Yêu đương với Lục Ngạn mấy năm nay, Dư Đàn ban đầu như mặt trời nhỏ luôn toát ra sự tự tin ấy vậy mà nay mặt trời đó cũng đang từ từ lụi tàn.
Khi Lục Ngạn ngày càng trở nên xuất sắc hơn, ngày càng nổi tiếng hơn, cô
lại luôn cảm thấy dường như mình càng ngày càng không xứng với anh ta.
Thời gian qua đi, vật đổi sao dời, bây giờ gần như trang điểm đã trở thành
công việc thường ngày của Dư Đàn khi đi làm. Cô cũng không cảm thấy
chuyện vẽ lông mày, đánh mắt ở ngay trước mặt Tạ Chi Dục có gì không ổn.
Dư Đàn nói với Tạ Chi Dục: “Cho tớ thêm mười phút! Tớ có thể nhanh chóng trang điểm xong ngay.”
Tạ Chi Dục uể oải đứng dựa vào khung cửa: “Không cần vội.”
Trang điểm khi đi làm thì vô cùng đơn giản đến nỗi gần như Dư Đàn nhắm mắt cũng có thể làm được.
Đánh kem nền rồi lại cẩn thận tô lại hàng lông mày vốn đã không tệ theo
đường nét sẵn có của nó, đánh phấn mắt tông đất lên, kẻ eyeliner, kẹp
mi….
Nói là mười phút nhưng thực tế lại chưa đến mười phút.
Dư Đàn ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Chi Dục: “Tớ trang điểm như vậy trông ổn chứ?”
“Rất đẹp.”
Nói tóm lại, theo mắt nhìn của Tạ Chi Dục thì dù Dư Đàn có như thế nào cũng đều xinh.
Tạ Chi Dục bước mấy bước đến gần Dư Đàn, duỗi tay tháo dây buộc tóc trên
đầu cô xuống. Mái tóc dài hơi xoăn rơi xuống vai cô càng tôn thêm vẻ đẹp điềm tĩnh của cô.
Anh đứng sát ngay phía sau lưng cô, bỗng nhiên đưa tay véo nhẹ khuôn mặt của cô một cái, dáng vẻ ương bướng nói: “Lời
tớ nói mà cậu cũng không tin? Ông đây nói cậu đẹp thì cậu chính là người đẹp nhất!”
Dư Đàn cười hì hì: “Thật không đấy?”
“Tớ đã bao giờ nói dối chưa?”
“Hì hì, vậy cậu cũng là người đẹp trai nhất!”
“Nói ít ít thôi.”
“Tớ cũng nói thật mà!”
Tạ Chi Dục khoanh tay, khẽ cười một tiếng, kéo cô lại gần rồi nhìn cô: “Bây giờ đi luôn sao?”
“Đi thôi!”
*
Dư Đàn có hộ khẩu ở thành phố C nên cô hoàn toàn không hề biết cục dân
chính của khu cô đang sống cụ thể ở đâu. Tuy nhiên dường như Tạ Chi Dục
biết rõ nên không cần dùng dẫn đường đã có thể lái xe thẳng đến đích
đến.
Không quá mười phút, một chiếc Mercedes Benz dòng G-class màu đen đã đỗ vào chỗ đậu xe bên ngoài cục dân chính.
Tâm trạng Dư Đàn không hề có sự vui sướng và hưng phấn, nhiệt tình khi đi đăng ký kết hôn mà trái lại cô lại tò mò nhiều hơn.
Nỗi lòng này giống như tâm trạng cô vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi.
Cô luôn cảm thấy sau tiếng chuông đồng hồ điểm lúc không giờ chính là
giờ phút chứng kiến điều kỳ diệu.
Từ lúc này trở đi, cuộc sống của cô sẽ có những thay đổi long trời lở đất hay sao?
Cô sẽ sống cuộc sống mà cô từng ước ao chứ?
Cô sẽ không còn phiền muộn nữa chứ?
Hiển nhiên suy nghĩ của Tạ Chi Dục thực tế hơn Dư Đàn nhiều, hành động của
anh luôn nhanh chóng, tính cách và phong cách làm việc không hề dây dưa
dài dòng.
Với Dư Đàn, trông anh giống như sắp đi ký kết một hợp đồng nhỏ nào đó, không có gì quan trọng cả.
Dường như cô cũng đã bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh. Cô bị ảnh hưởng đến
nỗi chính bản thân cô cũng cảm thấy giống như mình đang đi ra ngoài giải quyết chuyện gì đó, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trọng đại của đời
người như kết hôn.
Hai người cùng đi vào cục dân chính rồi lấy số, điền thông tin vào tờ khai, chụp ảnh chung với nhau.
Suốt cả hành trình Dư Đàn cứ mơ mơ màng màng, dù làm gì cũng đều theo tiết
tấu của Tạ Chi Dục. Tạ Chi Dục bảo cô ký tên thì cô sẽ ký tên, bảo cô
đến chụp ảnh chung với nhau thì cô sẽ đứng bên cạnh anh giả vờ cười.
Chuyện này rất giống với thời họ còn là học sinh ra ngoài chơi, những
chuyện chuẩn bị và sắp xếp đều do Tạ Chi Dục làm, Dư Đàn chỉ có trách
nhiệm đi theo anh mà thôi.
Theo lịch âm thì hôm nay cũng không
phải ngày thích hợp để cưới gả, hơn nữa bây giờ đã là xế chiều nên gần
như cục dân chính chỉ có một cặp cô dâu chú rể là Tạ Chi Dục và Dư Đàn.
Quá trình nhanh hơn so với tưởng tượng của Dư Đàn, sau cùng cô và Tạ Chi
Dục ngồi xuống trước mặt nhân viên công tác, nhìn đối phương nhập thông
tin vào máy tính.
Tạ Chi Dục có quốc tịch Hồng Kông nên giấy tờ anh phải mang khi đăng ký kết hôn cũng khác với Dư Đàn nhưng nó vẫn rất đầy đủ.
Nhân viên công tác cẩn thận sắp xếp lại giấy tờ giúp anh: “Công dân Trung
Quốc đại lục xin giấy chứng nhận thị thực hợp pháp, giấy chứng nhận chưa lập gia đình, thẻ căn cước, ừm, đủ cả đây rồi.”
Hai bản giấy
chứng nhận kết hôn mới vừa ra lò hơn nữa ảnh chụp chung của hai người
cũng được dán lên đã nhanh chóng hoàn thành. Dưới sự chứng kiến của Dư
Đàn và Tạ Chi Dục, nhân viên công tác lần lượt đóng dấu in nổi lên hai
bản giấy chứng nhận kết hôn.
“Chúc mừng hai bạn, chúc hai bạn hạnh phúc viên mãn, trăm năm hòa hợp.”
Hiếm khi nào Tạ Chi Dục chịu vứt bỏ sự kiêu ngạo như lúc này, vẻ mặt anh đầy ôn hòa nói tiếng cảm ơn với đối phương.
Nhưng dường như Dư Đàn không hề quan tâm, đầu cô ngoảnh đi liếc nhìn bên kia.
Ở cục dân chính không chỉ giải quyết chuyện kết hôn mà còn giải quyết chuyện ly hôn.
Nhân viên công tác đưa giấy chứng nhận kết hôn đã làm xong cho Dư Đàn nhưng
sự chú ý của Dư Đàn đã bị thu hút bởi tiếng cãi vã cách đó không xa.
Lúc nãy, khi điền thông tin vào tờ khai, Dư Đàn đã chú ý tới đôi vợ chồng
trẻ tuổi kia. Ban đầu cô cho rằng bọn họ cũng đến đăng kí kết hôn nhưng
không ngờ bọn họ lại đến đây để ly hôn.
Chuyện ly hôn cũng không
phải chuyện gì hiếm lạ nhưng vấn đề là đây là lần đầu tiên Dư Đàn nhìn
thấy người ta ly hôn ở cục dân chính.
Không biết sau này liệu cô có phải đi đến bước đường này không.
Có thể thấy bên nhà gái trông chưa đến ba mươi tuổi, lúc này cô ta đang
chỉ vào cái mũi to của nhà trai quát ầm ĩ: “Cuộc hôn nhân này nhất định
tôi phải ly hôn rồi! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có hòa giải thế
nào thì cũng vô dụng cả thôi! Trong thời gian kết hôn anh đã ngoại tình, trên tay tôi có chứng cứ vô cùng đáng tin cậy đây này! Nếu ầm ĩ đến tòa án thì kết quả cũng vẫn vậy thôi!”
Chỗ nào có tin tức sốt dẻo thì chỗ đó sẽ có Dư Đàn.
Bản thân mình nhiều chuyện chưa đủ, cô còn giật góc áo Tạ Chi Dục nói: “Cậu xem, người đàn ông này lại ngoại tình trong thời gian kết hôn, đám đàn
ông này thật ghê tởm mà!”
Tạ Chi Dục cũng là đàn ông, lúc này anh đang cúi đầu nhìn Dư Đàn.
Dư Đàn hóng hớt đến nghiện, trong lúc vô thức cô ôm cánh tay Tạ Chi Dục rồi đi chậm lại.
Tạ Chi Dục cũng mặc kệ Dư Đàn hóng hớt, trên tay anh cầm hai bản giấy
chứng nhận kết hôn màu đỏ hồng, trên con dấu có hình hoa mẫu đơn với ngụ ý gia đình viên mãn.
Dư Đàn đang xem trò vui còn Tạ Chi Dục thì
đang nhìn cô. Góc trống trong trái tim anh dường như đã được lấp đầy,
tốt đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phía bên kia giọng của người phụ nữ lại vang lên: “Con mẹ nó nhà anh đấy, anh đi ngoại tình
với phụ nữ thì tôi cũng chịu đựng được! Nhưng ai mà ngờ được anh lại đi
ngoại tình với đàn ông! Anh là gay! Anh đấy, cái tên gay chết bầm này
anh lừa cưới tôi chứ gì!”
Dư Đàn kích động túm chặt cánh tay Tạ
Chi Dục, nhỏ giọng nói: “Tạ Chi Dục, cậu có nghe thấy không! Tên đàn ông kia là gay đấy! Trời ạ! Buồn nôn quá đi mất! Lại còn vừa lừa cưới vừa
ngoại tình, hơn nữa còn là gay. Cô gái kia cô ấy cũng thảm quá đi!”
Tạ Chi Dục tặc lưỡi chậc một tiếng, nâng tay lên vòng qua cổ Dư Đàn, vừa
đẩy vừa ôm dẫn cô đi ra ngoài. Hiếm khi nào tâm trạng anh tốt như vậy,
tuy anh đang ôm cô trong lòng nhưng vẫn sợ cô không cánh mà bay, mỗi
bước đi của anh đều vô cùng cẩn thận.
Dư Đàn có dây thần kinh
chậm hiểu, chậm tiêu, thậm chí đến tận bây giờ cô vẫn không hề ý thức
được rằng mình đã là vợ người ta rồi.
Đi đến bãi đỗ xe, mở khóa
xe Mercedes Benz dòng G-Class, Tạ Chi Dục gần như ôm Dư Đàn vào xe giống như sợ cô lại chạy đi hóng hớt.
Dư Đàn nói có sách mách có
chứng: “Tớ như này không phải thích nghe chuyện nhà người ta đâu, tớ
cũng đang ghi chép lại tư liệu thực tế mà, không chừng trong tương lai
viết kịch bản sẽ dùng đến đấy?”
Tạ Chi Dục không coi những lời
ngụy biện mà Dư Đàn nói ra gì, anh thấy cô ngồi ở ghế phụ lái mãi mà vẫn chưa thắt dây an toàn nên anh chủ động thắt hộ cô.
Trong khoảnh khắc anh kề sát vào người cô, Dư Đàn đột nhiên im lặng.
Khoảng cách gần như vậy khiến Dư Đàn nhớ lại khung cảnh trên đu quay. Trong
chớp mắt, trải nghiệm bị anh cắn vẫn in hằn trong tâm trí cô. Cô vô thức đưa tay lên che miệng mình lại, rất sợ sẽ lại bị thú dữ tập kích.
Vốn ban đầu Tạ Chi Dục không nghĩ nhiều về chuyện đó nhưng giờ lại bị hành động này của Dư Đàn chọc tức đến bật cười.
Một tiếng “Tách” vang lên, dây an toàn đã cài xong nhưng anh vẫn cố ý không rời đi. Vẻ mặt anh tức giận nhìn cô: “Cậu che miệng làm gì đấy?”
Dư Đàn không dán lông mi giả mà chỉ bôi một lớp dung dịch định hình cố
định lông mi, từng chiếc lông mi rõ ràng vừa dài lại vừa cong. Cô nháy
mắt với Tạ Chi Dục mấy cái, lông mi chớp chớp, chuyển động giống như
cánh chim.
Tạ Chi Dục cười dùng ngón tay khều vào muốn hất mi mắt của Dư Đàn nhưng bị cô tránh đi, cùng lúc đó anh kéo bàn tay đang che
miệng của cô xuống, cực kì ngả ngớn mà nói: “Sợ tớ cắn cậu nữa à?”
Dư Đàn kêu lên: “Tạ Chi Dục! Cậu còn dám cắn tớ nữa thì cậu chết chắc rồi!”
“Không cắn.” Hơi thở Tạ Chi Dục đột nhiên tới gần, anh giữ chặt cô lại để cô không thể lùi về phía sau.
Trước mặt Dư Đàn, Tạ Chi Dục chưa từng nói dối, anh không có kinh nghiệm hôn nên về phương diện này anh rất mù mờ.
Từ khi sinh ra con người đã có một số bản năng, ví dụ như mút vào.
Môi và môi lại dán sát vào nhau lần nữa, lần này Tạ Chi Dục không giở trò
đùa dai nữa, anh thử hôn cô. Chạm nhẹ một cái vào môi Dư Đàn giống như
chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Khó có khi nào Dư Đàn không kháng cự như lúc này nên anh lại được đằng chân lân đằng đầu.
Theo bản năng, anh mút môi hôn cô để cô dính phải hơi thở của anh.
Lần này Dư Đàn hoàn toàn bối rối không suy nghĩ được gì, đến mức cô quên
đẩy Tạ Chi Dục ra. Mùi hương trên người anh quá quen thuộc, quá dễ ngửi, nhiều lần đưa cô vào cơn mê. Lần này mùi hương đó như muốn chui vào
trong lục phủ ngũ tạng của cô.
Điều hòa trong xe mở vừa phải nhưng sau lưng Dư Đàn lại chảy một lớp mồ hôi dày đặc.
Ở mặt này chắc chắn Tạ Chi Dục có một chút tài năng trời cho, anh cạy mở
đôi môi cô ra, lúc mới đầu còn có vẻ không thuần thục nhưng lại nhanh
chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.
Hôn thử trong thời gian ngắn thì anh cũng dừng lại, Tạ Chi Dục đúng lúc lui ra.
Nhưng anh vẫn cách cô rất gần, trán anh như kề sát vào trán cô, đầu mũi anh chạm vào đầu mũi cô.
“Lần này cậu thấy thế nào?”
Giọng nói anh rất khàn nhưng lọt vào tai Dư Đàn lại gợi cảm đến nỗi như muốn đòi mạng.
Theo Dư Đàn, Tạ Chi Dục làm bất cứ chuyện gì cũng đều thành thạo, kể cả chuyện hôn hít.
Nhưng cô vẫn muốn chống đối nói lời chê bai: “Tớ đề nghị cậu nên luyện thêm kỹ thuật hôn của mình đi.”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ hơn so lúc trước rất nhiều, lại có thêm chút dịu dàng.
Trong giờ phút ấm áp khó có được giữa hai người với nhau, bầu không khí có
chút mập mờ bao trùm lấy họ, xen lẫn hương chanh tươi thoang thoảng.
Tạ Chi Dục đưa tay nâng gương mặt Dư Đàn lên, dùng lòng bàn tay sờ nhẹ vào làn da nhẵn mịn của cô. Anh không nhịn được lại cúi đầu hôn lên môi cô
một cái.
“Cá nhỏ, tân hôn vui vẻ.”
Lúc này Dư Đàn mới muộn màng nhận ra thế mà cô đã xúc động kết hôn với Tạ Chi Dục mất rồi!