Bầu không khí im lặng một lúc, khẩu súng chĩa vào Yến Nhuỵ Tiêu như có
hình dạng, cô có thể cảm nhận rõ sự di chuyển lên trên của khẩu súng tới tận giữa trán cô.
Cô hít sâu một hơi: “Lúc họ chết cũng chẳng
gọn gàng như tao.” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn biểu cảm khựng lại một lúc của
người trước mặt rồi nói tiếp: “Kanye kéo xuống hầm xử lý, khẩu súng bây
giờ của mày chỉ tiện cho tao thôi.”
Lần đầu tiên nghe thấy yêu
cầu kỳ lạ thế này, Clinton vẫn cầm khẩu súng đứng trong góc đi về phía
trước, Yến Nhuỵ Tiêu híp mắt lại để nhìn rõ người này. Anh ta có ngoại
hình của người da trắng điển hình, mái tóc hơi xoăn, mắt mũi ẩn tình,
mũi cao cùng với khóe môi hơi nhếch, trông chẳng đoàng hoàng. Khác hẳn
với Diệp Lang Đình, mặc dù gã đàn ông này đẹp trai nhưng lại rất rẻ
tiền.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu của Yến Nhuỵ Tiêu thì nghe thấy anh ta nói với một giọng Anh chính gốc: “Rốt cuộc là vì sao
Kanye lại đồng ý hai điểm lợi nhuận để đổi với mày chứ? Nếu đã không
muốn chết như thế hay là theo tao đi, một đêm của mày chắc không chỉ 30
triệu đâu.”
“Tao vẫn chưa thấy 2 điểm lợi nhuận.” Yến Nhuỵ Tiêu
nhớ tới báo cáo tài chính lúc nãy cô xem qua ở trên xe, nắm chặt nắm đấm đằng sau lưng, tên khốn Kanye này.
Clinton tươi cười càng tới
gần, đến khi tới trước mặt cô mới dừng lại. Yến Nhuỵ Tiêu không né
tránh, để mặc anh ta dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm cô, làn da
trắng toát nhanh chóng hằn đỏ khi bị bóp như thế nhưng đến mày cô cũng
chẳng cau lại.
Thấy cô cứng đầu như thế, vì muốn phá vỡ lớp vỏ
bảo vệ của cô, cuối cùng Clinton nói ra sự thật: “Dã tâm của Kanye là
tất cả của Louis, gã không thể đấu trí đấu dũng với con cáo già đó bằng
tiền sao? Mày thật sự tưởng rằng làm việc cho gã thì là người của gã à?
Nhưng mà ngủ với tao một đêm, mày thật sự có thể trở thành người của tao đó.”
Quả nhiên đến cả tiền bán mạng cô cũng bị tên khốn đó nuốt sạch.
“Đến anh ta tao còn chướng mắt, mày nên có tự trọng đi.” Câu nói này rất
hống hách nhưng cô vẫn còn muốn dùng mắt nói với anh ta, ngọn lửa trong
mắt sắp bắn ra rồi.
Vẻ mặt tự vệ của cô quá trong sáng khiến
Clinton không thốt lên lời chỉ có thể chọc vào chỗ đau của cô: “Vậy thì
mày có thể vừa mắt ai, Diệp Lang Đình à? Nhưng mà nó đến việc mày bị bắt tới đây còn chẳng biết, cũng chẳng thèm quan tâm tới chuyện sau này
trên thế giới này còn có mày hay không đâu.”
“Ha.” Yến Nhuỵ Tiêu khẽ cười thành tiếng rồi nói một câu chắc chắn nhất từ lúc vào đến giờ: “Anh ấy còn điên hơn tao nghĩ cơ đấy.”
Câu nói này chọc cười
anh ta tiện tay di chuyển súng ra sau, lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi Facetime, miệng cũng không ngừng nói: “Vậy tao muốn xem xem làm mày trước mặt anh ta, anh ta điên như thế nào.” Bàn tay vốn đang siết cằm
cô đã di chuyển xuống bả vai cô, định cởi áo của cô ra.
Điện
thoại được nhận rất nhanh, ngài Diệp đang ở trên xe, ánh mắt lạnh lùng
liếc sang nhìn chiếc áo vest trắng của Yến Nhuỵ Tiêu đã bị cởi ra một
nửa để lộ nửa bả vai. Cô không nhìn thấy anh chỉ qua bả vai của người
đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm khoảng cách của họ.
Clinton tin chắc cô gái trước mặt này, trừ cứng miệng ra thì chẳng có sức công kích nào. Đầu anh ta không hề ngẩng lên nói: “A Đình, mời mày xem phim nhé.” Anh ta nói quá lưu manh, động tác càng bỉ ổi, phía trên hạ thấp xuống,
miệng đã kề sát vào bả vai anh ta đã vạch nửa bên áo.
Gần như
ngay khoảnh khắc đó, Yến Nhuỵ Tiêu nghiêng người lên, chỉ còn một giây
nữa là miệng anh ta chạm vào bả vai của cô thì cô sờ được súng ở hông
anh ta, ngay lập tức áp vào sau gáy anh ta. Những người xung quanh phản
ứng rất nhanh với tình thế này, tiếng lên đạn và tiếng chửi thề vang lên bên tai, Yến Nhuỵ Tiêu cất giọng trong tiếng ầm ĩ: “Diệp Lang Đình điên lên thì mạnh hơn cả mày, sẽ không để lại cơ hội cho kẻ thù đâu.”
“Với lại gan chúng mày lớn đấy. Quên không nói, kể từ lúc xuống xe tao đã
gọi điện cho Louis rồi. Mày nói xem chuyện mày cùng Kanye tính kế tài
sản của ông ta thì ông ta sẽ xử lý chúng mày thế nào?” Clinton tiếp tục
vùng vẫy trong tay cô, nhưng đổi lại là sự kiểm soát mạnh mẽ hơn. Nghe
cô nói thêm: “Ít nhất Kanye là con nuôi của ông ta, còn mày thì sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, tất cả sự thù hận vừa khơi dậy đều quay trở lại với
những người này.
Ngài Diệp luôn giữ im lặng ở đầu dây bên kia
nhắm mắt làm ngơ, Clinton mất mặt quá muốn cúp điện thoại ngay bây giờ.
Bị anh thấy hết, anh nói một câu chặn lại nhưng không phải để hỏi anh
ta: “Cằm của em là do chúng làm à?”
Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu đối
mắt với anh trong điện thoại, Diệp Lang Đình vẫn đang ngồi trong xe,
động thái bên này to như thế nhưng anh chưa từng thay đổi tư thế. Sau
tai có đeo dây tai nghe, hàng cúc của áo sơ mi đen cài chặt với móc gài, cả người rất gọn gàng.
“Anh ta làm.” Yến Nhuỵ Tiêu chuyển ánh
mắt, chẳng quan tâm tất cả khẩu súng đang chĩa về cô mà chỉ muốn báo thù vừa rồi của Clinton.
Lời cô vừa dứt, Bob đứng ngoài cửa đột
nhiên hét lớn: “Có người tới! Là ngài Diệp…!” Tiếng nói đột nhiên dừng
lại sau đó là tiếng đụng chạm cực lớn như là cơ thể đổ xuống. Tay xạ
kích đứng trên tầng hai ngay lập tức nhìn ra ngoài qua cửa thông gió:
“Là Diệp Lang Đình!”
Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu nhìn điện thoại, chỉ nghe thấy người đó ra lệnh: “Đâm vào cửa.” Tiện tay tắt video chỉ để
lại đôi mắt trợn tròn của cô. Ngay sau đó cánh cửa bằng tôn của nhà
xưởng ầm ầm sụp đổ, Lý Côn lái một chiếc Land Rover phá cửa đi vào.
Trong tiếng rầm rầm, cô nhớ tới đôi mắt không có độ ấm nào của ngài Diệp trước khi cúp điện thoại, anh điên rồi.