Trằn trọc mãi mà chẳng vào giấc, tiếng thở dài của Ngân hòa cùng tiếng
ngáy đều đều. Cu Mầm bỗng ọ ọe đòi mẹ, cô liền quay sang ôm con vào lòng vỗ về. Cô có khúc ruột này là niềm an ủi, dù con chậm chạp nhưng với cô con chính là tất cả, mỗi biểu hiện của con, mỗi thanh âm con phát ra
gọi mẹ dù chưa tròn tiếng nhưng với cô chính là cả một bầu trời hạnh
phúc…
Gần sáu giờ sáng, Ngân theo thói quen dậy trước cả tiếng
chuông, khẽ tắt báo thức tránh làm phiền Bảo. Bất chợt… nhìn điện thoại
của anh, chẳng hiểu sao Ngân lại muốn tìm hiểu. Đêm qua rõ ràng phản ứng của anh có gì đó hơi quá đà, nếu như chẳng có gì phải giấu giếm thì anh đâu cần làm vậy.
Bảo vẫn đang ngủ say… Ngân khẽ khàng nhấc điện thoại của anh lên, gõ mã số đêm qua cô tìm được. 1407… được rồi!
Ngân vội vào các mục tin nhắn của Bảo để tìm kiếm, tim cô cũng đập thình
thịch trong lồng ngực như kẻ cắp đi đêm. Trong tin nhắn điện thoại cũng
như zalo không có gì đặc biệt. Tin nhắn facebook mười hai giờ đêm qua
đúng là của Chiến, tin nhắn của Hải Minh thì vẫn vậy, Bảo không trả lời. Hải Minh còn muốn kết bạn với Bảo nhưng anh chưa phản hồi lại. Có gì đó không bình thường ở đây không? Anh ta muốn kết nối với Bảo, hỏi han Bảo nhưng Bảo không quan tâm. Bảo đâu phải là người thờ ơ như vậy, xưa nay
tính cách anh rất chu đáo, nếu là bạn cũ lại còn hỏi han mình không có
lý gì anh bỏ qua như không quen biết. Nhưng… nếu Bảo gọi điện để nói
chuyện với Hải Minh thì sao nhỉ? Ngân tìm thử vào danh bạ của Bảo xem có cái tên Hải Minh không, kết quả là không thấy, tuy nhiên danh mục cuộc
gọi của anh thì dài dằng dặc như sông Trường Giang, toàn số lạ hoắc
không lưu Ngân chẳng biết ai với ai. Vậy thì đúng là có thể như vậy. Ừm, Ngân không nên nghĩ nhiều nữa làm gì…
Ngân khẽ khàng để điện
thoại của Bảo về chỗ cũ rồi bắt đầu công việc của một ngày mới, những
công việc không tên kéo thời gian trôi đến ngỡ ngàng, để đến khi Ngân có chút thời gian ngẩng mặt lên thở cũng là đã hết ngày. Mẹ chồng Ngân kỹ
tính, bà không thích quần áo giặt bằng máy giặt, bà nói như vậy hại quần áo, thế nên nhà có máy giặt mà Ngân vẫn giặt tay. Trước khi về hưu bà
làm y tá ở bệnh viện huyện, thế nên bà sạch sẽ và cũng yêu cầu người
trong nhà phải sạch sẽ hệt như bà. Nhà cửa lúc nào cũng phải sạch bong
nếu không sẽ dễ sinh bệnh, bà thường căn dặn Ngân như thế, chính bản
thân bà cũng thường xuyên quét dọn, Ngân là con dâu chẳng lẽ lại không
thể chiều lòng bà, khi mà… Ngân chẳng có việc gì ngoài những việc như
vậy? Ba tầng nhà một tầng thượng và một cái sân, chẳng có việc gì mà
ngày nào cũng quét cũng lau, riết rồi Ngân cũng quen, làm nhanh thoăn
thoắt khiến mẹ chồng Ngân có khó tính thế nào cũng không thể nói gì
được.
Quanh đi quẩn lại, giờ cơm tối cũng đến. Ngân khẽ thở dài
khi Bảo nhắn về, tối nay anh không ăn cơm nhà mà phải đi tiếp đối tác.
Nỗi buồn đêm qua chưa tan, tin nhắn kia lại châm thêm dầu vào ngọn lửa
vừa được Ngân dụi tắt. Ngân cả nghĩ quá rồi, Bảo chỉ bận chút thôi, cô
là vợ anh thì phải biết thông cảm cho anh chứ. Cô chỉ nhắn lại một tin
là anh đừng về muộn quá mà thôi.
Bữa tối của ba người đàn bà và
một đứa trẻ trôi qua trong không khí chẳng mấy thân thiện như mọi lúc,
thứ không khí Ngân chán ghét mà chẳng có cách nào thoát ra được. Cái
Châu giữ dáng nên ăn có chút là nó đứng dậy bỏ lên phòng, còn mẹ chồng
Ngân thì chỉ chê đổng là thịt dai, rau nhừ vài câu rồi cũng xơi hết hai
lưng bát. Ngân xúc cháo cho con, bao giờ cũng vậy, con ăn xong Ngân mới
ăn. Cu Mầm có tính đói là đòi ăn gào khóc, con chưa biết nói nhưng vẫn
biết đòi ăn, thế nên Ngân chẳng đành để con khóc mà ăn cho mình trước
được.
Lại một buổi tối ngóng chồng, Bảo cứ thế này, Ngân có muốn yên cũng chẳng thể nào yên. Bản năng phụ nữ mách bảo Ngân có điều gì đó không ổn, thế nhưng cô cứ tự gạt đi, cứ khuyên mình đừng quá đa nghi mà tự làm khổ mình. Ngân nghĩ ngợi một hồi, quyết định nhấn nút kết bạn
với chính nick Hải Minh khiến Ngân nhức nhối đó. Chẳng phải anh ta là
bạn cấp ba của Bảo sao, Ngân chỉ có duy nhất mối liên hệ bạn cấp ba này
của Bảo, ngoài ra Ngân chẳng biết ai cả. Bảo chưa từng cho Ngân biết bất cứ người bạn thời cấp ba nào của anh, Ngân cũng không thắc mắc lắm bởi
lẽ họ ở xa, ra trường rồi mỗi người một ngả, cũng chẳng bao giờ thấy
liên lạc với anh.
Ngân chờ một tiếng mà không thấy Hải Minh chấp nhận. Lúc này cũng đã chín giờ tối, Ngân chẳng mong Bảo lại về quá
muộn, chỉ biết nhắn cho Bảo một tin nhắn facebook, vợ chồng Ngân chủ yếu liên lạc qua đó:
“Tối nay mấy giờ anh về để em còn đợi cổng?”
Vậy thôi, cũng chẳng thấy Bảo trả lời lại, còn chưa xem nữa. Xem lại lời
mời kết bạn, Ngân có chút nóng ruột, cảm thấy chỉ dựa vào thông tin Ngân là vợ Bảo trên facebook chưa chắc Hải Minh đã muốn kết bạn, thế nên
đành mặt dày nhắn một tin cho anh ta:
“Chào anh, em là Ngân vợ của anh Bảo. Anh là bạn thời cấp ba của anh Bảo ạ?”
Ngân biết cô làm như vậy thật quá vô duyên, trong mắt bạn của Bảo có lẽ cô
là cô vợ hay ghen đa nghi Tào Tháo, nhưng mà… cô thấy các chị em cô quen cũng thường kết bạn với bạn của chồng, thêm hiểu chồng và cũng dễ
“quản” chồng. Hơn nữa, anh ta quan tâm đến Bảo có lẽ mối quan hệ của hai người họ cũng không tệ. Cảm thấy tự tin hơn, Ngân để điện thoại đó chờ
một tiếng hồi đáp, kiên nhẫn chơi cùng con, vừa chơi vừa nhẹ nhàng dạy
con từng ly từng tí theo phương pháp Ngân tự tìm hiểu trên mạng.
Ting.
Tiếng tin phản hồi làm Ngân giật thót mình, vội vơ lấy điện thoại. Đây là
tiếng tin nhắn của Bảo, anh trả lời tin nhắn của Ngân:
“Tầm mười giờ anh về. Em cứ khóa cổng đi, anh có đem chìa khóa.”
Ngân khẽ thở phào một hơi, cảm thấy vui vui, Bảo đã nói vậy thì có nghĩa anh sẽ về như vậy, chưa từng sai hẹn. Ngân yêu anh cũng bởi sự đáng tin cậy này của anh. Ngân không ngại chờ đợi anh, điều cô cần chỉ là anh cho cô biết cô phải chờ đến bao giờ. Còn Hải Minh, anh ta vẫn lặng tăm, không
đọc tin nhắn cũng không phản hồi lời mời kết bạn. Ngân chẳng biết nghĩ
sao, có thể anh ta ít dùng facebook nên nhìn trang cá nhân mới nghèo nàn như vậy, cái nick của anh ta cũng như nick ảo vậy.
Chưa đến
mười giờ Bảo đã về, khuôn mặt ưng ửng hồng nhìn càng quyến rũ, vẻ đàn
ông pha chút trẻ thơ ở anh chưa bao giờ khiến trái tim Ngân bớt xao
xuyến mỗi khi trộm ngắm nhìn.
Bảo nhìn Ngân, khóe miệng cong nhẹ nở một nụ cười. Anh đặt túi xách có laptop lên bàn làm việc rồi vào nhà tắm. Tiếng nước xối xả vang lên, lòng Ngân cũng hồi hộp chờ đợi để được gần anh.
Bảo bước ra trong chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi
đen, cơ thể cường tráng vẫn còn lấm tấm nước. Ngân ngừng việc dạy cu
Mầm, ngước lên hỏi han:
– Anh làm về có mệt không?
– Ừ, dạo này công việc hơi bận rộn một chút, vợ thông cảm cho anh nhé!
– Nãy anh ăn uống thế nào rồi?
Ngân đứng dậy bước đến, đưa tay lau mấy giọt nước trên má anh. Mắt đối mắt
nhau nhưng… ánh mắt anh nhìn cô dường như không còn thẳng như trước nữa. Ngân sững lại một giây, Bảo lập tức quay người, bước ra bàn làm việc mở máy, không quên trả lời câu hỏi của cô:
– Anh ăn với đối tác rồi. Hợp đồng này mà xong thì sẽ lại càng bận, nhưng cũng sẽ có thêm một khoản không tệ.
– Anh… tiền kiếm biết bao nhiêu là đủ, làm việc cũng phải giữ sức khỏe,
giữ cả… tình cảm vợ chồng nữa…
Ngân nói mà hơi giận, khóe mắt cay cay, tròng
mắt đỏ hoe nhìn theo bóng lưng Bảo. Bảo không quay đầu lại, tay anh bật
laptop, miệng chỉ nói khẽ:
– Lâu rồi em không mua quần áo mới, mai anh chuyển khoản cho em năm triệu.
Ngân cần gì quần áo mới, ở nhà thế này quần áo mới để làm cái gì? Ngân muốn
quát lên như thế nhưng… cô cứ đứng chết trân. Chẳng phải cô phụ thuộc
hoàn toàn vào anh sao? Anh nghĩ dùng tiền có thể xoa dịu cô, có thể
khiến cô ngoan ngoãn ở nhà làm vợ hiền dâu thảo của anh sao?
Ngân nghĩ một hồi, thở hắt ra khẽ đáp:
– Em muốn đi làm anh ạ. Ở nhà lâu quá rồi, kiến thức mai một hết, em lại hay nghĩ ngợi lung tung nữa.