Do đêm trước buông thả quá độ mà sang ngày hôm sau, Yến Nhuỵ Tiêu được
Diệp Lang Đình gói thành đồ đạc đưa lên máy bay. Gió thổi trên mặt đất
khi trực thăng bay lên cũng không làm cô tỉnh dậy. Cho tới khi tỉnh táo
hoàn toàn thì đã ở trên không trung, Diệp Lang Đình sắp xếp cô vào phòng ngủ.
Còn anh chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ngồi trên ghế xử lý
tài liệu. Khi Yến Nhuỵ Tiêu chống người dậy, cô bĩu môi, rõ ràng người
ra sức làm là anh, thế nào mà kết quả lại ngược lại.
Diệp Lang
Đình nghe thấy tiếng động bên này thì ngước mắt nhìn sang, đối mắt với
người vừa tỉnh. Sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau anh
dẫn theo Lý Côn đẩy xe đồ ăn đi vào. Tiếp đó bảo anh ấy bày đồ ăn sáng
lên bàn ăn rồi vẫy tay ra hiệu cho Yến Nhuỵ Tiêu tới.
Nhìn dáng
vẻ mệt mỏi, cầm mạnh miếng sandwich lên nhưng ăn không có sức của cô,
Diệp Lang Đình nghiêng trán bật cười. Tất nhiên nhận được một ánh nhìn
khinh bỉ, Yến Nhuỵ Tiêu bĩu môi ấm ức: “Anh không sợ kiệt sức à?”
Người bị khinh bỉ đột nhiên nghiêm túc, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực “Tối qua cuối cùng người xin tha là em.”
“Đấy là em suy nghĩ cho nửa đời sau của anh.” Yến Nhuỵ Tiêu phản bác.
Tay phải Diệp Lang Đình gõ lên mu bàn tay trái hình như đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng anh nói: “Điều em cần lo lắng bây giờ là
anh nhịn thì có xảy ra chuyện gì không. Nếu thật sự lo cho anh thì em
nên nâng cao thể lực của mình đi.”
Không nói tiếp được nữa, Yến
Nhuỵ Tiêu đành cúi đầu chuyên tâm vào ăn bữa sáng. Diệp Lang Đình cũng
bắt đầu cúi đầu cắt thịt xông khói trong tay không trêu cô nữa. Cô nhìn
má người đối diện phồng lên, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng.
Với ngài Diệp, cái giờ này ăn bữa trưa thì quá sớm, buổi sáng thì không
có thói quen ăn bù.
Vì thế, cái người luôn có giờ giấc dùng bữa
chính xác vì chờ cô tỉnh dậy cùng ăn mà hết lần này tới lần khác bỏ qua
thời gian, thậm chí đến gọi cô dậy cũng không nỡ.
Yến Nhuỵ Tiêu
thầm tha thứ cho lời nói nhăng nói cuội ban nãy của anh, trong lòng càng thấy hợp lý hơn. Anh chưa từng dỗ dành người khác, chỉ là rõ ràng thiên vị cô mà thôi.
Độ cao bên ngoài máy bay bắt đầu hạ xuống, Lý
Côn gõ cửa vào đẩy xe đồ ăn đi, sau đó cầm một kẹp tài liệu vào đưa cho
Diệp Lang Đình. Vấn đề lần này thực sự nằm ở người của mình với mật danh là “F”.
Mấy hôm trước khi Kanye bị thương phải nghỉ ngơi thì
Hawley đã mua đứt người dưới tay anh ta để tìm tài liệu mật. Kết quả là
dã tâm của kẻ này cũng lớn tới thẳng sào huyệt của Louis. Vì để ngăn
chặn đi ngược kế hoạch mà lần này anh ta thông minh hơn rồi. Anh ta tìm
thẳng tới cơ quan chức năng của Tân Thành, dựa theo tìm hiểu tương thích tìm được “F” luôn làm việc rất chắc chắn. Hai người bèn thảo luận,
Hawley lấy được quyền kiểm soát thực tế của đường dây này với số lượng
gấp hơn năm lần cái mà anh ta được chia.
Diệp Lang Đình nhìn con số viết trên tài liệu, bật cười: “Lần này bỏ hết vốn liếng rồi đấy.”
Trừ việc muốn kiếm tiền, điều anh muốn hơn là tranh đấu với Louis. Nếu
đường dây này muốn hoàn vốn và bắt đầu kiếm tiền, có lẽ cần phải duy trì tình trạng hiện tại trong năm năm.
Trong cuộc hành trình này của họ, năm năm như bãi bể nương dâu.
Máy bay bắt đầu trượt trên đường băng, quán tính vô tình đẩy đùi Yến Nhuỵ
Tiêu tiến về trước co tới khi chạm đùi anh mới dừng lại. Diệp Lang Đình
chuyên tâm nghe báo cáo của Lý Côn, không ngẩng đầu lên nhưng đưa chân
chạm cô dưới bàn. Lớp vải quần tây của anh lành lạnh, đùi nhẵn mịn của
Yến Nhuỵ Tiêu từ từ di chuyển lên muốn ma sát tạo nhiệt.
Di
chuyển qua lại hai lần thì bị ánh mắt không rõ ý vị của anh liếc qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến cô không dám cử động nữa, an phận ngồi
im.
“Họ hẹn mấy giờ gặp mặt?” Diệp Lang Đình gấp kẹp tài liệu. Vì để chúc mừng cho đơn làm ăn này mà tối nay F tự mình làm chủ.
Lý Côn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: “Chín giờ tối nay bắt đầu tiệc tối.”
Diệp Lang Đình gật đầu sắp xếp: “Một lát nữa xuống máy bay, chúng ta chia
nhau ra hành động. Tám rưỡi, tôi sẽ ở nhà hàng xoay đối diện để xem tất
những gì xảy ra bên trong bữa tiệc.”
Lý Côn nhận lệnh ra ngoài,
ngài Diệp tiện tay vứt tài liệu lên bàn rồi hỏi không đầu không đuôi:
“Sao bây giờ trong đầu em toàn là chuyện kia thế?”
Vì lệch múi
giờ, khi họ đáp tới Tân Châu đã sắp hoàng hôn rồi. Bầu trời bị ánh dương nhuộm đỏ một góc, lan ra đỏ rực. Sau khi Yến Nhuỵ Tiêu hiểu ý của anh
thì sắc đỏ này đã chiếu lên mặt cô, người nói đã dắt cánh tay cô sải
bước ra bên ngoài: “Diệp Lang Đình, sao trước đây em không phát hiện ra
suy nghĩ của anh đen tối thế này nhỉ?”
Hai hôm nay, số lần anh
bị gọi thẳng tên quá nhiều nhưng vẫn cam chịu chấp nhận. Sau khi đáp mặt đất, anh cầm lấy chìa khoá xe Lý Côn đưa cho rồi dẫn người lên xe đuổi
theo ánh chiều tà.
Yến Nhuỵ Tiêu cũng không hỏi đi đâu, cô ngồi
trên ghế lái phụ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Tân Thành là biển đảo,
hai bên đường là những hàng cây dừa rậm rạp tốt tươi, trời và mây vừa
cao vừa xa, làn gió chạng vạng mang theo hơi nước lướt qua đuôi mày khóe mắt cô. Mặc dù nhiệt độ không cao như ban ngày nhưng ngược lại trong
mát hơn một chút, cô vui tới mức thấy dễ chịu.
Chiếc xe chạy bon bon tới cuối dừng lại ở một bến sông. Phía trước là biển bao la vô tận
và những người ôm nhau chờ đợi mặt trời lặn và ánh chiều tà. Diệp Lang
Đình đỗ xe ở đây, vòng qua đầu xe mở cửa đỡ cô xuống, sau đó dẫn cô bước trên cát, một chân nông một chân sâu đi vào bên trong.
Họ chọn
một chỗ ít người đứng đó, gió biển chạng vạng mang theo chút hơi lạnh,
Diệp Lang Đình cởi áo khoác khoác lên người cô. Anh không thích thân mật ở nơi công cộng nhưng làm thế này, mùi hương của ngài Diệp như bao lấy
cô, ôm ấp mọi thứ của cô, càng thân mật hơn.
Ánh chiều tà từng
chút bị quét vào mặt biển lặng phía xa, người xung quanh di chuyển như
thuỷ triều nhưng vẫn rất yên tĩnh. Khác với những người gặp vào mỗi
khoảnh khắc mà họ từng đi qua, tất cả mọi người vào giờ khắc này đều nở
nụ cười không phòng bị, bị ánh sáng vàng óng bao lấy, dịu dàng chiếu
quanh họ, ánh sáng tỏa ra sự dịu dàng.
“Buồn cười biết bao, hai
người trốn tới chân trời xa xôi đứng ở đây mong ước vĩnh hằng.” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn mọi thứ trước mắt có thể hình dung bằng từ “đẹp đẽ”, vì trong lòng có sự mong ước không nên có nên bỗng sinh thêm một chút buồn bã.
Nếu như cô không cảm nhận được khẩu súng bên trong áo tây của Diệp Lang
Đình thì có lẽ sự mong ước này có thể chìm đắm lâu hơn một chút.
Diệp Lang Đình vốn đang thản nhiên ngắm nhìn mặt biển màu cam kia, lại quay
đầu nhìn cô một cái mang theo ánh sáng ngang qua từ mặt nước. Vào giờ
khắc này anh vẫn giữ im lặng nhưng chỉ liếc một cái thôi, Yến Nhuỵ Tiêu
đã có thể thấy được sắc vàng mạ trên mặt anh giống như ánh sáng dịu dàng của hàng vạn người bên cạnh. Nước long lanh trong suốt xếp gọn mọi thứ
sau lưng anh cùng với đôi đồng tử như được gột sạch, muôn sông nghìn núi và suy nghĩ vô tận rõ ràng.
Người như anh gánh vác sự nương nhờ của người đời, cam tâm tình nguyện cúi đầu gọi: ngài Diệp. Chắc chắn
vào khoảnh khắc này cũng giống với những người bình thường, vì cô mong
ước sự vĩnh hằng của thế tục mà trở thành một Diệp Lang Đình bình thường nhất.
Yến Nhuỵ Tiêu tiến lên phía trước một bước hôn môi anh
trước khi ánh chiều tà hoàn toàn biến mất. Mùi hương của ngài Diệp vẫn
đang tan biến xung quanh cô nhưng người trước mặt lại vượt qua dòng chảy bất tận in dấu thuộc về anh.
Thôi quên đi, yêu một người thế này trong một ngày đã là vĩnh hằng rồi.