Bốn giờ mười lăm phút hơn, ánh đèn trước Ngân Bạch đã sáng đèn, nhân
viên lấy lại tinh thần. Ba phút trước, cậu em đỗ xe đang đứng đón khách
tới vội vã nói vào micro: “Ngài Diệp tới rồi!”
Thế là trên dưới
Ngân Bạch đều đánh thức mười phần tinh thần, nhân viên có thể khiến ngài Diệp muộn thế này rồi còn tới quan sát làm việc thì không được yếu
đuối!
Nhưng ngay khi Lý Côn vừa đỗ xe thì Diệp Lang Đình đã đẩy
cửa xuống xe, vốn dĩ không để cho họ cơ hội sẵn sàng. Hai tay ngài Diệp
đút vào túi, không thèm liếc mắt đi thẳng vào thang máy nội bộ lên phòng nghỉ.
Cả đường chỉ nhắm thẳng về phía trước tới khi cánh cửa
phòng nghỉ đẩy ra, nhìn thấy Yến Nhụy Tiêu nằm trên giường đắp chăn của
anh ngủ say thì động tác mới nhẹ nhàng lại.
Yến Nhụy Tiêu nghe
thấy tiếng động ở cửa thì mở mắt nhìn sang, trong mắt đã có sự chuẩn bị. Cô lật chăn lên ngồi dậy ở một bên, cầm nước mật ong đặt ở đầu giường
đưa cho anh nhưng lại hỏi: “Sao anh lại tới?”
Mật ong ngâm với
nước nóng bây giờ nhiệt độ đã thích hợp. Diệp Lang Đình ngồi trên sô pha bằng da tựa ra sau, ngón tay lướt qua thành cốc, không để ý cô đã biết
còn hỏi: “Sao lại không về nhà ngủ?”
“Em không có nhà.” Yến Nhụy Tiêu ngồi lại lên giường cầm gối ôm vào lòng, nghiêng đầu nhìn ra cửa
sổ, chậm rãi nói: “Diệp Lang Đình một tay che trời, em khóa cửa lại rồi
anh vẫn có thể vào được. Lúc ngủ nói yêu em, tỉnh rồi thì lại muốn đưa
em đi. Em làm gì có tư cách nói về nhà, ở đâu thì cũng là trong lòng bàn tay anh thôi.”
Diệp Lang Đình im lặng lắng nghe, chờ đợi cô phát tiết xong thì mới thản nhiên nói: “Không được cáu kỉnh.”
Anh nói rất nhẹ nhàng khiến Yến Nhụy Tiêu phải ngoảnh đầu lại nhìn anh: “Em đâu có. Diệp Lang Đình, bây giờ em rất bình tĩnh. Nếu không thì em sẽ
không ở đây đợi anh.” Cô thở ra: “Hai hôm nay em cứ nghĩ mãi là tại sao
các anh lần nào cũng để em đợi, lần nào cũng không cần em, do em không
nhớ lâu sao?”
“Họ” trong miệng cô là ai thì trong lòng Diệp Lang Đình rất rõ. Cổ họng anh hơi khô nên cầm cốc nước trong tay lên uống
một hợp để xuôi họng, sau đó anh đặt sang một bên, đứng dậy đi về phía
cô.
Khoảng cách giữa hai người gần lại hơn, tới khi anh ngồi
xuống mép giường hai tay đặt ở sườn của cô, lúc hơi thở phả vào mặt cô
mới nghe thấy anh thở dài, giọng nói rất nhẹ nhàng như sợ làm người bên
cạnh hốt hoảng: “Bọn anh càng mong em sẽ tốt hơn.”
So với việc
luôn giữ em lại bên người mình, bọn anh càng kong em khỏe mạnh, bình an, vui vẻ nếu gặp may mắn. Chứ không phải bị kéo vào những thử thách, tra
hỏi vô tận. Diệp Lang Đình không nói nhưng Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ.
“Nhưng không có các anh em không thể tốt được.” Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu không
kiềm chế được rơi nước mắt, vào một đêm yên tĩnh cô chỉ muốn bảo anh
rằng đừng bao giờ đẩy cô ra nữa.
Đương nhiên cô biết lựa chọn
của lão Yến và Diệp Lang Đình có lý của họ, cũng biết rằng lý do định
nói lại thôi mỗi làn của họ, nhưng cô là cô gái được nuông chiều, được
lão Yến dù phải mạo hiểm tính mạng cũng phải gửi ảnh về chỉ để làm hài
lòng ước nguyện của cô. Là người mà cho dù ngài Diệp đã quen độc thân
nhiều năm rồi cũng phải vào buổi tối tới đón cô về nhà khi nghe thấy cô
không về. Sự yêu chiều của họ để cô toả sáng, thứ cô có được lại không
nỡ trả lại.
Diệp Lang Đình làm giá kể từ lúc đi vào tới khi nhìn đấy đôi mắt đỏ bừng của cô cuối cùng cũng không nhịn được tháo bỏ hết
xuống. Ôm Yến Nhuỵ Tiêu vào trong lòng, môi đặt lên vành tai của cô:
“Được rồi, đồng ý với em.”
Ngài Diệp không đích thân thừa nhận nhưng nói đồng ý tức là chắc chắn rồi.
Cuối cùng cô cũng thở phào, có được đáp án mình muốn mới nắm chặt tay đang
chống một bên của anh, từ từ đặt lên bụng. Yến Nhuỵ Tiêu không nói câu
nào nhưng anh nhìn đôi mắt cong thành một đường của cô, đến cả lông mày
cũng như cười, anh nghĩ lại cảm xúc không ổn định hai ngày nay và dạ dày luôn khó chịu của cô.
Nụ cười của Yến Nhuỵ Tiêu, sau khi đối
diện với dáng vẻ rõ ràng này, Diệp Lang Đình không hề dao động, dần dần
cũng không nén được: “Anh có ý gì?” Cô nhanh chóng nổi hết gai ốc, nhớ
tới niềm vui khi thấy hai vạch sau khi anh rời đi vào sáng nay, bây giờ
hình thành đối lập với anh quả đúng là giống một trò cười.
“Xin lỗi, là anh không phòng chống tốt.” Diệp Lang Đình xin lỗi trước, “Nhưng đứa trẻ này vẫn chưa tới lúc.”
Ý tứ câu nói này rất rõ ràng đập vào bầu không khí vừa mới hoà dịu giữa hai người khiến nó đông cứng lại.
“Diệp Lang Đình, kể từ ngày thích anh, tôi đã nói với chính mình rằng đây có
lẽ là một vở kịch. Là anh nói, trong vở kịch thật giả lẫn lộn không
tính. Nhưng tôi vẫn tới, mẹ nó ai bảo tôi lại cứ thích phải anh cơ chứ?
Vì thế cho dù biết viên đạn đó suýt nữa cướp mạng sống của tôi, tôi cũng nghĩ rằng, anh có cách; anh dẫn cô gái khác về nhà, tôi nghĩ rằng trong lòng anh thông suốt, chúng ta khác nhau; mẹ kiếp anh vừa đồng ý tôi một câu tôi đã vui như một con chó rồi lắc lư cái đuôi tha thứ cho anh.”
Đoạn này dường như được nói hết một mạch mà không cần thở chút nào, Yến Nhuỵ Tiêu hít sâu, sự thoải mái mới nhen nhóm bây giờ đã rơi hết xuống mặt
đất vỡ thành từng mảnh. Bây giờ cô phải nhổ hết tất cả mảnh thuỷ tinh vỡ ra.
“Trước đây, tôi nghĩ rằng sống chết thật giả gì cũng sẽ
theo anh, chỉ cần thật sự có được anh thôi.” Cô từ từ bật hơi, “Bây giờ
cuối cùng tôi cũng hiểu rồi Diệp Lang Đình, đến cả cái có được cũng đều
là giả dối. Tôi không muốn đợi nữa, tôi thật sự sẽ không bao giờ muốn
làm một kẻ ngốc vì anh nữa.” Yến Nhụy Tiêu lật chăn lên, đẩy người trước mặt ra rồi nhảy xuống giường muốn rời đi.
Chỉ là vừa có hành
động này đã bị túm tay lại. Cô ra sức muốn rút ra nhưng lần Diệp Lang
Đình dùng sức, Yến Nhụy Tiêu không thể động tay được. Trong lòng cô cũng có một chút khát khao nhưng lại chỉ nghe thấy anh thản nhiên nói: “Đừng có chạy lung tung, trước khi xử lý đứa bé và hồi phục sức khỏe thì em
quay về Bích Quế Viên trước đi.”