Booker nghe thấy cô nói vậy thì bất chấp Diệp Lang Đình vẫn im lặng, cầm tấm bản đồ đi về phía cô, lần này anh không ngăn cản.
Khi trời vừa sáng, cuối cùng đội hành động quyết định được phương án hành
động. Họ chạy tới phòng chuẩn bị đồ ăn trước khi đèn bật sáng, đi về
phía đông 1km rồi chờ đợi người đưa đồ ăn đến. Yến Nhuỵ Tiêu đeo tai
nghe, khi ngẩng đầu đối mắt với Diệp Lang Đình vừa sắp xếp xong nhiệm
vụ. Anh im lặng không nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cô.
Những người khác trong đội hành động đều đang chuẩn bị bước cuối và điều
chỉnh tín hiệu, không ai để ý tới họ. Yến Nhuỵ Tiêu đi từng bước tới gần anh, anh tựa vào mui xe, một chân đứng thẳng, chân còn lại chạm xuống
đất, không di chuyển, cứ nhìn mãi. Gió lướt qua mái tóc của anh, chiếc
gọng kính đen trên sống mũi cao của anh, môi mím thành một đường thẳng.
Nhìn từ xa giống như bìa tạp chí, anh kiêu ngạo và cố chấp giữa đồng cỏ
bao la.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại vô hạn, gần
tới mức chỉ cách cái cúi đầu, Yến Nhuỵ Tiêu giơ tay túm lấy cổ áo của
anh muốn hôn anh.
Nhưng Diệp Lang Đình không cho, giằng co với
cô, mặc kệ sợi tóc bị gió thổi tung lướt qua mặt mình. Kéo dài mấy phút
thì Yến Nhuỵ Tiêu buông lỏng: “Anh có gan đấy.”
Anh bị chọc
cười, vươn tay chỉnh lại mái tóc rối tung của cô rồi từ từ trượt xuống
từ đỉnh đầu, có một loại cảm xúc khác như an ủi rất nhẹ lại nhanh. Cô
không hiểu.
“A Đình.” Cô rúc vào lòng anh, hai tay ôm lấy eo của anh, bao nhiêu lời nói loanh quanh bên miệng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ này.
Người được gọi tên cuối cùng cũng mềm lòng, đưa
tay giữ chặt gáy của cô, vùi đầu vào hõm cổ của cô một lúc rồi mới lên
tiếng: “Chú ý an toàn.”
Yến Nhuỵ Tiêu thờ dài, cô biết trong
lòng Diệp Lang Đình đang tức giận. Kể từ giây phút nhìn thấy cô, dù anh
không nổi cáu, cũng không có biểu hiện gì khác nhưng cô biết rõ anh
không vui. Nhưng thời gian để cô giải thích thật sự không có nhiều, từ
xa đã có tiếng động cơ khởi động, Booker lên tiếng nhắc nhở những người
trong đội hành động sẵn sàng.
Tất cả mọi người bắt đầu cảnh
giác, Diệp Lang Đình kéo người trong lòng ra xếp cô vào chỗ an toàn:
“Chờ ở đây, đợi bọn anh xử lý xong sẽ đi ra.”
Diệp Lang Đình rời đi không bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng phanh xe. Vì không muốn
làm người của Hawley nghi ngờ, bọn họ rải đinh lên mặt đất, lúc người
trên xe đi xuống kiểm tra tình hình thì cầm dao chém một nhát chí mạng.
Những người còn lại nhanh chóng thay quần áo ngồi lên xe vận chuyển, chỉ để
lại Booker bảo đảm liên lạc. Lý Côn lái xe, Diệp Lang Đình ngồi ở ghế
phó lái, Yến Nhuỵ Tiêu và ba người nữa ngồi phía sau.
Xe chạy
rất nhanh, ngoài cửa sổ rất nhiều cát đá tung bay lên xe do lốp xe chạy
quá nhanh, cô đỡ trán nhìn chằm chằm Diệp Lang Đình đang nhìn bản đồ qua khe hở giữa cửa và ghế phó lái. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, đã không còn thấy dáng vẻ vừa rồi ồn ào với cô.
Trong khoang xe hoàn toàn
yên tĩnh, toà nhà màu xám ở phía xa mà họ quan sát cả một đêm ngày càng
trở nên rõ nét. Lý Côn đỗ ở cửa sau theo chỉ đường đợi người đón đi
xuống. Vốn dĩ đang là sáng sớm, thời điểm ý thức con người yếu ớt nhất
lại còn gặp đội tinh nhuệ thì chuyện người liên lạc bị chế ngự gần như
chỉ trong tích tắc thôi.
Yến Nhuỵ Tiêu thay đồng phục nữ cầm túi dụng cụ đã chuẩn bị, một mình đi lên thang máy từ phòng chuẩn bị đồ ăn. Sau khi đi vào mới phát hiện ra căn phòng bên trong đầy sao, cho dù đã
biết vị trí đại khái của Văn Minh nhưng vẫn chần chừ ở vài ngõ rẽ. Diệp
Lang Đình làm tư thế tay ra hiệu mọi người phân chia ra tìm, mọi người
tự tách ở các ngõ khác nhau.
Tới căn phòng cuối cùng, đi thẳng
là cuối hành lang, rẽ phải thì có một ngã rẽ mới. Diệp Lang Đình cúi đầu nhìn một lúc trên bản đồ, lần thứ hai giao ban đi tuần sắp bắt đầu,
tình hình hiện tại của họ tuyệt đối không thể làm ầm lên được.
Yến Nhuỵ Tiêu nhìn anh một cái, tứ chi chỉ về phía trước sau đó lại chỉ vào mình.
Vào lúc này do dự chính là không muốn sống. Diệp Lang Đình chỉnh lại tai
nghe cho cô, bảo cô lúc nào cũng phải giữ liên lạc rồi xoay người. Yến
Nhuỵ Tiêu nhắm mắt ổn định lại hơi thở, mở mắt ra tiếp tục đi về trước.
Người bên trong liên tục thò đầu ra ngoài nhìn, giữ cảnh giác với nhân
viên giao cơm xuất hiện ở đây vào giờ này. Người ở bên trong có đủ giác
quan thứ sáu để đi kiếm cơm nhưng sợ hãi khiến họ không không dám xác
nhận nên chỉ trợn mắt nhìn ra ngoài.
Hành lang sắp đi tới cuối,
chỉ còn một căn phòng cuối cùng. Những người khác cũng không có hồi âm
gì về tung tích của Văn Minh trong tai nghe, Yến Nhuỵ Tiêu kiềm chế cơn
bực bội dâng lên trong lòng vội vã đi về phía trước.
Ở cửa sổ
trong căn phòng cuối cùng cô nhìn thấy Văn Minh đang ngồi quay lưng về
phía cửa. Gần như ngay trong khoảnh khắc cô tới cửa thì Văn Minh quay
đầu bổ nhào tới mở cửa cho cô.
“Chị ơi.” Từ nhỏ tới giờ Văn Minh chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vọng như khi nằm ở đây bao giờ. Bây
giờ cuối cùng cũng nhìn thấy người đến cứu mình, cô ấy gọi một tiếng
này, nước mắt sắp rơi.
Yến Nhuỵ Tiêu báo cáo vào tai nghe: “301, tìm thấy rồi.” Sau đó cô giơ tay lên lau khoé mắt cho cô ấy rồi hỏi
tiếp: “Có bị thương không?”
“Không, không ạ.” Văn Minh vẫn đang run rẩy, nói không ra câu hoàn chỉnh.
Vào giờ phút này, cảm xúc giữa hai người vào đêm đó đã tan biến hết, Yến
Nhuỵ Tiêu ôm người vào lòng, vỗ lưng: “Bọn chị tới đón em về nhà.”
Tiếng của Diệp Lang Đình vang lên trong tai nghe: “Lui ra theo kế hoạch ban
đầu, Lý Côn chờ lệnh ở trong xe, Dave tiếp tục chiếm điểm cao, không cần thiết thì không nổ súng. Những người khác chuẩn bị hỗ trợ.”
Cuộc gọi chuyển sang nói chuyện riêng, Diệp Lang Đình lại nói: “Người thế nào rồi?”
“An toàn.” Yến Nhuỵ Tiêu đáp, dẫn Văn Minh chuẩn bị quay trở lại đường cũ.
Chì là vừa đi qua một căn phòng thì bị người bên trong nhìn thấy. Người
đó nhận ra Văn Minh cùng cô đi vào, cảm xúc kích động. Âm thanh quá lớn
dẫn tới người phòng bảo vệ bên kia đi ra kiểm tra.
Họ bị ép quay lại phòng, tiếng bước chân đằng xa ngày một gần. Yến Nhuỵ Tiêu đi tới
trước bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, căn phòng của Văn Minh ở góc khuất nhất,
bên cạnh có tường che, nếu như người đi tuần bên ngoài không có ý định
rẽ vào đây thì sẽ không thấy, nhưng bây giờ đúng lúc là thời gian giao
ban, họ có mười lăm phút. Cô lấy dây thừng ra khỏi balo bảo Văn Minh đổi quần áo cho cô. “Sau khi xuống dưới, phía Tây Bắc có xe thương vụ màu
trắng trợ giúp, đừng quay đầu, tốc độ nhất định phải nhanh.”
Văn Minh nhìn thấy cô đã khoác đồng phục lên người cô ấy, sốt ruột muốn nói dừng lại: “Chúng ta phải cùng đi.”
Yến Nhuỵ Tiêu bị sự kháng cự của cô ấy chọc tức, nhíu mày lườm cô ấy: “Anh
của em còn đang đợi em ở ngoài đấy! Kéo dài thời gian nữa thì hai chúng
ta, một người cũng đừng mong chạy được!”
“Em đi rồi thì chị phải làm sao?” Văn Minh lại sắp khóc, cô ấy nhìn thấy trong túi của Yến Nhuỵ Tiêu chỉ có một sợi dây thừng.
“Đừng lo cho chị, sẽ có người tới đón chị.” Yến Nhuỵ Tiêu buộc dây thừng cho
cô ấy xong, thắt nút trên eo rồi bật tín hiệu: “Văn Minh sẽ xuống từ
tường ở góc 301, hành lang không đi được, Lý Côn ở phía Tây Bắc chuẩn bị hỗ trợ.”
“Rõ!” Lý Côn đang đón hai thành viên khác đã rút lui thành công đáp lại.
Văn Minh nghe thấy tiếng bước chân từ xa đã tới, vội vã rời đi từ cửa sổ,
trước khi đi vẫn còn định nói gì đó nhưng bị Yến Nhuỵ Tiêu ngăn lại: “Đã sắp xếp xong rồi, em yên tâm. Tốc độ đi ra phải nhanh, con đường này
chỉ có mình em đi thôi.”
Cô ấy nhìn người trước mặt gật đầu, nhanh chóng bắt đầu thả dây.
Tuần tra bên cạnh bị chậm một chút, nghe anh ta khai báo hỗn loạn, lấy lệ
vài câu. Nhưng hơi không yên tâm nên lại đi tới 301 nhìn. Chỉ thấy người bên trong giống tối qua chỉ mặc quần áo và nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sự lo lắng ban đầu của anh ta lắng xuống, có người nào tới đây mà không
muốn tự do đâu nhưng người nào có thể thoát được chứ, sau đó anh ta hút
điếu thuốc quay về phòng bảo vệ.
Sau khi người rời đi, Yến Nhuỵ
Tiêu luôn ngồi cạnh giường mới thở phào, cảm nhận được mồ hôi chi chít
tuôn ra sau lưng. Trong lòng cô vốn dĩ không yến, mọi người đều đang
thực hiện nhiệm vụ trong tai nghe, vào lúc này chẳng có ai có thể bảo vệ tất cả mọi người. Còn Diệp Lang Đình chỉ yên lặng nghe những sắp xếp
này, không lên tiếng.
Không ai nói sẽ tới đón cô.
Từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động rất nhỏ. Cô tới bên cửa sổ nhìn, là Diệp Lang Đình.