Trần Hạo Phong nhìn thấy Phương Tú m mỉm cười cứ tưởng rằng cô đã đồng ý cho hắn ngủ cùng, ai ngờ đâu lời nói của cô lại trái ngược hoàn toàn
với hành động…
“Chồng à, anh có nhìn thấy con gấu bông đang nằm ở đằng kia không? Bình thường em hay ôm con gấu đó ngủ lắm, anh hãy tưởng tượng con gấu đó là em rồi ngủ cùng nó nhé!”
Trần Hạo Phong bày
ra gương mặt bí xị nhìn về phía con gấu bị vứt lăn lóc dưới sàn, sau đó
hắn lại đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phương Tú m…
“Dưới sàn lạnh lắm, cho anh lên giường ngủ cùng được không? Anh thề anh chỉ ngủ thôi…”
Trời cũng không tin mấy cái lời thề thốt vô nghĩa của đàn ông huống chi là
Phương Tú m. Mặc dù cô và hắn đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng trước đó cô cứ nghĩ rằng cả đời này hắn bị liệt, chắc chắn sẽ không sinh hoạt vợ
chồng được. Tự nhiên bây giờ hắn lại khoẻ mạnh bình thường, khiến cô
chưa kịp chuẩn bị cho việc đó…
“Muốn ngủ trên giường thì về giường nhà anh mà ngủ, còn không thì nằm trên sàn đi…”
Phương Tú m mở ngăn kéo ra để lấy chăn gối dự phòng đưa cho Trần Hạo Phong, cô không muốn lằng nhằng với hắn mà leo lên giường đắp chăn kín mít.
Trần Hạo Phong thở dài tỏ ý không vui nhưng cũng không dám cãi lời Phương Tú m, hắn trải nệm ra rồi nằm sát giường của cô. Không những thế còn tiện
tay đặt con gấu bông nhỏ của cô bên cạnh…
“Nếu em đổi ý muốn anh ngủ cùng thì nhớ gọi anh đấy, anh không cười em đâu…”
Phương Tú m còn sợ ban đêm Trần Hạo Phong lén lút trèo lên giường của cô thì
có, nghĩ sao mà cô nhớ hắn đến độ cho hắn lên ngủ cùng vậy?
Khoảng bốn giờ sáng, Trần Hạo Phong đột nhiên mở mắt, hắn chậm rãi xếp lại
chăn gối vào tủ, chuẩn bị rời khỏi nhà Phương Tú m để về nhà mình.
Trần Hạo Phong đứng nhìn Phương Tú m ngủ một lúc, hắn khẽ cúi xuống hôn lên
má cô một cái rồi mỉm cười. Mặc dù hắn rất thích cô và muốn tiến xa hơn
với cô, nhưng nếu cô không thích thì hắn cũng không ép, hắn phải để cho
cô cảm nhận được, ngoài hắn ra thì không có bất cứ tên đàn ông nào đối
xử thật tâm với cô…
Điện thoại trong túi quần của Trần Hạo Phong khẽ rung lên mấy cái, có vẻ là Vương Trạch Vinh gọi đến để hỏi tình hình…
“Tôi nghe này.”
[Sao rồi, giải quyết xong chuyện gia đình chưa? Nghĩ cách đến đây đi chứ!]
“Xong rồi, đợi ngày mai vợ tôi về thì tôi sẽ nói với cô ấy, tạm thời cậu cứ
lên lịch cuộc họp vào chiều tối ngày mai giúp tôi đi.”
[Được!]
Trần Hạo Phong khẽ chạm vào gương mặt của Phương Tú m liền rời khỏi phòng
của cô. Hắn đến đây bằng hình thức nào, thì bây giờ rời đi bằng hình
thức đó. Với lại vào giờ này thì người hầu và vệ sĩ cũng rất thưa thớt,
sẽ không có ai chú ý đến hành tung của hắn…
Trần Hạo Phong thành
công leo vào trong phòng ngủ, hắn nhanh chóng thay đồ rồi nằm lại trên
giường như chưa có chuyện gì xảy ra. Bây giờ chỉ cần đợi thêm mấy tiếng
nữa rồi đi đón vợ về là được, hắn chắc chắn Phương Tú m sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này…
Khi kim đồng hồ điểm bảy giờ sáng, tiếng
chuông báo thức lập tức vang lên đánh thức Phương Tú m, việc đầu tiên mà cô làm sau khi mở mắt ra chính là nhìn xem Trần Hạo Phong có còn ở đây
không…
“Đi khi nào vậy?”
Phương Tú m đặt chân xuống sàn
thì thấy sàn nhà đã lạnh, cô ngủ say đến mức không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết Trần Hạo Phong đã rời đi khi nào.
Đột nhiên
bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẹ Phương nhẹ nhàng mở cửa ra liền
nhìn thấy Phương Tú m đã thức, bà chậm rãi lên tiếng nhắc nhở cô…
“Con chuẩn bị đi, con rể đến đưa con về đấy…”
Phương Tú m gật đầu liền đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, cô vừa xuống nhà thì thấy Trần Hạo Phong đang ngồi trên xe lăn nói chuyện với cha mẹ mình, trong đầu cô không kìm được mà chửi hắn mấy câu…
“Sao anh lại đến đây?”
Trần Hạo Phong không được cái gì ngoại trừ cái gương mặt đẹp trai và khả
năng diễn xuất thượng thừa, hắn chỉ cần bày ra vẻ mặt ôn nhu một chút là cha mẹ của Phương Tú m đã đồng tình với hắn rồi…
“Anh biết em trai của anh đã có những lời lẽ không hay và làm cho em giận, vậy nên anh đến đây để xin lỗi em rồi đưa em về…”
Quả thật cha mẹ Phương đều bị Trần Hạo Phong thao túng tâm lý, ông bà còn đồng tình với hắn…
“Mặc dù thằng bé đi lại không tiện nhưng nó cũng đến tận đây để xin lỗi rồi, vậy nên con mau về cùng Trần Hạo Phong đi con…”
Phương Tú m cười gượng nhìn về phía Trần Hạo Phong, bây giờ hắn còn giỏi đến
mức đem toàn bộ mọi chuyện đổ hết lên đầu Trần Hạo Dương rồi. Không
những thế chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lấy được sự đồng cảm của
cha mẹ cô…
“Con biết rồi, con sẽ về cùng anh ấy…”.
Phương Tú m giúp Trần Hạo Phong đẩy xe lăng ra ngoài, cô còn cố tình cúi xuống khẽ thì thầm vào tai hắn…
“Anh diễn giỏi đấy…!”
Trần Hạo Phong còn cố tình mỉm cười hiền lành, hắn cố tình nói to để cho Phương Tú m nghe…