Yến Nhuỵ Tiêu nhìn màn hình rất lâu, cho tới khi Diệp Lang Đình rút điện thoại đi. Tầm mắt của cô giống như bị điện thoại thao túng cứ nhìn theo hành động của anh. Cô thấy anh nhấn vài cái trên màn hình rồi rút điện
thoại mình ra gửi tin nhắn cho Lý Côn để xác nhận bước tiến tiếp theo,
sau đó quay đầu đối mắt với người quên cả chớp mắt.
“Sao ông ấy
lại ở đây được?” Yến Nhuỵ Tiêu không tin người mình nhìn thấy, thậm chí
còn bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân ban đầu họ tới đây.
Diệp Lang
Đình đặt điện thoại sang một bên, cụp mắt nhìn nắm đấm siết chặt của cô
rồi lại cầm tay cô lên hơi dùng sức cạy ra. Sau đó lau mồ hôi lạnh trong tay cô đi bằng bàn tay khô ráo của anh rồi đan mười ngón với cô: “Em ăn no chưa?”
Do tâm trạng quá căng thẳng, tai cô đã ù đi, đôi mắt
xót xa có muôn vàn giọt nước mắt sắp lăn xuống. Cô vừa há miệng định nói chuyện nhưng tất cả đều xông lên khoé mắt.
Câu hỏi của Diệp
Lang Đình chẳng thể rời sự chú ý của cô: “Ông ấy là đồng nghiệp thân
nhất bên cạnh bố em.” Lồng ngực Yến Nhuỵ Tiêu sưng phồng tới mức sắp nổ
tung, cô thở gấp, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, chóp mũi cũng ướt nước: “Tin tức bố em qua đời là do ông ấy nói với chúng em. Sau đó ông ấy
luôn chăm sóc chúng em rất chu đáo, em cảm ơn ông ấy biết bao nhiêu
lần.” Cô muốn lau sạch gương mặt đẫm nước mắt, Diệp Lang Đình làm trước
cô một bước, anh vẫn im lặng lắng nghe cô nói.
“Điều khiến em
kinh tởm nhất là em từng cảm kích ông ta như thế…” Yến Nhuỵ Tiêu sụt sịt mũi, mở to đôi mắt, sốt sắng gào lên: “Mẹ em! Diệp Lang Đình, mẹ em!”
Cô nhớ tới chuyện Phương Thành luôn thề thốt sẽ chăm sóc mẹ cô thật tốt,
nhớ tới đề nghị đúng giờ mới được gọi điện thoại của Phương Thành mà cô
chẳng hề nghi ngờ gì. Nhớ rằng ông ta từng nói bệnh của mẹ ngày càng
nghiêm trọng, những chuyện nhỏ trước nay chưa từng để ý tới lại hiển
hiện rõ rệt vào lúc này. Cô nghĩ mà thấy hoảng sợ, bàn tay được nắm lấy
cuộn thành một nắm muốn kiềm chế cơn run rẩy từ trong cơ thể.
Cuối cùng Diệp Lang Đình đẩy đồ ăn mới ăn được một nửa trước mặt cô ra rồi
kéo người đứng dậy khỏi ghế đi tới chiếc xe vẫn luôn đỗ dưới tầng. Anh
không ngồi vào ghế lái khởi động xe mà ngồi cùng cô ở ghế sau. Anh đặt
Yến Nhuỵ Tiêu lên đùi mình, tay vòng qua eo của cô, ôm cô như một đứa
bé. Tính riêng tư của cửa sổ xe rất tốt, sau khi anh đóng cửa lại, cả
khoang xe khôi phục sự yên tĩnh và tối đen như mực.
Cuối cùng
một chút lý trí mà người trưởng thành muốn giữ thể diện tan chảy trong
không gian kín đáo thế này. Cái chết của bố, sự tự trách khi chính mình
lại gửi mẹ cho sai người bao nhiêu năm như thế, đè lên tấm lưng của Yến
Nhuỵ Tiêu, khiến cô khom lưng lại, càng khóc càng yếu ớt, cuối cùng sà
vào lòng Diệp Lang Đình.
Anh ôm lấy những cảm xúc vô cùng tiêu
cực này, giống như mọi lần an ủi cô, anh cảm nhận được cô vùi mặt vào
trước ngực mình, sự ẩm ướt nảy sinh do thở gấp và gào lên.
Tới
khi áo sơ mi bị thấm ướt đẫm, tiếng khóc nức nở của cô từ từ nhỏ dần,
bàn tay vẫn luôn siết chặt cổ áo anh cũng buông lỏng, anh mới nói: “Đừng khóc nữa, ngày mai mắt sẽ sưng đấy.”
Cuối cùng anh nhổm người
lên phía trước rút tờ giấy nhét vào tay cô. Yến Nhuỵ Tiêu cuối cùng đã
bình tĩnh lại, thẳng người dậy xử lý đống nhem nhuốc trên mặt mình. Đôi
mắt đỏ hoe nhìn anh ấn cửa sổ xe xuống một chút để lưu thông không khí.
Sau đó anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, sau động tác cho tay
vào túi áo tìm bật lửa mới dừng lại.
Diệp Lang Đình đặt tay lên
eo cô, một tay khác ấn dí đầu lọc, dụi ra tàn thuốc lá li ti, không nói
năng gì. Tới khi cảm xúc Yến Nhuỵ Tiêu ổn định, tiếng thút thít dần
ngừng lại, anh mới mở miệng hỏi: “Em có biết dì ở bệnh viện nào không?”
Câu hỏi này tới quá đột ngột nên Yến Nhuỵ Tiêu ngây ra một lúc sau đó hoàn
hồn tìm điện thoại, mở tin nhắn lướt một lúc thì tìm được nội dung
Phương Thành gửi cho cô rất lâu trước đó, nói: “Là viện điều dưỡng
Phương Thành tìm, tên là viện điều dưỡng Mộc Gia.”
Diệp Lang
Đình rút điện thoại trong tay cô, xác nhận cái tên một lát sau đó trả
lại cho cô, rồi kéo cô vào trong lòng, bờ môi lành lạnh kề lên mí mắt đã sưng lên do khóc quá lâu của cô. Sự ấm áp này khiến cơn ấm ức của Yến
Nhuỵ Tiêu được xếp gọn, từ từ khôi phục cảm xúc.
Cảm nhận được
hơi thở dần bình tĩnh của người trong lòng, Diệp Lang Đình nhẹ nhàng hôn xuống dọc mắt cô, miệng nói một câu rất nhẹ nhàng: “Điều chỉnh cảm xúc
đi, dì sẽ không sao đâu.”
Bao nhiêu năm nay, Diệp Lang Đình ít
nói nhưng vào lúc này anh lại hơi sốt ruột, chỉ có thể an ủi cô bằng thứ ngôn ngữ ngốc nghếch, trông rất vô dụng. So với việc xử lý Phương Thành thế nào, nước mắt của người trong lòng mới khiến anh cuống lên vội vàng muốn hút điếu thuốc vào lúc này.
Yến Nhuỵ Tiêu nuốt nước bọt, mắt cay xè, miệng ngập ngừng như cái ống thổi, ậm ừ hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Nhiệm vụ của anh bây giờ là ở cùng em.”
Khi đối diện với những giọt nước mắt của em, anh luôn đần độn và lúng túng nhưng anh muốn ở bên em.