Mộ Thanh cầm lấy bữa sáng định đưa cho Cáp Văn, nhưng chưa đi được hai
bước cả cơ thể đã bị Siren ôm vào trong lòng, làm gì thế? Ánh mắt Mộ
Thanh nghi hoặc tự hỏi, Siren ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của bảo bảo, chậm
rãi thở ra: "Để anh đưa cho, bé cưng còn chưa ăn sáng, không thể để bụng đói được."
Nói xong còn xấu xa nhân cơ hội sờ sờ cái bụng nhỏ
mềm mại của người yêu, Mộ Thanh bị động tác của Siren trêu chọc đến đầu
óc choáng váng, mới sáng sớm tinh mơ, người đẹp trong lòng bỗng dưng
thổi hơi làm nũng, ngay cả thánh nhân cũng không thể từ chối được chuyện tốt này. Mộ Thanh bị sắc đẹp mê hoặc vội vàng đồng ý, trước khi đi còn
nhân cơ hội hôn lên mặt người đẹp một cái, sau đó mới lạch bà lạch bạch
đi rửa mặt rồi ăn sáng.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Mộ Thanh, sắc mặt Siren mới đột nhiên tối sầm lại, khí tức trở nên
lạnh lẽo chết người, đôi mắt bạc lạnh như băng tỏa ra khắp phía.
Hắn cầm theo bữa sáng, chậm rãi đi đến phòng điều trị, mặt không cảm xúc
ngồi xuống ghế. Sau đó bắt đầu...... nghiêm túc mà ăn hết bữa sáng. Đây
là bữa sáng do người yêu của hắn tự tay chuẩn bị, đương nhiên phải để
hắn ăn, bộ có vấn đề gì sao?
Tất nhiên là có vấn đề! Cáp Văn tức
muốn hộc máu, hắn nhìn người đàn ông này không có ý tốt bước vào phòng
điều trị, không phải hắn không muốn phản kháng, mà là toàn thân đều bị
bao phủ bởi sát khí, như thể chỉ cần hắn di chuyển một chút, liền sẽ bị
người đàn ông trước mặt này giết chết ngay lập tức!
Hắn tưởng
người đàn ông này sẽ nói gì hoặc là làm chút gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ
ngồi trước mặt hắn ăn bữa sáng! Nhớ lại lời nói ban nãy của ngài Mộ
Thanh, sắc mặt Cáp Văn méo mó: "Bữa sáng này là ngài Mộ Thanh chuẩn bị
cho ta!"
Không phải nghi ngờ mà là khẳng định. Ngay khi vừa dứt
lời, trên mặt tức khắc truyền đến một cơn đau nhói, máu tươi tích tắc
chảy xuống.
Hắn nhìn thấy người đàn ông chiễm chệ ngồi ở giữa ghế thong thả nói: "Xin chú ý lời nói một chút, cậu người cây, bữa sáng này là do người yêu của ta đặc biệt chuẩn bị cho ta." Nói xong hơi nhướng
mí mắt, đôi mắt màu bạc tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng đến trái
tim "Bình thường ta thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng mà
nhé, bạn trai ta lại là một người cực kỳ dịu dàng, cho nên ta cũng hòa
hoãn hơn rất nhiều, bây giờ ta hỏi ngươi một lần cuối, tại sao ngươi lại kiểm tra linh hồn của bạn trai ta, ngươi nghĩ mình xứng sao?"
Câu cuối cùng mang theo chế giễu nhạo báng, trên mặt là dày đặc khinh
thường, Cáp Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa bước vào đã
liên mồm tuyên thệ chủ quyền, không khỏi cười ra tiếng.
"Ha, ta
không xứng? Buồn cười thật, ngươi nói ta không xứng ư?" khuôn mặt đẹp
trai vốn có của Cáp Văn bị những lớp vảy màu hồng đột nhiên xuất hiện
phá hủy hoàn toàn, con ngươi xanh đầy vẻ hung ác.
"Ta thấy ngươi
mới không xứng ở bên cạnh ngài Mộ Thanh đó, ngươi nhìn linh hồn của
ngươi xem, vô cùng hôi thối, hỗn loạn bẩn thỉu, thứ chất lỏng màu đen
xấu xí nhất còn sạch sẽ hơn ngươi, người như ngươi, căn bản không xứng
với... Hư... Hư!"
Lời còn chưa dứt, đầu óc hắn đã bị một cơn đau
nhói cắt ngang, đau, đau quá, tựa như có hàng ngàn mũi kim không ngừng
càn quấy, "Aaaa!" Cáp Văn rốt cuộc không chịu được, biến trở lại nguyên
hình, cơ thể hình người màu xanh lục thống khổ vặn vẹo giãy giụa trên
mặt đất, lớp vảy tinh xảo bao phủ lấy toàn bộ cơ thể.
Cáp Văn cố chịu đựng đau đớn, đứt quãng nói: "Ta... Ta... thấy ngươi...Ngươi... Ngươi chính là... Đố... Đố kỵ, ư ư ư."
Cơn đau đớn dữ dội đột nhiên biến mất không một dấu vết, Cáp Văn ngơ ngác
chớp mắt, bỗng phản ứng lại: "Ngươi đã làm gì cơ thể của ta?"
Hắn cố gắng chống đỡ thân thể, dây leo mỏng manh quấn chặt lấy vách tường
của phòng điều trị, "Cũng không có gì, chỉ hôm qua lúc cứu ngươi đã cho
vào một viên thuốc nhỏ, thuốc sinh mệnh."
Siren nhìn người cây
khó ưa này, bình tĩnh nói: "Dù sao thì bây giờ tính mạng của ngươi đều
nằm trong tay ta, ta muốn ngươi sống thì ngươi sống, ta muốn ngươi chết
thì ngươi chết, không phải ngươi nói ta không xứng sao? Nhưng mà" Siren
ngồi xổm xuống, năm ngón tay khẽ giơ lên, khóa chặt cổ tay của người
cây, nhẹ nhàng dùng sức, bẻ gãy!
Người cây kìm nén kêu rên một
tiếng, "Hiện tại hắn là của ta, lại còn là bạn trai ta. Bây giờ, ta cho
người cơ hội cuối cùng, nói ta biết tại sao ngươi lại kiểm tra linh hồn
của hắn!" Sát khí trong lời nói dường như có thể xuyên thủng qua lớp da, Cáp Văn không chút nghi ngờ người đàn ông này sẽ làm như vậy, hắn ta
thực sự sẽ giết cậu!
Cáp Văn cố gắng mở to đôi mắt tan rã của
mình, thành thành thật thật nói: "Ta... lúc ta thức tỉnh, đã có năng lực này, ta biết năng lực này rất hiếm thấy... Ta... ta muốn bảo vệ cậu
ấy." Nên mới sử dụng năng lực kiểm tra linh hồn cho cậu ấy, ta muốn ban
phước lành của người cây cho cậu ấy, ta chỉ làm được như vậy, cho nên...
"Ha, ngu ngốc!" Siren không chút do dự chế nhạo: "Ngươi quả thực là một
người cây ngu ngốc, ban phước cho linh hồn có thể dễ dàng như vậy sao?
Loại chuyện hư ảo này có ai từng nhìn thấy qua, hơn nữa, ngươi cũng
không phải là người cây thuần túy, lấy gì bảo đảm lời chúc phúc của
ngươi đều là thật!" Đúng là, đúng là làm người ta khó chịu!
Ánh
mắt Siren càng ngày càng lạnh, sát ý trong lòng bộc phát ra ngoài, kỹ
năng kiểm tra linh hồn của người cây hầu như đã biến mất ngay khi bước
vào kỷ nguyên mới, đã qua nhiều năm như vậy, ai còn có thể chắc chắn nó
sẽ có tác dụng.
Ý nghĩa của việc kiểm tra ban đầu là để tăng
phước lành cho các linh hồn trong sáng, nhưng Siren lại hy vọng người
yêu mình sẽ không dính líu tới loại phước lành này, có quá nhiều yếu tố
không thể xác định được, ngộ nhỡ thân thể người yêu hắn quá yếu, không
chịu nổi thì phải làm sao? Người cây này là một con lai, lỡ như ban
phước không thành bị phản tác dụng thì phải làm sao? Đúng là, đúng là
đáng chết!
Ngón tay không tự chủ được siết chặt lại, Cáp Văn chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, hắn cố gắng gỡ lấy bàn tay đang
siết cổ mình ra, nhưng hiệu quả lại cực kỳ thấp, chỉ có thể chật vật
nói: "Ta, ta có thể cảm nhận được, có, có tác dụng, ư ư, ngươi, ngươi sẽ không hiểu...... Ta làm sao có thể tổn thương Mộ Thanh... ngài Mộ
Thanh, ngươi, ngươi mới là người phải tránh xa ngài ấy." Lòng bàn tay
tức khắc buông ra.
Cáp Văn cúi xuống ho kịch liệt, vẫn không
ngừng khiêu khích: "Ngươi nhân lúc người gặp nạn mà cho ta uống thuốc
sinh mệnh, đúng là không biết xấu hổ, ha, nghe hay thật, thuốc sinh
mệnh, sao ngươi không nói ra tên gọi khác của nó, chìa khóa sinh mệnh. Ỷ vào việc ngài ấy ngây thơ mà lừa gạt ngài ấy, ngươi thừa biết người cây có sức sống rất mãnh liệt, miễn là trái tim không bị nghiền nát thì sẽ
từ từ lành lại, ngươi mới là kẻ nối dối!
Cáp Văn càng nói càng
kích động, dây leo xung quanh rung chuyển điên cuồng, lúc hắn đang định
nói thêm điều gì, miệng đã bị Siren bịt lại, sau đó hắn cảm giác có một
luồng sức mạnh xâm nhập vào cơ thể, bất giác biến trở lại thành hình
dạng con người.
Siren nhanh chóng nhét người cây đáng ghét vào
khoang trị liệu lần nữa, nhân tiện đặt bộ đồ ăn ở bên cạnh người cây rồi ngồi lại chỗ cũ.
Giây tiếp theo, cửa mở ra, Mộ Thanh từ từ tiến
vào, đầu tiên là nhìn bạn trai mình, sau đó đi tới bên cạnh người cây,
hài lòng nhìn mớ đồ ăn đã hết sạch, nhẹ nhàng nói: "Thật tốt quá, cậu đã ăn hết rồi, tôi còn lo cậu sẽ ăn không hết chứ, hết rồi thì tốt, ăn
nhiều mới mau khỏe được."
Cậu nhân cơ hội sờ vào đôi tai nhọn đỏ
bừng của người cây, ơ? Sao cảm giác như đang khóc vậy, Mộ Thanh nghi
hoặc nhìn vào đôi mắt hơi ửng đỏ của Cáp Văn.
"Chắc là đang cảm động ấy mà, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi." Siren bước tới bên người yêu nói.
Thừa dịp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người yêu: "Em vẫn còn chưa học xong
ngôn ngữ thông dụng của tinh tế đấy, lúc nãy Hòa Quang nhắn tin cho anh, nói là đang đợi em ở văn phòng." Mộ Thanh nghe xong lập tức có chút ỉu
xìu, cảm giác như thể mình là học sinh sắp bị giáo viên hỏi bài, trong
lòng có chút căng thẳng phải làm sao bây giờ? Siren trong nháy mắt đã
nhìn thấu suy nghĩ của bạn trai.
Cười ấm áp nói: "Đừng lo lắng,
em học rất nhanh, Hòa Quang là một giáo viên giỏi, chuyện ở đây em không cần bận tâm, anh sẽ chăm sóc người cây này."
"Ừm, được, được
rồi." Mộ Thanh do dự rời đi, vẫn là có chút không yên tâm về nơi này,
nhưng cuối cùng vẫn bị Siren giục đi học tập.
Mộ Thanh vừa rời
đi, Siren lập tức thu hồi mọi biểu cảm của mình, đứng dậy nhanh chóng
đóng cửa lại, cũng không bố thí một chút thương hại nào đối với người
cây trong khoang trị liệu, hốc mắt Cáp Văn càng đỏ hơn, là bị chọc tức
đến đỏ, ác ma đáng ghét, còn không cho mình lên tiếng, đúng là quá vô
liêm sỉ mà!!!