Nửa tháng nay dì Trương tới là một lần phải đổ cơm tối vào thùng rác,
Yến Nhuỵ Tiêu mở cửa quay lại rồi. Cô chỉ ở nhà bếp liếc nhìn một cái,
sắp đỏ hoe cả mắt.
Trong mắt dì Trương, Yến Nhuỵ Tiêu không chỉ
là chủ thuê của bà ấy. Bình thường ngài Diệp thường không ở đây nhưng
cơm bà ấy nấu đều ăn ở nhà không sót bữa nào, ngài Diệp ít nói nhưng cô
thích nói, cô gái này ở bên cạnh thì căn nhà này cũng không chán lắm. Cô sợ mình ở căn 1601 không quen nên mỗi lần quay về thì đều cầm một vài
đồ sắm thêm trong tay. Cũng chẳng cần phải nhắc tới sự tinh tế của cô
khi phát hiện việc vặt không dễ dàng trong cuộc sống của bà ấy, lại lặng lẽ thêm những thứ tiện hơn.
Cô bất đắc dĩ phải lạnh lùng nhưng
chưa từng lạnh nhạt. Cuộc sống khoa trương mỗi phút đều rực rỡ. Nhưng
bây giờ cô gái đẩy cửa này không phải nữa rồi, như thể cách biệt với thế giới này mười lăm năm, sau khi xuất hiện cô trở nên lẻ loi và ốm yếu
hơn.
Mặc dù giống trước đây, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn mặc cả cây đen
nhưng hào quang trước đây đã chẳng còn nữa. Bây giờ chỉ có ống quần
trống rỗng và gò má gầy gò, tất cả sức sống đều bị dập tắt trở nên im
lặng trong mắt bà ấy.
“Về rồi à? Tôi hâm nóng lại đồ ăn.” Dì Trương mở miệng chỉ nói ra được câu này.
Yến Nhuỵ Tiêu không nói gì, nhìn đoá hoa huệ đang nở rộ mãnh liệt ở bệ cửa
sổ, gió luồn vào qua khe cửa đánh cắp chút hương thơm thoảng qua thoảng
lại trong không gian. Lan khắp từng ngóc ngách căn phòng vừa lay động
vừa nồng nặc, sau đó lại luồn ra như một cơn mơ.
Nơi đặt bình
hoa là cô cố tình đặt vào mấy ngày trước khi cô đi. Bây giờ vẫn ở nguyên chỗ đó nhưng hoa bên trong đã thay vài lần, kỳ ra hoa trước đã tàn từ
lâu rồi. Cô từ từ di chuyển ánh mắt của mình về phía dì Trương đang quay người hâm nóng đồ ăn trên bàn, bà ấy không hỏi cô đã đi đâu chỉ quay
lưng lặng lẽ lau nước mắt.
“Dì đừng hâm nóng nữa, tôi thu dọn chút đồ rồi đi ngay.” Yến Nhuỵ Tiêu hít một hơi, nén cơn chua xót trong lòng xuống.
Dì Trương ngừng động tác, mắt đỏ hoe quay đầu hỏi: “Lại đi sao? Đi đâu? Cô tới nơi đó có phải đồ ăn không ngon không? Sao lại gầy thế này?” Bà ấy
không dám hỏi kĩ, ngày đó sau khi Kanye đưa người đi, bàn tay muốn chặn
lại của bà ấy bị họng súng ngắm sau lưng ngăn lại. Làm việc ở đây,
chuyện người hầu không thể làm chính là cứu người.
Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ, đời này có lẽ không bao giờ muốn nhắc tới ngày ấy nữa, cô giả
vờ không hiểu lời bà ấy. Chỉ xoay người đi về phòng thay đồ tiện tay cầm một cái va li, vừa tiện tay nhét vừa đáp: “Về nơi vốn dĩ tôi nên ở.”
Dì Trương nghe rõ cô nói gì đó vội vã truy hỏi đến cùng: “Ngài Diệp đâu? Ngài Diệp có biết không?”
Tất cả mọi người đều đang hỏi vấn đề này, Diệp Lang Đình biết không?
“Mặc kệ anh ta có biết hay không.” Yến Nhuỵ Tiêu tiện tay nhét hai bộ quần
áo cần thiết lại đi tới bàn trang điểm thu đồ, không quan tâm tới câu
hỏi này.
“Mấy ngày nay ngài Diệp không ở cùng cô sao, ngài ấy
chẳng thấy về, chắc chắn là hai đứa có hiểu lầm gì đó, Vivian, cô đừng
kích động.” Dì Trương theo sau cô, bàn tay đang vội vã lau qua lau lại
trên tạp dề.
Yến Nhuỵ Tiêu vốn đang tìm đồ dừng lại, nghe thấy
bà ấy nói mấy ngày nay Diệp Lang Đình đều không quay về mới dừng lại một lát, sau đó làm như chưa từng xảy ra cái gì bỏ serum cuối cùng vào
trong túi trang điểm: “Mấy hôm nay chúng tôi cùng không ở cùng nhau,
không có hiểu lầm gì cả.”
Đồ cô cần mang theo rất ít, chỉ chọn
vài bộ đồ bó sát và đồ dùng cá nhân thôi. Nhưng lại dừng bước trước chậu hoa huệ trước mặt, Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu nhìn một cái đã bị dì Trương
luôn đi theo túm được: “Hoa này là ngài ấy cố tình sai người ngày nào
cũng phải mang tới, nghe nói cô thích, hoa huệ tươi nhất mỗi ngày ở Úc
đều phải qua tay ngài ấy một lần trước.”
Cô di chuyển ánh mắt,
nghe bà ấy lại nói tiếp: “Trước khi cô tới, tôi chỉ là một người làm
việc theo giờ. Một năm ngài Diệp chẳng về nhà được mấy bận, từ sau khi
ngài tới, cho dù có muộn thế nào thì ngài Diệp đều sẽ về nhà, cố gắng về nhà ăn cơm tối với cô. Có lẽ ngài ấy nói ít nhưng đối xử với cô rất
tốt…” Bà ấy nhìn vào mắt Yến Nhuỵ Tiêu, chân thành hiếm thấy: “Tôi lớn
tuổi hơn cô nhiều, từ Hải thành tới Úc cũng xem như là đã phiêu bạt cả
nửa đời rồi, từng nhìn rất nhiều người. Cả cuộc đời phụ nữ chúng ta
không nhất thiết phải tìm một người biết nói nhiều mà là phải tìm một
người đàn thật lòng yêu mình, đặt mình trong tim.”
Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu kéo chiếc va li không quá nhiều đồ đi, nhẹ nhàng tựa vào
tường. Lúc này cô đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, lồng ngực nặng nề nhấp nhô vài cái rút điện thoại ra gọi điện.
Từng tiếng kết nối vừa đơn điệu vừa dài dòng vang lên hết lần này tới lần khác tới khi sắp tới tiếng cuối thì mới được nghe. Ở đầu bên kia Lý Côn đè thấp giọng,
chào hỏi một cách không chắc chắn lắm: “Vivian?”
Yến Nhuỵ Tiêu
bỏ điện thoại ra xác nhận lại tên người liên lạc, là Diệp Lang Đình
không sai: “Diệp Lang Đình đâu? Cả đời này anh ta không định nói chuyện
với tôi đúng không?”
Đầu bên kia vang lên tiếng ồn ào, hình như
cuối cùng cũng tìm được một nơi không sợ làm phiền tới người khác, Lý
Côn úp úp mở mở đáp: “Hôm nay ngài Diệp đã đi ngủ rồi.”
“Ngủ rồi? Ở Bích Quế Viên?” Giọng của cô không nhấn nhá mà chỉ thản nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng đúng đúng, dạo này bận quá nên ngài Diệp cũng không dành thời gian ra
để tới bệnh viện thăm cô được…” Lời Lý Côn vừa dứt, điện thoại đã bị
ngắt.
Hương thơm của hoa huệ vẫn bay theo gió đêm nhưng khi gặp
phải cơ thể Yến Nhuỵ Tiêu lại biến mất không dấu vết do áp suất thấp của cô.
Cô dựng thẳng chiếc vali bên cạnh, bánh xe lăn trên mặt đất, giọng nói trầm thấp của cô vang lên: “Tôi không nợ anh ta.”