Hàn Gia Tường quay đầu nhìn Cố Ngạn Thanh, cặp mắt lạnh lẽo, đầy sự uy
hiếp: “Cố Ngạn Thanh! Anh cắn chị ấy rồi à?” Nếu thật sự là vậy thì đợi
vết thương của cậu khỏi rồi cậu sẽ cho Cố Ngạn Thanh biết tay.
“Tôi không có bị điên, tôi thừa biết tính nghiêm trọng nếu biến cô ấy thành
ma cà rồng.” Cố tiểu thiếu gia đáp lại với gương mặt vô cảm, chính anh
cũng muốn biết là kẻ khốn kiếp nào dám cắn bảo bối nhỏ của anh, anh nhất định phải băm tên đó nát như tương.
Những người có mặt đều ninh
ninh trong đầu là Phương Châu Hoa bị ma cà rồng cắn nên đã biến thành
nửa người nửa ma cà rồng, duy chỉ có Hàn Bái là sợ hãi, cả người cố lùi
về phía sau khi chạm phải ánh mắt của cô, miệng ông ta lắp bắp thốt lên: “Cô, cô, cô là Đường Diệp!”
Lời này của Hàn Bái vừa thốt ra
ngoại trừ Hàn Gia Tường và Phương Trường Châu thì khiến cho những người
còn lại ngơ ngác, khó hiểu. Đường Diệp là ai? Rõ ràng người trước mặt
ông ta là Phương Châu Hoa cơ mà.
Phương Trường Châu nhíu mày quan sát em gái của mình, mặc dù anh chưa từng thấy dáng vẻ tàn nhẫn, sắc
lạnh của thím út mình nhưng anh lại dám khẳng định người trước mặt anh
không phải là Phương Châu Hoa mà là Đường Diệp bởi vì khí chất cao quý,
thanh tao lại lạnh lùng này chỉ có thể là bà, không lẫn vào đâu được.
Hàn Gia Tường nhìn Phương Châu Hoa không rời, người trước mặt thật sự là mẹ của cậu sao? Ngay từ lúc nhỏ khi mà cậu mới vừa sinh ra cậu đã không
được ở bên cạnh mẹ của mình, cậu chỉ thấy mẹ qua tấm ảnh còn sót lại ở
trong nhà.
Đường Diệp cười lạnh một tiếng, từng bước từng bước
tiến đến gần Hàn Bái, bà cúi xuống bóp cổ của ông ta, cặp mắt lạnh lẽo
tràn ngập sự hận thù, căm phẫn: “Tôi còn tưởng ông không nhận ra tôi nữa chứ, tôi có nên vui mừng khi ông vẫn còn nhận ra tôi không?”
Làm sao Hàn Bái lại có thể không nhận ra Đường Diệp được chứ? Ánh mắt lạnh
tựa như băng, dáng vẻ kiêu kỳ, cao quý đó cho dù bây giờ bà đang ở trong thân xác của Phương Châu Hoa thì liếc mắt một cái ông ta cũng nhận ra,
cả đời này tới chết ông ta cũng không quên được.
Cố Vĩnh Lâm cau
mày quan sát mọi chuyện rồi thốt lên: “Đúng thật người trước mặt không
phải là Châu Hoa, em ấy đã bị một ma cà rồng nhập vào rồi, kỳ lạ là anh
không thể nào xác định được cấp bậc của ma cà rồng này.” Nửa người nửa
ma cà rồng mà mạnh đến mức này thì phải có cấp bậc chứ, sao anh lại
không cảm nhận được gì hết vậy?
Cố Ngạn Thanh nheo mắt nhìn
Phương Châu Hoa chằm chằm, sắc mặt tối sầm khi nghe anh trai nói, lần
đầu tiên anh nghe chuyện ma cà rồng có thể nhập vào người khác đấy.
Trong lòng Cố Ngạn Thanh bắt đầu lo lắng, hoảng sợ, anh sợ tên ma cà
rồng kỳ lạ này sẽ không chịu trả lại cơ thể cho Hoa Hoa của anh, như vậy thì nguy to.
Hàn Bái ôm tay của Đường Diệp muốn gỡ tay của bà ra khỏi cổ mình nhưng sức lực của bà quá mạnh, ông ta cố cách mấy cũng
không đá động gì được tới bà. Hàn Bái liếc mắt nhìn sang Hàn Gia Tường
thấy cậu dửng dưng, không quan tâm đến người ba này thì trong lòng vô
cùng giận dữ, ông ta hận không thể giết chết đứa con này, nhưng hiện tại cậu chính là người có thể cứu được cái mạng của ông ta, ông ta không
thể mắng.
“Đường Diệp! Xin em hãy tha cho anh một mạng, Gia Tường đã mất mẹ rồi không lẽ em muốn nó mất luôn cả ba hay sao?”
Đường Diệp nghe đến tên của con trai liền có phản ứng, bàn tay đang bóp cổ
Hàn Bái được nới lỏng, bà quay sang nhìn Hàn Gia Tường, thấy con trai
sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt, đứng khom người chịu đau đớn bà liền quăng
Hàn Bái sang một bên, nhanh chân chạy đến bên cạnh con trai của mình.
Hàn Bái nhân cơ hội này trốn thoát,
dùng hết sức bình sinh, sức mạnh của mình mà chạy. Bây giờ điều mọi
người quan tâm chính là người nào đã nhập vào Phương Châu Hoa, Hàn Bái
trốn thoát cũng mặc kệ ông ta, đợi chuyện này giải quyết xong thì bắt
ông ta cũng không muộn.
“Gia Tường! Sao con lại bị thương nặng
như thế? Là kẻ nào dám đánh con ra nông nổi này?” Đường Diệp không dám
chạm mạnh vào người của Hàn Gia Tường, bà sợ sẽ làm đau con trai mình,
bà giận dữ, hận không thể giết chết kẻ đã đánh cậu thành ra thế này.
Hàn Gia Tường không trả lời, lần đầu cảm nhận được sự quan tâm, tình cảm
của mẹ dành cho mình, cậu rưng rưng, rủ bỏ dáng vẻ mạnh mẽ, bất cần,
lạnh lùng của mình mà ôm chầm lấy Đường Diệp: “Mẹ!”
Đường Diệp
bật khóc vỗ về đứa con trai nhỏ của mình. Thấy Hàn Gia Tường sắp đứng
không vững nữa bà vội buông cậu ra, quay đầu nhìn Cố Vĩnh Lâm nhờ vả:
“Cố đại thiếu gia! Cậu giúp tôi chữa trị cho Gia Tường với.”
Cố
Vĩnh Lâm khẽ gật đầu tiến đến dùng sức mạnh của mình chữa trị cho Hàn
Gia Tường. Cậu sau khi được chữa trị sắc mặt đã khá lên một chút, cơ thể đã đỡ đau hơn rất nhiều, người đã có thể đứng vững: “Cảm ơn anh.”
Đường Diệp cảm kích liên tục cảm ơn Cố Vĩnh Lâm, bà biết mọi người đang thắc
mắc điều gì, bà không tiện giải thích quá nhiều chỉ có thể nói sơ qua
cho mọi người hiểu: “Tôi là mẹ của Gia Tường cũng là mẹ ruột của Hoa
Hoa.”
Chỉ một câu nói này của Đường Diệp đã khiến cho những người có mặt chấn kinh, sửng sốt, bọn họ bắt đầu hoang mang, không kịp xử lý
lượng thông tin mà mình nghe được. Bà lại cất giọng nói tiếp: “Hoa Hoa
và Gia Tường là chị em cùng mẹ khác cha, chuyện này rất dài hiện tại tôi không thể kể hết cho mọi người nghe được, tôi chỉ muốn nói cho mọi
người biết rằng hiện tại Hoa Hoa đang gặp nguy hiểm, cả Dương Hoài Châu
lẫn Hàn Bái đều nhắm vào con bé, tôi mong mọi người có thể bảo vệ nó.”
Bà vừa nói xong thì ngất đi, Cố Ngạn Thanh vội chạy đến đỡ lấy cơ thể của
Phương Châu Hoa, Phương Trường Châu cố gượng chịu đau bước đến chỗ em
gái: “Ở đây không an toàn, tôi sợ cái người Dương Hoài Châu gì đó bất
ngờ xuất hiện thì nguy, chúng ta về Phương gia trước đi.”
Tất cả
đều gật đầu đồng ý với Phương Trường Châu, Cố Ngạn Thanh bế Phương Châu
Hoa lên sau đó rời khỏi nghĩa trang cùng mọi người.