“Tôi từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này của anh.” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm
chằm chiếc đồng hồ đeo tay đặt bên cạnh sườn mặt cô vì để gội đầu cho cô nói.
“Có nhiều cái cùng kiểu mà, đây cũng không phải bản giới hạn.” Diệp Lang Đình cầm máy sấy tới định sấy khô tóc cho cô.
“Anh chụp à?” Cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tự mình hỏi.
Chiếc máy sấy được ấn mở nguồn, thoáng chốc chỉ còn tiếng máy sấy hoạt động cùng giọng nói trầm thấp của anh: “Ừ.”
Gần như trong nháy mắt, Yến Nhuỵ Tiêu đỏ ửng mắt.
Chuyện cô khăng khăng muốn tới Úc học năm đó nhận được rất nhiều sự phản đối
của người khác. Cục trưởng Lý gọi cô vào phòng làm việc khuyên nhủ rất
lâu, cuối cùng hỏi với giọng ồm ồm: “Không phải con đồng ý với bố con
rằng sẽ làm cảnh sát sao?”
“Tôi làm cảnh sát để tiếp tục không
danh phận bán mạng cho các người à? Mấy người thấy vui nếu nhà lão Yến
chết cùng một hộ khẩu sao?” Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề nhượng bộ, nghểnh cổ
đứng trong văn phòng trở mặt với bậc bề trên đã nhìn cô lớn lên.
“Chúng ta không để con đi là đang bảo vệ con thôi!” Cục trưởng Lý đè nén giọng nói run rẩy, mắt đỏ ửng.
“Tôi không thể để bố tôi chết uổng phí thế được! Nếu như chú thật sự muốn
bảo vệ tôi thì để tôi đi đi. Tôi ở lại nơi này sẽ chỉ đau lòng thêm vạn
lần thôi.” Yến Nhuỵ Tiêu nói từng từ từng chữ với cảm giác uy hiếp người khác.
Cục trưởng Lý lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa, lúc khói thuốc bay lên thì hỏi: “Con định làm gì?”
“Tôi muốn để kẻ giết bố mình gọi mình một tiếng bố.” Yến Nhuỵ Tiêu nặn ra
câu nói này từ kẽ răng, nhãn cầu như muốn rơi xuống khỏi mắt như sợi chỉ đứt.
Vì thế dưới sự giúp đỡ của cục trưởng Lý, cô đã tới Úc.
Xoá cái tên Yến Nhuỵ Tiêu đi và trở thành tên “Vivian” có hàng trăm
nghìn cái trên thế giới. Làm sao cô có thể không sợ hãi lo lắng với con
đường này được, từ nhỏ tới giờ cô còn chưa cầm súng bao giờ, cô dựa vào
kỹ năng phòng thân mà lão Yến từng dạy lúc nhỏ để trở nên dày dặn hơn
từng chút một, cho tới khi chĩa súng vào người khác mà không chớp mắt
lấy một lần. Bao nhiêu đêm không ngủ được cuối cùng phải ép mình ngủ,
hôm sau vẫn tiếp tục chuẩn bị để chống lại kẻ thù. Biết bao nhiêu lần mơ thấy lão Yến nằm trên giường bệnh trước khi chết, nghĩ rằng khi trời
sáng nếu mình cũng chết thì thôi nhưng khi trời sáng cô vẫn phải đấu trí so dũng khí với người khác.
Cô loanh quanh một vòng, nói báo
thù thay cho lão Yến là sự thật và cũng thật sự muốn gần lão Yến hơn một chút. Người đàn ông mà hồi nhỏ đưa cô qua đỉnh đầu để chơi cưỡi ngựa,
người đàn ông mà đưa cô đi học cũng phải rơi nước mắt vì cô khóc, người
đàn ông mà khi cô bị ốm dẫn cô đi tiêm nhưng lo cô sợ nên đã tiêm vào
tay mình trước, người đàn ông mà ở nước ngoài nhiều năm nhưng đều nhớ
từng ngày quan trọng của cô. Cuối cùng ông đã ở lại nơi đất khách quê
người, chỉ khi cô tới đây mới có thể gần ông thêm một chút.
Nhưng hoá ra ngay từ khoảnh khắc tới gần nơi này thì cô đã ở bên cạnh lão Yến rồi.
“Sao lão Yến lại chết?” Khoé môi Yến Nhuỵ Tiêu run rẩy khi đưa ra câu hỏi này, nước mắt đã đầm đìa trên mặt.
Người đàn ông cẩn thận giúp cô sấy tóc, lau nước mắt cho cô dừng động tác
trên tay lại: “Lúc ấy anh không ở đó.” Lần đầu tiên cô nghe thấy một
chút hối hận thốt ra từ miệng của ngài Diệp: “Sau này không thể tới nữa
rồi.”
Giọng nói của anh rất kìm nén, Yến Nhuỵ Tiêu biết rằng
không thể hỏi thêm nữa. Cô nhắm mắt lại để làm dịu cảm xúc, cuối cùng
mái tóc cũng được sấy khô, cô đứng thẳng người dậy nhìn anh với đôi mắt
đỏ hoe.
Diệp Lang Đình thu dọn tất cả đống lộn xộn trên mặt đất, cúi đầu quấn từng vòng dây điện của máy sấy lại, không hề ngẩng đầu lên mặc kệ cho cô nhìn. Tới khi chiếc giường hồi phục nguyên trạng thì anh
mới ngồi ở bên giường, chống tay trái lên. Yến Nhuỵ Tiêu mất trọng tâm
theo chỗ lõm đó nghiêng người về phía anh.
Anh giơ tay nương
theo sức mình ôm cô vào lòng, sườn mặt cô kề vào hõm vai của Diệp Lang
Đình, cảm nhận nhịp tim đang đập của anh. Ngài Diệp ôm người vào trong
lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc của cô từng chút một: “Suy nghĩ của anh
giống em, nợ máu phải trả bằng máu.”
Yến Nhuỵ Tiêu mềm nhũn
trong lòng anh, hai tay ôm lấy eo anh: “Vậy tại sao phải nổ súng bắn
em.” Cô vẫn để ý điều này, lúc nhìn thấy viên đạn đó, cô đã biết đây là
viên đạn trong khẩu súng của Diệp Lang Đình.
“Em phải trả giá
một chút mới có thể khiến Louis tin tưởng em. Thà là anh còn hơn là
người khác.” Đêm nay cuối cùng Diệp Lang Đình cũng bày tỏ hết những hổ
thẹn trong lòng với cô, trả lời hết các câu hỏi.
“Nhưng khoảng
cách gần như thế, đó còn là em nữa.” Vào một đêm mà xác định được nhiều
chuyện thế này, thứ Yến Nhuỵ Tiêu muốn xác nhận nhất chỉ có chuyện trước mắt thôi.
Diệp Lang Đình để người nằm thẳng rồi đắp chăn cho
cô, bàn tay sửa lại sợi tóc mai cho cô, trong ánh sáng lờ mờ anh cất
tiếng: “Trong lòng anh biết rõ.”
Anh né tránh câu trả lời mà Yến Nhuỵ Tiêu muốn nghe nhất, không mặn không nhạt thốt lên câu nói này,
khiến cô nhìn bằng nửa con mắt: “Ngủ đây.” Sau đó nhắm mắt, cô nghe
tiếng anh ngồi bên giường rất lâu, nhẹ nhàng tắt điện rồi đứng dậy đóng
cửa phòng lại.
Chuyện tối này khiến anh thấy buồn bực, Diệp Lang Đình ra sô pha phòng khách hút thuốc thì nghe thấy tiếng người vừa nói
muốn ngủ lại mở cửa ra.
“A Đình, anh có thể gọi em một tiếng
Nhuỵ Nhuỵ được không?” Cô đứng tựa vào ván cửa, mái tóc vừa mới được sấy khô trượt từ tai đong đưa sau lưng. Da Yến Nhuỵ Tiêu vốn đã trắng, bây
giờ trông chẳng có chút huyết sắc nào. Gạt sạch sự độc đoán ngang ngược
của Vivian trước kia, giờ đây yêu cầu này chỉ là một người con gái nhớ
bố mình mà thôi.
Diệp Lang Đình đứng dậy đi từ sô pha về phía
cô, chân mày như bị vật gì đè nặng rủ thấp xuống. Anh đi một mạch tới
trước mặt cô mới đứng lại, ôm cô vào lòng bế về giường, sau khi tắt đèn
ngủ thì ôm cô trong lồng ngực, bàn tay nhẹ nhàng bình tĩnh vuốt ve sau
ót của cô. Nước mắt Yến Nhuỵ Tiêu lại chảy ra bởi động tác ấm áp này,
chảy từ hốc mắt xuống, sượt qua đầu mũi rồi để lại vết tích trên chiếc
áo màu xám tro của anh.
Anh không để ý điều này, bàn tay vẫn
chậm rãi an ủi cô, tiếng thở nặng nề trên đỉnh đầu cô: “Ngủ đi, Nhuỵ
Nhuỵ.” Dứt lời, ngài Diệp đặt một nụ hôn xuống giữa trán cô.