Siren liếc nhìn cấp dưới của mình đang cười hệt như một con cáo già,
nhắm mắt lại như không đành lòng nhìn thẳng, thực ra Hòa Quang cười có
hơi tục tĩu một chút, khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng từ tốn thường ngày
của hắn.
Mặc dù người bình thường không thể nhìn thấy được sự tà ác trong đôi mắt hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của Hòa Quang rất thân thiện và dễ gần, thuần khiết như ngọc.
Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu của
tiểu yêu tinh trong lòng mình, lại một lần nữa khẳng định ngay cả đỉnh
đầu của bé con cũng đẹp hơn những người khác, cư nhiên còn có hai xoáy
tóc!
Trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo lạ thường, hắn nhẹ
nhàng mở miệng nói với vẻ vui sướng mà chính mình cũng không nhận ra:
"Carlos, ngươi đi sắp xếp cho robot nội trợ làm một phần thức ăn dành
riêng cho omega vào tối nay, còn nữa, lấy thêm một phần sữa của quái thú Đô Đô được sản xuất trên hành tinh Mandal." Ngay khi nói xong lại thong thả ung dung lấy ra một hình chiếu ba chiều từ vòng tay lưu trữ của
mình.
Trong nháy mắt, khung cảnh tuyệt đẹp của hàng vạn tinh cầu
liền trải rộng ra, bé con vẫn còn đang chăm chú lắng nghe câu chuyện sự
chú ý lập tức bị kéo lại, cậu hết sức chăm chú nhìn, thừa dịp không ai
để ý, bàn tay to lớn đặt ở vòng eo thon gầy lại thừa nước lấn tới, siết
chặt người trong lòng bàn tay.
Carlos trợn mắt há hốc mồm nhìn
hành động gần như trêu chọc của ông chủ, đầu óc đi đến cửa bếp vẫn không thể xoay chuyển được, bị một alpha quấy rối cũng không tính là trêu
chọc đâu nhỉ? Không đúng, không đúng, dù sao ông chủ cũng là một omega.
Nhưng mà, hình như alpha nhỏ đó thực sự bị ông chủ quấy rối, không không
không, sao mình lại nghĩ như vậy, ông chủ sao có thể làm ra chuyện này?
A a a, không nghĩ nữa.....
Sau khi chào hỏi robot nội trợ, Carlos vẫn mang vẻ mặt mơ màng, bước chân
trống rỗng trở về chỗ ngồi, hai mắt thẳng tắp nhìn Hòa Quang ngồi ở đối
diện, lập tức bị nụ cười quái dị của Hòa Quang kích thích, mắt nhìn mũi
mũi nhìn tim, quyết định sau khi ăn tối xong sẽ về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm nay còn kích thích hơn so với lúc chạy trốn.
Mộ Thanh ở một
bên kinh ngạc nhìn tấm bản đồ liên vì sao tráng lệ trước mặt, người nhà
quê đến từ Địa Cầu đã hoàn toàn bị khung cảnh tuyệt đẹp này chiếm lấy.
Mặc dù biết rõ khung cảnh trước mắt là giả, nhưng cậu vẫn không thể khống
chế được tay mình mà muốn chạm vào nó, dù sao cũng quá chân thực, trong
lòng thầm nghĩ: Đây là công nghệ của tương lai sao, thực sự quá chấn
động!
Điều khiến Mộ Thanh cảm thấy khó chịu chính là, mỗi khi tay cậu lướt qua màn hình, người đàn ông ngồi phía sau cũng sẽ thường xẹt
qua, vô thức chạm vào tay cậu, đôi khi là mu bàn tay, đôi khi là đầu
ngón tay.
Điều này khiến Mộ Thanh hoảng sợ, người đàn ông này khi cậu tỉnh lại đã động tay động chân với cậu, tuy không phải con gái,
nhưng cậu cũng không muốn bị nhào nặn như thú cưng, aiz, được yêu thích
quá mức thật sự rất đau khổ.
Cậu phồng má có chút khó chịu, thực
ra Mộ Thanh nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ, trong nhà có một người
cha cuồng con trai và một người anh cuồng em trai, Mộ Thanh sớm đã trở
nên miễn dịch với loại hành động vô hại này của người đàn ông.
Rốt cuộc, cậu bị hai người nhà của mình xoa nựng từ nhỏ đến lớn. Cho nên
bây giờ cậu cảm thấy rất rầu rĩ, cũng không có tức giận. Khi đang chơi
hăng say, khung cảnh trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất.
Mộ Thanh hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đàn ông phía sau, Siren bị đôi
mắt tròn xoe ướt át nhìn, trong lòng đột nhiên có một luồng hơi ấm, hắn
cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dường như nặng nề hơn một chút, mất một lúc để bình tĩnh lại, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của bé con, nói: "Ăn
cơm trước."
Dừng một chút, lại nói: "Sau bữa tối có thể chơi tiếp." Mặc dù biết bé con không hiểu nhưng Siren vẫn nghiêm túc giải thích.
Mộ Thanh chỉ cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu mình, nghe giọng nói dịu dàng của người đàn ông tóc bạc mắt bạc, hốc
mắt cậu bất giác đỏ lên, cúi đầu như muốn che giấu.
Sau đó cậu bị hương thơm hấp dẫn dụ dỗ, lại ngẩng đầu lên, cái bàn trước mặt không
biết lúc nào đã bày đầy đồ ăn, mùi thơm nồng nặc, thịt không rõ tên vàng óng hấp dẫn, nhìn muốn phạm tội, cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn đều là
thịt.
Mộ Thanh vốn tưởng rằng mình ít nhất cũng phải có một dĩa,
nhưng thứ đặt trước mặt cậu chỉ là một ly nước trái cây, thanh mát ngọt
ngào thoang thoảng một chút vị sữa, cơn đói trong bụng buộc cậu phải cầm lên uống một ngụm lớn.
Ngay sau đó trợn mắt kinh ngạc, ngon quá, vừa định uống hết phần còn lại, trước mặt liền xuất hiện một đôi bàn
tay to với khớp xương rõ ràng, trên tay cầm một cái nĩa bạc, thức ăn có
hình dạng như sợi mì ngay lập tức được đưa đến bên miệng.
Mộ
Thanh phản xạ có điều kiện há miệng nuốt một ngụm, không nóng cũng không bỏng, nhiệt độ vừa phải, số lượng vừa phải, mỗi lần đút một miếng, Mộ
Thanh rất hài lòng với việc được cho ăn, có thể đánh giá năm sao, phân
lượng gần giống như của anh trai, cậu nheo mắt hài lòng, càng ăn càng
nhiệt tình hơn.
Siren nhìn hai má phồng lên của bé con, cố nhịn
xuống ham muốn véo nó, tay trái đồng thời buông ra khỏi nơi giam cầm,
cầm nĩa ăn nhanh miếng thịt trước mặt, Siren hài lòng với việc đút người ăn.
Mộ Thanh cũng được cho ăn no bụng, cả hai đều hài lòng. Sau khi ăn xong, Mộ Thanh mới có thời gian quan sát thức ăn của ba người
kia.
Rốt cuộc không có thịt ăn vẫn còn một chút tiếc nuối, mặc dù đồ ăn của cậu cũng ngon, nhưng lạ là mỗi miếng đều có vị sữa hoặc vị
ngọt thoang thoảng.
Mộ Thanh chỉ cảm thấy choáng váng một lúc,
đống thịt cực cao trên dĩa đang giảm dần với tốc độ có thể thấy được
bằng mắt thường, còn chưa kịp nhai đã bị bọn họ nuốt chửng, lúc đang cao trào, Mộ Thanh lén lấy miếng thịt nhỏ ở dĩa bên cạnh bỏ vào miệng như
một tên trộm.
Vốn tưởng là sơn hào hải vị, kết quả một mùi tanh
kinh người xộc vào mũi, trộn lẫn với mùi máu, những lát thịt dường như
được làm bằng đá khiến răng cậu đau nhức, nhanh chóng nhổ ra lát thịt.
Trên lát thịt mỏng lờ mờ có thể nhìn thấy dấu răng, miếng thịt thậm chí còn không bị cắn.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng cười, thậm chí cậu còn có thể cảm giác
được lồng ngực phía sau rung lên, mặc dù không nghe thấy tiếng cười phía sau, nhưng cậu có thể đoán được người này đang cười nhạo mình, Mộ Thanh nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Ta là một người bình thường, sao có thể so sánh với lũ quái vật vô nhân đạo các ngươi?