Yến Nhuỵ Tiêu không hiểu hết ý trong lời của anh, cũng không để ý anh
đang tìm hòm thuốc từ sau cốp xe để nhanh chóng xử lý cho cô, chỉ lo kéo tai nghe anh đang đeo ra sau tai, chậm chạp một lúc lâu mới nói:
“Louis, lợi ích mới là tình bạn vĩnh cửu của các ông. Nhưng tôi thì
không phải.” Cô từ từ thở hắt ra, bên kia không nói một tiếng nào nhưng
cô biết là gã đang nghe. “Tôi chỉ muốn mạng sống của kẻ lấy tim của bố
tôi năm đó, vì thế tôi có thể liều lĩnh cống hiến cho bất cứ ai.”
“Tới bệnh viện trước đi, ta gọi Edward đợi ở đó.” Louis dặn dò một câu thế
này, không đáp lại bất cứ câu nào về nội dung cô vừa nói, chỉ cử bác sĩ
riêng đắc lực của mình tới xử lý vết thương cho cô.
Yến Nhuỵ
Tiêu vứt tai nghe đi, cố hết sức chặn lại vết thương ở eo. Vừa rồi nổ
súng quá gần như xuyên thấu cả vết thương, máu cô vẫn chưa ngừng chảy,
Diệp Lang Đình đã thay ba lần băng gạc, nhìn thấy đôi mắt sắp khép lại
của cô thì mở miệng dặn: “Đừng ngủ.”
Tiếng nói này rất khẽ nhưng lại giúp Yến Nhuỵ Tiêu kéo căng dây cung. Cô biết nếu ngủ thiếp đi thì
sẽ thế nào nhưng lời cay nghiệt vừa rồi đã tiêu tốn hầu như tất cả sức
lực của cô. Giờ phút này cô nghĩ tới những hốt hoảng lo lắng mấy hôm
nay, bây giờ lại bị bắn vì những chuyện vớ vẩn này. Hình như cô nhìn
thấy sườn mặt lúc bị lấy tim của lão Yến năm đó, đau đớn và bất lực
giống hệt cô.
Vết thương này quá đau, đau đến mức từng giọt nước mắt của Yến Nhuỵ Tiêu chảy xuống từ khóe mắt, cô nhớ tới sự mệt mỏi
xuất phát từ tận đáy lòng vào đêm gọi điện cho Vương Dĩnh trong nhà tắm. Bây giờ còn hơn cả đêm đó, hình như cô muốn ngủ thiếp đi.
“Diệp Lang Đình.” Cô dùng ngón tay chọc vào người đang tìm cái nhíp y tế
trong hòm thuốc định lấy đạn ra giúp cô. Anh quay đầu nhìn cô, nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của cô: “Chúng ta sòng phẳng rồi.”
Lý Côn
vẫn đang đạp chân ga vội vã tới bệnh viện, trong ánh mắt của Diệp Lang
Đình xuất hiện một vẻ giống như đau khổ nhưng lại không hẳn là vậy. Anh
nuốt nước miếng đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Tại sao không gọi
cho anh?”
Vết thương của Yến Nhuỵ Tiêu đã đau tới mức nói không
ra câu hoàn chỉnh nữa, hít sâu một hơi mới lắp bắp trả lời: “Em ghi
nhận.” Từng từ từng chữ rất rõ ràng
“Vậy thì vẫn nợ.” Bỗng dưng
mặt anh tối sầm thậm chí hành động trên tay không dừng lại, vứt cho cô
cuộn băng gạc để cô cắn, tay bắt đầu lấy đạn ra cho cô.
Quá
trình lấy đạn không hề nhẹ nhõm hơn trúng đạn, thậm chí còn đau hơn.
Trên xe không có thuốc giảm đau, cô cứ cắn mạnh cuộn băng gạc, giọt mồ
hôi chảy xuống cùng với nước mắt sinh lý, trượt thấm vào sợi tóc ở cổ.
Tới khi nghe thấy âm thanh lanh lảnh là tiếng viên đạn được lấy ra khỏi
người cô. Cạch một tiếng bị vứt vào trong thùng rác, Diệp Lang Đình
chuyên tâm băng bó vết thương lại, nghe cô nói: “Đừng vứt, để lại làm kỷ niệm.”
Mặt anh vẫn tối sầm, bàn tay nghiêm túc xử lý vết thương chỉ không nói chuyện nữa thôi. Thậm chí lúc xuống xe, anh thong thả ung dung xuống trước, còn cô được bác sĩ khiêng xuống. Lúc được chuyển từ
cáng lên giường bệnh, Yến Nhuỵ Tiêu liếc nhìn người đàn ông áo quần
chỉnh tề đang đứng bên cạnh.
Diệp Lang Đình không nói câu nào,
đến một cái liếc cũng chẳng thèm liếc qua. Anh giận rồi, Yến Nhuỵ Tiêu
nhận được tín hiệu nhưng không biết lý do. Nhưng mà cũng chẳng sao, hai
ngày nữa khi anh tới bệnh viện thì cô lại hỏi.
Cô nghĩ như vậy
nhưng không ngờ được rằng nửa tháng trời cô ở trong bệnh viện, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất gặp được Diệp Lang Đình, kể từ hôm đó trở đi, anh chưa từng tới đây lần nào.