Cố Ngạn Thanh và Cố Trân Dao cũng rất muốn giúp Đường Diệp một tay,
nhưng hiện tại cả hai đều đang bị thương hơn nữa tốc độ di chuyển của cả Đường Diệp và Hàn Bái quá nhanh, đến cả anh và Cố Trân Dao phải tập
trung nhìn thật kỹ mới có thể thấy được.
Người bình thường như
Phương Hà Uy, Phương Thiên Bảo và Lạc Cẩm Oanh thì chỉ thấy chớp nháy,
hoàn toàn không thấy được hình ảnh nào rõ ràng.
Cố tiểu thiếu gia thấy Phương Châu Hoa lo lắng cho Đường Diệp đến khóc, anh nào đành
lòng, anh dời người của cô sang cho chị gái của mình đỡ rồi đứng dậy
chuẩn bị giúp mẹ của cô một tay thì bỗng hai cái bóng trước mặt dừng
lại.
Lúc này mọi người có thể thấy rõ cả người của Hàn Bái từ
trên xuống dưới không có chỗ nào là không có bị thương. Hàn Bái mở trừng trừng hai mắt, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể, cả cơ
thể của ông ta ngã rạp xuống đất.
Tất cả đều giật mình chấn kinh, Hàn Bái đã chết, chết vì vết thương chí mạng ở sau cổ, phía sau cổ của
ông ta bị một con dao đâm sâu máu chảy ra không ngừng, con dao đó là con dao mà khi nãy Hàn Bái đã đâm Phương Châu Hoa.
Lạc Cẩm Oanh mừng rỡ khi thấy Đường Diệp giết được Hàn Bái, niềm vui, sự mừng rỡ chưa kéo dài được bao lâu thì Phương Châu Hoa cùng Cố Ngạn Thanh và những người
khác đều sững người, gần như là chết điếng khi thấy cơ thể Đường Diệp
dần dần trở nên trong suốt.
Phương Châu Hoa mặc kệ vết thương ở
bụng, cô đứng dậy chạy đến chỗ mẹ của mình, cô vươn tay muốn nắm tay của bà nhưng không được, cô sợ hãi bật khóc, giọng nói nghẹn lại: “Sao lại
như vậy? Chuyện này là sao? Mẹ bị làm sao thế? Mẹ đừng có dọa con như
thế, con sợ lắm.”
Đường Diệp muốn lau nước mắt cho con gái mình
nhưng lại không thể, nước mắt của bà lăn dài trên má, ánh mắt lưu luyến
muốn ở cạnh Phương Châu Hoa thêm nữa: “Đừng khóc, mặc dù mẹ không thể ở
bên cạnh bảo vệ cho con nữa, nhưng bên cạnh con vẫn còn Gia Tường, Ngạn
Thanh và mọi người, con và mọi người nhất định sẽ đánh bại được Dương
Hoài Châu, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên người con yêu. Mẹ biết con
sẽ đau lòng vì mẹ không còn, nhưng đừng đau lòng quá lâu con nhé.”
Phương Châu Hoa lắc đầu, nấc lên từng tiếng: “Con không cần, con không cần ai
bảo vệ cả, con chỉ cần mẹ, chỉ cần mẹ là đủ rồi.” Phương tiểu thư bất
chấp việc có ôm được mẹ của mình hay không cô vẫn lao đến, khoảnh khắc
hai tay của cô vòng qua ôm lấy cũng là lúc Đường Diệp hoàn toàn tan
biến.
Phương Châu Hoa ngã khụy xuống đất khóc trong sự đau đớn,
miệng không ngừng gọi mẹ, trái tim cô rất đau, đau đến tê tâm phế liệt.
Cố Ngạn Thanh cùng Lạc Cẩm Oanh mỗi người một bên vỗ về an ủi cô, bà
cùng Phương Hà Uy cũng đau khổ không kém, một lần nữa mất đi Đường Diệp
bọn họ sao có thể không đau lòng được chứ?
“Ngạn Thanh! Anh mau
liên lạc với anh Vĩnh Lâm đi, anh ấy tài giỏi, hiểu biết nhiều như thế
chắc chắn sẽ có cách cứu mẹ, nhất định sẽ có cách mang mẹ trở về với
em.” Phương Châu Hoa khổ sở, nước mắt giàn giụa gần như là cầu xin bạn
trai của mình.
Cố Ngạn Thanh không biết phải nói như thế nào, mẹ
của cô đã không còn, đã hoàn toàn tan biến rồi thì làm sao có thể nào
quay trở về được nữa, nhưng với tình hình hiện tại anh sao có thể nói
như vậy được. Nhìn thấy người mình yêu đau khổ anh đau lòng, khó chịu
không kém ai, ngoại trừ việc ôm chặt lấy Phương Châu Hoa anh không biết
làm gì khác nữa.
Phương tiểu thư khóc đến nổi khàn cả giọng, khóc không thành tiếng nữa rồi,
nỗi đau này quá lớn, bỗng toàn thân của cô đau nhói, cô ôm ngực miệng há to cố gắng hít thở, Phương Châu Hoa cảm thấy máu trong người mình giống như đang chảy ngược vậy. Bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều
chịu đau đớn.
“Hoa Hoa! Em bị làm sao vậy? Em đừng dọa anh, em bị đau ở đâu mau nói cho anh biết đi.” Cố Ngạn Thanh nhận thấy sự bất
thường từ bạn gái của mình, anh hoảng loạn không ngừng hỏi cô sau đó
quay sang nhìn Cố Trân Dao.
Cố Trân Dao còn chưa kịp làm gì thì
Phương Châu Hoa đã ngất lịm đi, Cố tiểu thiếu gia cùng mọi người loạn
hết cả lên, anh vừa định bế cô lên thì đôi mắt của anh mở to hết cỡ,
những người có mặt cũng ngây người khi thấy vết bớt trên gương mặt của
cô biến mất.
Lúc này, Phương Thiên Bảo đã hiểu ra mọi chuyện rồi: “Hóa ra vết bớt trên mặt của Hoa Hoa là do thím út làm.”
Cố Ngạn Thanh chỉ bị bất ngờ một vài giây sau đó không quan tâm đến chuyện vết bớt nữa, anh vội bế Phương Châu Hoa lên sau đó dùng toàn bộ sức lực của mình chạy thật nhanh đến bệnh viện.
……………………………………………….
Âu Thanh Nguyên, Âu Diệu Hàm cùng Cố Tư Nhuệ có mặt ở bệnh viện ngay sau
khi Phương Châu Hoa được đưa vào phòng cấp cứu, Cố Vĩnh Lâm và Lâm Quang Vân cũng đã có mặt. Âu Thanh Nguyên nắm cánh tay của Cố Ngạn Thanh, đôi mày nhíu chặt, mặt mày cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Sau khi chúng tôi rời đi đã có chuyện gì xảy ra? Sao Hoa Hoa lại bị thương đến mức phải đưa vào
phòng cấp cứu?”
Cố Trân Dao đứng ra kể lại mọi chuyện cho mọi
người nghe, sau đó hỏi Âu Diệu Hàm: “Ba mẹ của em sao rồi? Có bị thương
nặng lắm không?”
“Dạ không sao, ba mẹ em chỉ bị thương nhẹ thôi
ạ, khi em cùng chú và Tư Nhuệ về đến nhà thì không thấy Vưu Thế An cùng
đồng bọn của cậu ta đâu cả, chúng ta đã mắc bẫy của Vưu Thế An và Hàn
Bái rồi.” Âu Diệu Hàm chậm rãi cất giọng trả lời, về đến nhà không thấy
ai, ba mẹ của cô vẫn bình an vô sự, lúc đó cô cùng Âu Thanh Nguyên, Cố
Tư Nhuệ đã đoán ra được đây là cái bẫy rồi, là âm mưu của bọn chúng.
Cố Trân Dao cắn khóe môi, chần chừ, do dự một lúc mới mở miệng nói: “Còn
một chuyện tôi chưa nói cho mọi người biết nữa, đó là… mẹ của Hoa Hoa đã không còn nữa rồi, sau khi giết chết Hàn Bái bà ấy cũng đã tan biến.”
“Trời ơi! Đả kích này sao Hoa Hoa có thể chịu được, cậu ấy sao có thể vượt
qua nỗi đau này đây.” Âu Diệu Hàm kinh hãi, che miệng thốt lên.
Đây chính là chuyện mà mọi người lo lắng nhất, tất cả đều im lặng đưa mắt
nhìn nhau, không chỉ có Phương Châu Hoa mà Hàn Gia Tường sau biết tin
này chắc chắn cũng sẽ đau khổ, khó lòng mà vượt qua được nỗi đau mất mẹ
này.