Sau khi Diệp Lang Đình ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác
của Yến Nhuỵ Tiêu, anh gõ vào mặt bàn: “Tối nay cô cứ ngủ ở phòng cho
khách bên này đi, tôi họp ở phòng sách.”
Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh xác nhận như thể nghe thấy sắp xếp gì kinh khủng lắm,
nhưng anh đã xoay người đi vào phòng sách, chuyện này cứ được quyết định như thế. Ngài Diệp quá nhân từ, hết mình làm vệ sĩ theo sát bên cạnh,
Yến Nhuỵ Tiêu nghĩ tới đây thì cầm ly rượu lên uống cạn ly cuối cùng rồi loạng choạng đi về phòng cho khách.
Thế giới bên ngoài bức
tường không còn bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ còn lại một ngọn nến màu
trắng hình nụ hoa đặt trên kệ đầu giường phòng cho khách lặng lẽ bao
trùm cả căn phòng ngủ. Yến Nhuỵ Tiêu cuối cùng cũng tự ý thức được mà an tĩnh lại, quên đi sự hoảng loạn ban chiều và sự hão huyền ban nãy, ngủ
ngon cả một đêm.
Lúc mở cửa ra lần nữa, cô thấy Diệp Lang Đình
chống tay phải trên tay vịn của ghế sô pha ngủ gật. Nghe thấy tiếng động của phòng cho khách, anh cảnh giác mở bừng mắt nhìn sang, sau đó đứng
dậy. Anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, trông có vẻ như cả đêm không ngủ.
Yến Nhuỵ Tiêu tới gần thì nhìn thấy mắt anh nổi lên tia máu đỏ, lòng cô
biết anh sẽ không nói rốt cuộc mình làm gì nên cũng không hỏi. Cô chỉ đi tới nhà bếp mở tủ lạnh, trống rỗng không có gì như trong dự đoán. Cô
cũng không hỏi ý kiến anh mà trở về nhà lấy mì và trứng, xách nước ép
việt quất quay trở lại.
“Tôi muốn bỏ thêm chút tiêu đen.” Diệp Lang Đình thêm yêu cầu mà không hề khách sáo.
Yến Nhuỵ Tiêu nhìn bằng nửa con mắt: “Nhà anh không có.”
“Có.” Diệp Lang Đình chậm rãi đi từ đằng sau tới, đứng sau người cô giơ tay lấy tiêu đen trên ngăn tủ trên đỉnh đầu cô.
Trong chốc lát khoảng cách giữa hai người được kéo gần, hơi thở và nhịp tim
của anh bao quanh Yến Nhuỵ Tiêu. Mùi của đêm qua đã tiêu tan từ lâu,
thay vào đó là mùi thuốc lá ấm áp và hương nước hoa bao trùm, nhịp đập
nặng nề của anh truyền qua sống lưng cô, hô hấp của hai người cùng dồn
dập sau vài lần điều chỉnh.
Quả thực rất lâu rồi không nấu nướng nên các loại gia vị không biết để đâu, Diệp Lang Đình từ từ tìm kiếm,
không di chuyển một lúc. Yến Nhuỵ Tiêu cũng làm như không cảm thấy gì,
bật bếp chiên trứng. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nấu nướng nên khi dầu bắn lên khỏi chảo khiến cô không kịp chuẩn bị lùi mạnh ra sau.
Diệp Lang Đình đứng đằng sau không kịp đề phòng hành động đột ngột của cô,
tay vẫn cầm một chai dầu oliu nhỏ đang nghiêng người định lấy tiêu đen ở góc trong cùng ra. Đồng thời anh theo bản năng đỡ lấy Yến Nhuỵ Tiêu,
miệng chai dầu oliu không được đậy nắp hẳn hoi đổ đầy lên đầu vai cô,
một mảnh lộn xộn.
Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu không có thời gian để ý
tới quần áo của mình, khoảnh khắc cô né ra sau thì phần mông cọ sát vào
đùi anh, nhiệt độ được nhóm lên vẫn còn ở chỗ đó rồi có xu hướng lan vào bên trong.
Diệp Lang Đình cũng cảm nhận được, anh cúi đầu để
thẳng miệng bình lại rồi nhìn đôi tai đỏ bừng của cô. Đột nhiên nổi lên
suy nghĩ tiện tay đặt chai sang một bên, tay phải xuyên qua cánh tay cô
tắt bếp đi. Sau đó rụt tay lại đặt ở bụng của cô khiến cô dính sát lại
với mình. Anh hơi cúi đầu nhìn vết phát sáng giữa cổ làm quần áo ướt đẫm của cô, từ từ thấm vào bộ ngực nhô cao.
Hơi thở của anh chỉ có
mùi hương bao quanh cô, có hình dáng theo vết dính trước ngực. Nhiệt độ ở bụng giống như anh đang cầm một ngọn lửa, nóng rực khiến bụng cô như
sắp tan chảy, chất lỏng đặc sệt chảy xuống từng giọt một.
Yến Nhuỵ Tiêu không có sức chống cự lại anh nên cô thả lỏng hơn một chút ngã vào lòng anh.
Diệp Lang Đình tựa như nhìn thấu tất cả mọi thứ của cô, cúi đầu thấp hơn một chút kề sát vào bên tai cô: “Đi thay áo sơ mi đi.”
Câu nói này phá tan toàn bộ mọi hỗn loạn, khiến Yến Nhuỵ Tiêu cũng tỉnh táo hơn, quay đầu lườm anh, ngài Diệp lại trở thành một quý ông đoan chính
giấu đi tất cả bộ dáng lưu manh.