Mà Siren bên này chân không ngừng bước ra khỏi
phòng của alpha nhỏ, mới thở dài một hơi, vừa rồi hắn luôn nín thở trong phòng của bé con, sợ rằng mình sẽ ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu mà
trở nên thú tính, hắn muốn đôi bên sẽ vui vẻ với nhau thay vì chán ghét
nhau, may mắn thay, quyết định của hắn là đúng đắn.
Mặc dù không
biết vì sao vừa rồi bé con lại đột nhiên kích động, nhưng Siren không
ngờ rằng bé con lại đưa tay mình áp sát vào trái tim cậu, cậu không biết vừa rồi nó nguy hiểm đến mức nào.
Chỉ cần hắn muốn, ngón tay
liền có thể dễ dàng xuyên qua trái tim mà giết chết cậu, cậu yếu ớt như
vậy, căn bản không có khả năng phản kháng, mềm mại lại mong mang như
vậy, nhưng bản thân lại không tự ý thức được.
Nơi chí mạng hiên
ngang bị phơi bày ra trước mắt kẻ săn mồi, rơi vào trong tay hắn, cậu
dường như không hề biết rằng hắn có thể làm tổn thương cậu.
Ah,
cảm giác này, chính là cảm giác này, mỗi khi bé con nhìn hắn bằng ánh
mắt trong veo không chút tạp chất, hắn lại nắm giữ hết thảy bộ phận chí
mạng của cậu, xương sống, trái tim, mọi thứ của cậu đều là của hắn!
Siren chưa bao giờ nhận thức sự thật này rõ ràng như vậy, đúng vậy, bé con
chỉ thuộc về một mình hắn, không một ai có thể nhúng tay vào!
Trong phút chốc, một luồng tin tức tố nồng đậm nguy hiểm giống như mãnh hổ
chui ra khỏi chuồng, trong không khí tràn ngập sát khí và ý chí chiến
đấu khiến người ta rùng mình, ngay sau đó, tất cả hơi thở lại biến mất
trong nháy mắt, như thể nó chưa từng xuất hiện, một số tin tức tố tích
lũy được giải phóng, Siren cảm thấy nhẹ nhõm khắp người, vui vẻ bước
sang phòng bên cạnh.
Đúng vậy, phòng của bé con ở ngay bên cạnh
hắn, nếu để Carlos biết được, trong lòng hắn nhất định sẽ mắng một câu:
"Lấy việc công làm việc tư!"
Sáng sớm hôm sau Mộ Thanh liền thức
dậy, sau khi tắm rửa xong cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng, gói lại sau
đầu chuyện xấu hổ xảy ra tối qua, quyết định trừ khi cần thiết sẽ không
nghĩ tới nữa, sau khi ra ngoài, một người máy tròn vo đã đưa cậu đến nhà ăn.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm vào bộ dáng mũm mĩm của người máy,
cười lớn, bất giác thầm nghĩ: Chẳng lẽ người máy này cũng bị béo phì, rõ ràng là người máy này có kích thước không giống với người máy mình nhìn thấy tối qua, hơn nữa nó còn được sơn màu hồng nhạt rất đẹp, lại khá ưa nhìn.
Khi nhìn thấy Siren đang ngồi trên ghế chính, Mộ Thanh cứ
có cảm giác không được tự nhiên, sau khi ngồi xuống, Mộ Thanh im lặng ăn bữa sáng, quyết định sau khi ăn xong phải cảm ơn người ta đàng hoàng.
Dù sao thì người ta cũng lo thức ăn chỗ ở cho cậu, lại giúp cậu một ân huệ lớn như vậy, không biết liệu quang não có đắt không nhỉ, sau này nếu
tìm được việc làm cậu sẽ trả lại tiền cho hắn.
Mộ Thanh không
ngừng suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên một tràng cười khiến cậu dựng đứng, Carlos nhìn alpha nhỏ đang hoảng sợ, vô thức hạ giọng, chủ yếu là vì con mắt hình viên đạn của ông chủ đang lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Hắn nhẹ giọng giải thích: "Người máy hồng nhạt ở cửa hành lang đó, e hèm!"
Sau khi nhận được ánh mắt tử thần từ ông chủ lần nữa, Carlos lập tức sửa lời "Rất đẹp" rồi nháy mắt một cái với ông chủ, Mộ Thanh nhìn tên nam
nhân kỳ lạ bên cạnh như đang lên cơn động kinh, âm thầm quyết định sau
này sẽ tránh xa hắn một chút.....
Ăn được nửa đường, Carlos đột
nhiên nói: "Ông chủ, Hòa Quang đâu rồi?" Mộ Thanh nghĩ Hoà Quang hẳn là
người nam nhân có đôi mắt xanh biếc, trên mặt treo một nụ cười tươi,
"Chắc là đi mua quà cho Nhã Quang, bánh ngọt trên đại lộ sao trời Carlo, phải tới xếp hàng trước để mua."
"Chậc, đúng là tên cuồng em
trai." Carlos đầu tiên là giật mình, sau đó thầm ghen tị: "Haiz, nếu ta
cũng có một em trai là omega thì tốt quá rồi, ta nhất định sẽ chiều
chuộng em ấy như một hoàng tử nhỏ, không, thậm chí còn hơn cả hoàng tử,
em ấy chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới!
Trong lúc Carlos rơi vào ảo tưởng của chính mình, Siren đã tàn nhẫn phá vỡ mộng đẹp của hắn: "Đã đến lúc ngươi phải đi làm."
Carlos nghẹn lời vội vàng nhét lung tung hai miếng rồi hừng hực rời đi, khi
bước bước cuối cùng ra khỏi cửa, Carlos mỉm cười vẫy tay với Mộ Thanh:
"Xin chào, alpha nhỏ, ta là Carlos" nói xong liền biến mất dạng, câu
"Xin chào, tôi là Mộ Thanh" trong miệng cậu cũng bị nuốt vào bụng.
Sau khi dùng bữa xong, Mộ Thanh nhanh chóng đứng dậy, trịnh trọng cảm ơn
Siren và nhấn mạnh bày tỏ sự quan tâm của hắn đối với cậu, Mộ Thanh đợi
một lúc cũng không nghe thấy giọng nói của Siren, nghi hoặc mà nhìn hắn, lại thấy hắn dường như đang phát ngốc nhìn cậu?
Trên thực tế
đoán cũng không sai, Siren đang ngẩn người nhìn mái tóc lông xù trên
đỉnh đầu của Mộ Thanh, mái tóc lông xù trên đỉnh đầu cậu bồng bềnh, phập phồng lên xuống theo lời nói của chủ nhân, ánh mặt trời chiếu tới từ
đằng sau, khiến đỉnh đầu bé con tỏa ra một vầng hào quang vàng nhạt,
trông cực kỳ đáng yêu.
Siren cuối cùng cũng hiểu tại sao một số
omega lại thích những thứ lông xù, hắn nghĩ thầm: Chỉ cần được làm bởi
thương hiệu Mộ Thanh, hắn chắc chắn sẽ nhìn mãi không chán!
Nhìn
thấy bé con dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng nhìn mình, ác tính của
Siren lại nổi lên, "Ta rất thích mái tóc của em, ta có thể sờ vào nó
không?" "Hả?!" Mộ Thanh kinh ngạc nhìn người đàn ông nghiêm nghị nhưng
lại bỡn cợt trong lời nói, khuôn mặt cậu bất giác đỏ bừng, trong lòng
không khỏi phỉ nhổ chính mình: Xấu hổ cái con khỉ a, người đàn ông này
quả thực có độc, tại sao mình lại đỏ mặt a a a.....
Nhưng nhìn nụ cười ôn hòa trong đôi mắt bạc của người đàn ông, Mộ Thanh bất giác đi
tới, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là có thể" dừng một chút,
cậu lại nói: "Ngài Siren."
Sau khi nghe xong lời nói của bé con,
Siren chỉ cảm thấy máu dồn lên tim rồi chảy xuống toàn thân, cảm giác
ngay cả tròng mắt mình cũng nóng lên, cả người đều không ổn, hơi thở
hoàn toàn rối loạn.
Nhìn chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cậu, hắn cảm giác được cơn động dục đã mấy trăm năm không đến của mình đang mãnh liệt ập tới như dời non lấp biển chỉ với một tiếng "Ngài Siren" của bé
con, không thể cưỡng lại, thân dưới của hắn có xu hướng ngẩng đầu lên,
cương quá nhanh như không thể chịu được.
Siren hiểu rõ sức lực của mình, e rằng bây giờ cho dù chỉ nhẹ nhàng nâng cậu lên, cánh tay của cậu ít nhất cũng sẽ bị bầm tím.
Khi cơn động dục sắp đến, khả năng kiểm soát sức mạnh của hắn sẽ yếu đi,
chắc chắn sẽ làm tổn thương bé con, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, đột nhiên
bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, nhân lúc bé con không chú ý mà
rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Mộ Thanh cúi đầu, lập tức ngửi thấy một mùi băng giá, lạnh lẽo nhưng nồng nặc khó hiểu, hương thơm đậm đà
phảng phất, tựa như mùi ánh trăng tràn vào, buốt lạnh lại dịu dàng, Mộ
Thanh không nhịn được ngẩng đầu lên, trong lòng nghi hoặc: Có phải ngài
Siren vừa mới xịt nước hoa không? Kết quả phát hiện trước mặt mình không có một ai.
Siren nhanh chóng trở về phòng và khóa cửa lại, sau
đó lấy thuốc ức chế đã luôn mang theo bên người từ cổ tay không gian của mình ra, uống từng ngụm lớn, cho đến khi uống xong rồi mới bình tĩnh
lại.