiến
vào trong lòng, giống như tiếng sấm trong tiết Kinh Trập*, đánh thức
ngọn cỏ đang yên lặng. Từ đây vạn vật bắt đầu im hơi lặng tiếng mà sống
lại, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.
* Kinh Trập là một từ
ghép tiếng Hán, dịch nghĩa ra tức là chỉ thời điểm những tiếng sấm xuất
hiện giúp cho các loài côn trùng và sâu bọ sinh sôi, phát triển. Vì vậy, cũng có thể hiểu một cách đơn giản rằng Kinh Trập là "sâu nở".
Sắc mặt của Mộ Nam Kiều nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh hắn lại nở nụ cười.
" Là nhất kiến chung tình." Mộ Nam Kiều nhìn về phía cha của mình, đôi
mắt hẹp dài xinh đẹp chứa ánh sáng lấp lánh, " Ba, ba không biết lần đầu con gặp em ấy là dưới tình cảnh như thế nào đâu, rất khó để không yêu
ngay được."
" Khá tốt." Mộ Xuyên Bách nói: " Ba với mẹ con cũng là nhất kiến chung tình."
Mộ Nam Kiều không đồng tình mà nhún vai: "Hai người là ham mê sắc đẹp của nhau."
Mộ Xuyên Bách bất mãn: "Đều là nhất kiến chung tình, sao con còn dìm ba của mình vậy hả?"
Mộ Nam Kiều: " Lúc ấy con không thấy mặt của em ấy, mà khuôn mặt của con cũng bị bầm dập."
Mộ Xuyên Bách: " Con thắng rồi, con trai."
Rẽ mây nhìn thấy mặt trời, mở lòng thông suốt, tâm tình của Mộ Nam Kiều
rất tốt, hắn muốn nhanh chóng đi lên để gặp Lộc Kỳ, thế là hắn muốn tiễn cha mình đi, " Ba về đi, con muốn đi nấu cơm cho em ấy."
Mộ Nam Kiều xuống xe, đột nhiên như nhớ tới cái gì, hắn nhíu mày.
" Ba, người con thích là con trai." Hắn chần chừ nói: " Mẹ, bà ấy....."
Ở Nga, đồng tính luyến ái là cộng đồng bị bài xích rất nghiêm trọng, dù
cho là lớp giới trẻ, cũng đều ôm thái độ không ủng hộ, không quan tâm,
chỉ cần không có liên quan gì tới mình thì sẽ chỉ nhận lại thái độ khinh thường, mà thế hệ trước lại càng bảo thủ hơn.
Mộ Xuyên Bách hạ
cửa kính xe xuống, xua tay với Mộ Nam Kiều: "Mẹ của con đã từng nói, nếu có một ngày con nguyện ý ôm bất kỳ một ai đó, thì dù bà ấy có phải trả
giá cái gì cũng đều chấp nhận được hết."
Đây vốn dĩ là một cảnh
tượng vô cùng cảm động, nhưng không biết vì sao, ba hắn vừa nói xong câu ấy, đột nhiên từ nơi nào đó móc ra một cái khẩu trang mang lên, còn
nháy mắt với hắn.
Mộ Nam Kiều:???
"Mộ Nam Kiều!" Lộc Kỳ
chạy chậm lại đây, hơi thở có chút dồn dập, "Tiểu Bạch không có việc gì, anh đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về, tôi sợ anh mua quá nhiều đồ,
nên ra đây đón anh."
Cậu chú ý tới người ngồi trong xe, chần chờ một chút mà ngừng lại: "Tôi làm phiền anh với......."
Mộ Nam Kiều: "......."
Rốt cuộc hắn biết vì sao ba hắn nhanh chóng mang lên khẩu trang rồi, như
vậy mới không thấy được hai khuôn mặt tương tự như copy paste của cha
con bọn họ.
Vì thế hắn bình tĩnh mà trả lời: " Ông chủ của tôi."
Mộ Xuyên Bách mỉm cười chào hỏi, dù cho Lộc Kỳ chỉ thấy được đôi mắt mỉm cười ra nếp nhăn kia của ông.
Lộc Kỳ khách khí chào hỏi: " Chào ngài."
Ông chủ khởi động xe đi rồi, hai người xách túi mua hàng lên lầu.
Lộc Kỳ hắc xì một cái, cậu xoa xoa mũi, nghèn nghẹn nói: " Đúng thật là họ hàng, đôi mắt của hai người rất giống nhau."
Mộ Nam Kiều bắt đầu hối hận lúc trước mình thuận miệng nói bậy rồi, khi đó hắn cho rằng sẽ không có quá nhiều tiếp xúc với cậu, cho nên không cần
thiết phải giải thích quá nhiều, nhưng hiện tại lời nói dối đang ngày
càng có xu thế như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Tốt nhất vẫn nên tìm thời gian thích hợp nào đó nói ra sự thật, lúc nấu cơm Mộ Nam
Kiều vẫn luôn suy nghĩ phải đem chuyện này nói ra từ đầu tới cuối như
thế nào.
Nhưng kế hoạch là kế hoạch, những điều ngoài ý muốn vẫn luôn tới nhanh hơn so với kế hoạch rất nhiều.
Lúc nấu cơm Lộc Kỳ vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót, vừa mắng Lâm Uyên là
tên thất đức, vừa dùng dao cắt con cá tuyết ra từng miếng nhỏ, có cậu ở
một bên hỗ trợ, hai món mặn một món canh rất nhanh đã hoàn thành, Lộc Kỳ đã sớm đói bụng từ lâu, nên cậu ăn không ít.
Ăn cơm xong, Lộc Kỳ hỏi Mộ Nam Kiều có muốn xem phim điện ảnh không, hai người ngồi trên sô pha, cái ghế sô pha nhỏ có thể ngồi được ba người, nay lại bị hai chàng thanh niên cao gầy chen chúc ngồi lên, Lộc Kỳ chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, dưới âm lượng của khúc nhạc dạo đầu, Mộ Nam Kiều ho một
tiếng: " Lộc Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hắn vừa nói ra
lời mở đầu như vậy, Lộc Kỳ lại đột nhiên che miệng lại, một đôi nắt nai
con to tròn đảo quanh, cậu đột nhiên đứng lên.
Mộ Nam Kiều bị
giật mình, hai chân dài để buông lỏng, hắn ngồi thẳng lưng ngay ngắn,
nghĩ thầm, hắn còn chưa nói gì mà, sao lại có phản ứng lớn như vậy?
Sau đó Lộc Kỳ bước qua đôi chân dài của hắn, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn ra.
Mộ Nam Kiều:......
Chân tướng này khiến người ta buồn nôn như vậy sao?
Hắn sửng sờ một chút, rồi nhanh chóng đứng lên chạy thẳng vào nhà vệ sinh.