Tô Tri Viễn chậm rãi bẩm báo lại chuyện ban nãy một lần.
Hóa ra,
hai người cưỡi ngựa đi được một vòng, Trưởng công chúa đưa ra đề nghị
đổi ngựa với Tô Tri Viễn, sau đó hai người đổi ngựa cho nhau, ban đầu
cũng không có vấn đề gì, nhưng khi đang phi nước đại, con ngựa mà Trưởng công chúa đang cưỡi bỗng nhiên mất kiểm soát, muốn quăng Trưởng công
chúa xuống, thế này mới xảy ra chuyện.
Sắc mặt Hoàng đế trầm
xuống, lập tức ra lệnh cho người bắt hai con ngựa kia đem đi kiểm tra,
người cho ăn và chăm sóc thường ngày cũng bị giam lại.
Từ nhỏ
Trưởng tỷ của hắn đã học cưỡi ngựa, kinh nghiệm khống chế ngựa vô cùng
thuần thục, sẽ không xảy ra sai sót. Huống hồ con ngựa kia của Tô Tri
Viễn hắn cũng biết, tên là Thắng Nghi, vô cùng ngoan ngoãn dễ bảo, làm
sao có thể đột nhiên lồng lên?
Tám phần là có người giở trò.
Cánh tay của Tô Tri Viễn đã được băng bó xong, Hoàng đế vốn muốn cho hắn về
lều của hắn tự mình nghỉ ngơi, nhưng Tô Tri Viễn xin được ở lại lều của
Trưởng công chúa trông coi, chờ nàng tỉnh lại mới chịu quay về.
Biết hắn lo lắng người trong lòng, Hoàng đế thở dài, ân chuẩn hắn, dẫn theo Tô Lam Quỳnh về lều của mình.
Lúc trở về, tâm trạng của hai người đều rất kém, vốn muốn ở lại lều của
Trưởng công chúa cùng đợi nàng tỉnh lại, nhưng thấy Tô Tri Viễn cực kỳ
lo lắng, hai người đều tự hiểu nên tránh đi, để hắn được ở riêng với
người trong lòng, ổn định lại tâm trạng của hắn.
Tô Lam Quỳnh
ngồi cạnh Hoàng đế, nàng không biết nói gì hơn, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh hắn, một lát sau, có thị vệ tiến vào, Hoàng đế hỏi:
"Đã tra ra được chưa?"
Thị vệ quỳ trước mặt hai người, cung kính đáp: "Khởi bẩm Thánh thượng, là
Lâm Tuyên vinh của Thướng Phong Các mua chuộc kẻ chăn ngựa gài kim trên
yên ngựa, cưỡi một lát thì không sau nhưng nếu cưỡi quá lâu, vận động
mạnh khiến kim đâm sâu, ngựa bị đau nên mới lồng lên. Người đã nhận tội, hiện đang giam giữ trong lều, chờ Thánh thượng xử trí."
Lâm
Tuyên vinh? Hoàng đế nhớ người này, vốn là cung nữ do Thái hậu chuẩn bị
cho hắn lúc còn làm Thái tử, ngày thường cũng là người yên tĩnh an phận, bây giờ lại đột nhiên gây ra chuyện lớn như vậy.
"Tiếp tục tra."
Sao hắn có thể không nhận ra sự bất hợp lý trong chuyện này, con ngựa kia
vốn là của Tô Tri Viễn, vậy kẻ đứng đằng sau muốn hại Tô Tri Viễn mới
đúng. Nhưng một phi tần hậu cung lại có ân oán gì với Tô Tri Viễn, mà
khiến cho nàng ta phải mua chuộc kẻ chăn ngựa, làm ra chuyện hãm hại
trọng thần như thế?
Tôn Nghị hỏi Hoàng đế về vấn đề tiệc tối,
việc Trưởng công chúa bị thương khiến hắn đâu còn tâm trạng nào, chỉ ra
lệnh cho Dung phi chủ trì tiệc, còn bản thân thì không lộ mặt, để mọi
người tự chơi.
Một lát sau, có thuộc hạ tới báo, Trưởng công chúa đã tỉnh, Hoàng đế và Tô Lam Quỳnh lập tức đến lều của nàng ấy.
Trưởng công chúa đang nằm trên giường, Tô Tri Viễn đang nâng trà cho nàng ấy
uống, thấy Hoàng đế và Tô Lam Quỳnh đến, Trưởng công chúa rất ngạc
nhiên.
"Trùng hợp quá, Tri Viễn vừa đến, hai người cũng đã tới, lẽ nào có thuật thần thông, biết được ta tỉnh ngay lúc nào?"
Hoàng đế và Tô Lam Quỳnh nhìn nhau, sau đó nhìn Tô Tri Viễn đang đặt tách trà xuống bàn. Rõ ràng là hắn đã ở đây suốt từ lúc Trưởng công chúa được
đưa về, bây giờ lại giả vờ như là vừa mới đến, lẽ nào là sợ Trưởng công
chúa biết được sẽ lo lắng sao?
Suy nghĩ cho nàng ấy như thế, quả
nhiên đúng là đặt người ta lên đầu quả tim, một chút tiêu cực cũng không muốn cho nàng ấy nếm trải.
Hoàng đế cười, ngồi xuống một bên, hỏi han Trưởng công chúa.
Tô Lam Quỳnh nhìn thấy ca ca rũ ống tay áo che khuất cánh tay của mình,
biết Hoàng đế sợ Trưởng công chúa lo lắng nên cũng không hỏi tới.
Đang nói chuyện, có người đến báo tin, nói Lâm Tuyên vinh khai rồi.
Thủ đoạn điều tra của đội tư pháp rất nhiều, một nữ tử yếu đuối như Lâm Tuyết làm sao chịu nổi, chỉ chốc lát đã khai sạch.
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Là ai?"
Tư pháp vệ dừng một chút, nói: "Thưa Thánh thượng, là Ngân Hạnh."
Ngân Hạnh là tỳ nữ bên người Hòa phi, vốn đi lại rất thân mật với Hoàng hậu.
Hoàng đế cũng không muốn nghi oan Hoàng hậu khi chưa có đủ bằng chứng, nói:
"Có nói vì sao Hòa phi sai sử nàng ta làm thế không?"
Tư pháp vệ
đáp: "Nói là Tô đại thiếu gia đến bãi săn nhất định sẽ gặp Di Chiêu
nghi, huynh muội gặp nhau, Tô đại thiếu gia chắc chắn sẽ dạy Di Chiêu
nghi cưỡi ngựa, lúc đó chỉ cần Di Chiêu nghi ngồi lâu một chút, ngựa
lồng lên, Di Chiêu nghi chắc chắn sẽ nhận một bài học."
Hoàng đế
càng nghe, sắc mặt càng lạnh, lần này đi bãi săn Hòa phi cũng có tới,
hắn không nói hai lời, trực tiếp kêu thị vệ lôi nàng ta tới.
Hòa
phi quỳ dưới chân Hoàng đế, khóc lóc cầu xin: "Thánh thượng, thiếp thân
biết sai rồi, thiếp thân chỉ muốn dạy cho Di Chiêu nghi một bài học,
hoàn toàn không có ý định lấy mạng nàng ta, thiếp thân chưa cưỡi ngựa
bao giờ, chỉ biết ngựa lồng lên thì người cưỡi ngựa sẽ bị ngã, thiếp
thân không biết sự việc lại nghiêm trọng như thế, còn liên lụy đến cả
Trưởng công chúa..."
Hoàng đế yên lặng nhìn nàng ta, một lát sau, bỗng nhiên hỏi: "Là ngươi thật sự muốn hại Di Chiêu nghi, hay có kẻ ở
đằng sau sai sử?"
Trưởng công chúa và Tô Tri Viễn giật mình, Tô Lam Quỳnh bất ngờ, mà Hòa phi quỳ dưới mặt đất lại sửng sốt quên cả khóc.
Nàng ta nhìn Hoàng đế, trong ánh mắt là lo sợ, bất an, đau khổ, cuối cùng
hóa thành một tiếng nức nở: "Không... không có, là một mình thiếp thân
làm hết."
Nhưng lời nói của Hoàng đế cũng đã khiến trong lòng nàng ta vô cùng hoảng hốt, trái tim đập kịch liệt không thể khống chế được.
Hoàng đế nói: "Hòa phi hại Trưởng công chúa bị thương, hủy bỏ phong vị, giáng làm Tuyên vinh, cấm túc một tháng. Lâm Tuyên vinh giáng làm cung nữ,
kéo vào lãnh cung."
Hòa phi tê liệt ngã trên mặt đất, nhưng từ
lúc bị thái giám tiến vào kéo ra khỏi lều đều chỉ ngồi khóc, không nói
một lời xin tha nào.
Trong lều khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Lam Quỳnh áy náy nói với Trưởng công chúa: "Thật xin lỗi, vì muội mà tỷ bị nhằm vào."
Trưởng công chúa nắm tay nàng, lắc đầu: "Đừng nói vậy, muội cũng không phải cố ý, huống hồ muội còn là đối tượng bị người ta hãm hại, nhưng mà..."
Trưởng công chúa không nói tiếp, nhìn sang Hoàng đế. Hỏi ra câu đó cho thấy
hắn đã nghi ngờ Hoàng hậu, từ khi Tô Lam Quỳnh vào cung, Hoàng hậu luôn
vô tình cố ý nhằm vào, bây giờ còn gây ra chuyện này. Mặc dù Hòa phi đã
nhận tội, nhưng có thể thấy được Hoàng đế đã nhận định Hoàng hậu có liên quan đến chuyện này.
Dù sao, chuyện Hoàng hậu và Hòa phi đi lại thân thiết là chuyện cả hậu cung đều biết.
Đế hậu bất hòa, tất sẽ ảnh hưởng đến việc nước, Hoàng đế mới lên ngôi, căn cơ chưa vững, cha Hoàng hậu lại là trọng thần trong triều, chuyện này
chỉ có thể ém xuống, bất kể Hoàng hậu có liên quan hay không, thì Hòa
phi cũng đã bị xét xử, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.
Vẻ mặt Hoàng đế hơi tối, không nói một lời.
Tô Tri Viễn cũng vô cùng âu lo, dạo trước muội muội mới vào cung bị chèn
ép, hắn cứ tưởng những ngày tháng đó đã qua, nhưng không ngờ bây giờ lại bị người ta nhằm vào, còn suýt mất luôn mạng. Rõ ràng bọn chúng biết Tô Lam Quỳnh không biết cưỡi ngựa, sức khỏe muội muội vốn yếu, chỉ cần ngã ngựa cộng với bị kinh hoảng, chắc chắn sẽ bệnh nặng không xuống giường
nổi, có khi còn mất mạng luôn. Rõ ràng đây là kế hoạch giết người được
tỉ mỉ bày ra, tình cảnh trong cung của muội muội không hề tốt như hắn
tưởng, ngược lại còn tràn ngập nguy cơ, đối phương vẫn là mẫu nghi thiên hạ vạn người tôn kính.
Trong lòng Tô Tri Viễn vô cùng đè nén, một cỗ lửa giận bốc lên, muội muội của hắn đã làm sai gì để bị đối xử như thế?
Trưởng công chúa an ủi Tô Lam Quỳnh xong, thấy hai nam nhân kia đều mang vẻ
mặt không tốt, nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, tính mạng vô lo là tốt rồi."
Hoàng đế vốn đã rất không vui khi có người nhắm vào Tô Lam Quỳnh như thế,
nghe lời nói của Trưởng công chúa, sự tức giận lại càng dâng lên. Đúng
vậy, hôm nay may mắn không ai xảy ra chuyện, nhưng nếu Tô Tri Viễn không phản ứng kịp thì sao, người bị thương sẽ là Trưởng công chúa, Trưởng tỷ của hắn, hoặc như người bị thương là Tô Tri Viễn, vậy thì hắn biết ăn
nói sao với Tô Lam Quỳnh đây? Người đứng sau màn, quả thật là tâm tư ác
độc.
Tô Tri Viễn nói: "Trưởng công chúa nói rất đúng, người xưa
có câu đại nạn không chết ắt có hậu phúc, lần này chúng ta đều bình an,
tin chắc sau này sẽ gặp may mắn."
Trưởng công chúa cười: "Tri Viễn thật hiểu lòng ta."
Tô Tri Viễn đang nói năng hùng hồn lập tức khựng lại, sau đó nụ cười trên
khóe môi cũng như đóa hoa nở rộ, tràn ngập sự vui mừng và ấm áp.
Bị nhiễm không khí vui vẻ của hai người, Tô Lam Quỳnh cũng thấy dễ chịu
hơn, mắt thấy trời đã tối, nàng bảo với Hoàng đế: "Thánh thượng, hay là
chúng ra về đi, cho Trưởng công chúa còn nghỉ ngơi."
Hoàng đế ừ một tiếng, Tô Tri Viễn vội đứng lên, chào tạm biệt Trưởng công chúa, sau đó cùng với hai người đi ra ngoài.
Hoàng đế nhìn hắn đi cùng mình, nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
Tô Tri Viễn có thể cảm nhận được tâm tình của Hoàng đế không tốt, nhìn Tô
Lam Quỳnh một cái, trong ánh mắt đầy sự hỏi han và ân cần, sau đó rời
đi.
Vào lều, Hoàng đế im lặng rất lâu, Tô Lam Quỳnh không dám lên tiếng, cũng không dám rời đi khi chưa có chỉ thị của hắn. Nàng cứ yên
lặng ngồi bên cạnh hắn, một lúc lâu sau, khi Tô Lam Quỳnh cho rằng hắn
không muốn mở miệng, Hoàng đế đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Chỉ hai
chữ, nhưng làm Tô Lam Quỳnh vô cùng bất ngờ, đường đường đế vương Tuyên
Ninh, lại có ngày nói với nàng hai chữ xin lỗi, quả thật khiến nàng vừa
kinh ngạc vừa cảm động, vội nói: "Thánh thượng đừng nói vậy, kẻ thủ ác
mới là người đáng giận nhất. Thiếp thân không trách ngài."
Tâm trạng Hoàng đế không tốt lắm, để Tô Lam Quỳnh tự về lều mình nghỉ ngơi.
Tô Lam Quỳnh rất lo cho hắn, nhưng cũng chỉ có thể đi về, trước khi ra
khỏi lều, nàng quay đầu, nhìn Hoàng đế một cái, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Thánh thượng bớt giận, xin đừng làm ảnh hưởng đến thân thể."
Hoàng đế nhìn nàng, trong mắt nàng toàn là lo lắng, lòng hắn dễ chịu, như cơn đau rát được thuốc mỡ xoa dịu, rất là nhẹ nhõm, hắn gật đầu, phất phất
tay với nàng, lúc này Tô Lam Quỳnh mới rời đi.
Về tới lều, Kính
Hoa dâng lên ít món ăn, bận rộn cả buổi chiều, lúc này Tô Lam Quỳnh vô
cùng đói bụng, nàng ăn no, lại tắm nước ấm một lần, cả người thoải mái.
Đêm ở thảo nguyên khá lạnh, dưới giường có đốt than sưởi, giờ phút này
chỉ cần chui vào chăn ấm là có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng không ngờ Tô Lam Quỳnh mới nằm lên giường chưa được bao lâu, bên ngoài đã vang lên thanh âm cầu kiến của Hà Văn.
Lo sợ bên chỗ Hoàng đế xảy ra chuyện, Tô Lam Quỳnh lập tức ngồi dậy mặc quần áo, cho Hà Văn tiến vào.
Hắn quỳ dưới đất, gấp gáp nói: "Chiêu nghi nương nương, ngài đến chỗ Thánh
thượng một tí đi ạ, Thánh thượng đang nổi trận lôi đình."
Trái tim Tô Lam Quỳnh thịch một tiếng, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hà Văn lập tức kể lại sự việc, tuy giọng nói của hắn đã bình tĩnh hết mức
có thể nhưng Tô Lam Quỳnh vẫn nghe ra được mấy phần nghiến răng nghiến
lợi.
"Sau khi Nương nương người vừa rời đi không bao lâu, An Sung nghi đã đến thăm Thánh thượng, nói là lo lắng Thánh thượng vẫn chưa ăn
gì, cho nên mang đến ít bánh trái, Thánh thượng cho nàng ta vào trong,
sau đó lại không biết chuyện gì xảy ra, Thánh thượng gầm lên giận dữ,
đuổi An Sung nghi đi, thậm chí còn cấm nàng ta không được đến gần lều
của mình nữa."
Tám phần mười tức là An Chi Hoa kia chọc giận Thánh thượng rồi.
Tô Lam Quỳnh cũng rất lo, nàng vốn nghĩ có Hà Văn và Tôn Nghị, Hoàng đế
vẫn sẽ ăn cơm tối, không ngờ An Chi Hoa kia lại đi nắm đuôi lão hổ ngay
lúc này. Hoàng đế giận dữ không chịu ăn cơm tối, như vậy sẽ ảnh hưởng
không tốt đến sức khỏe, nàng bảo Hà Văn chờ mình một chút, sau đó bảo
phòng bếp hầm ít canh nhanh chín dễ tiêu và một ít thức ăn cho vào giỏ
cầm theo, rồi cùng Hà Văn đến lều của Hoàng đế.
Tôn Nghị đứng chờ ở bên ngoài, thấy Tô Lam Quỳnh như thấy được cứu tinh, lập tức đi lên nghênh đón.
Ông nói: "Thánh thượng vẫn chưa cho ai vào hết, nương nương..."
Tô Lam Quỳnh hiểu ý, không cần Tôn Nghị hay Hà Văn thông báo, tự mình đi
đến trước lều, nói: "Thánh thượng, thiếp thân Chiêu nghi của cung Nghênh Xuân có việc cầu kiến."
Không có động tĩnh.
Ngay tại lúc Tô Lam Quỳnh nghĩ rằng mình đã bị ăn canh bế môn, bên trong mới truyền ra tiếng đáp khàn khàn: "Vào đi."
Tôn Nghị và Hà Văn liếc nhau, mừng rỡ, xem ra suy nghĩ của bọn họ đã đúng.
Tô Lam Quỳnh thở ra một hơi, nhận lấy hộp thức ăn từ tay Như Mộc, tự mình cầm vào.
Hoàng đế ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm, cho dù thấy Tô Lam Quỳnh cũng không
giảm bớt, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý lạnh: "Nàng đến đây làm
gì?"
Tô Lam Quỳnh như không cảm nhận được sự tức giận đó của hắn, nàng mở giỏ, lấy thức ăn ra đặt lên bàn, cười: "Vốn thiếp thân định về
ngủ rồi, nhưng hôm nay phòng bếp làm canh ngon quá, nhịn không được nghĩ đến Thánh thượng, muốn mang đến cho người nếm thử."
Mặc dù nói
vậy, nhưng ngoài canh ra còn có thêm một ít món mặn, bánh gạo nhân tôm
thịt, gà xào đậu phụ, thịt chiên tứ hỉ, đều là những món tỏa ra mùi
thơm, kích thích Hoàng đế, dù đang tức giận, nhưng quả thật từ chiều đến giờ hắn chưa ăn gì, cũng cảm thấy đói bụng.
Hắn liếc nhìn Tô Lam Quỳnh, không hờn giận nói: "Nói vậy, là Trẫm được hưởng hào quang của nàng rồi?"
Trong lều không có người khác, Tô Lam Quỳnh vén tay áo, tự mình lấy châm thử
độc rồi chia thức ăn vào chén, sau đó lau sạch đũa cho Hoàng đế, nghe
vậy, nàng đáp: "Nào có, thiếp thân đây là lúc nào cũng nhớ tới Thánh
thượng, cho nên nếu Thánh thượng bị đói, thiếp thân sẽ đau lòng, ngài
xem như nể mặc thiếp thân, ăn một đũa đi nha, nếu không thiếp thân quay
về sẽ mất mặt lắm."
Tô Lam Quỳnh pha trà cho hắn, đáp: "Ban nãy trước khi tới đây Kính Hoa đã
nói với thiếp, Thánh thượng có ngự trù đi theo, sẽ không để đồ ăn trong
phòng bếp nhỏ của thiếp thân vào mắt đâu, thiếp thân rất tức giận, cho
nên đã khẳng định với muội ấy Thánh thượng nhất định sẽ ăn đồ ăn của
thiếp thân nấu, cho nên, Thánh thượng, xem như là thiếp thân nhờ vả ngài nhé?"
Trong giọng nói của nàng là dịu dàng pha lẫn chút thiệt
tình khẩn cầu, dù ranh ma nhưng không làm người khác chán ghét. Nàng
biết hắn đang tức giận nhưng không nhắc gì đến chuyện đó hết, ngược lại
còn suy nghĩ cho bản thân hắn, tìm cách làm hắn vui. Phần tâm tư tinh tế này, so với những nữ nhân suốt ngày bị ghen tị che mờ mắt, chỉ biết suy nghĩ cách hại người, không thì hao hết tâm tư để quyến rũ hắn tranh
sủng thì hơn không biết bao nhiêu lần. Hoàng đế nhìn Tô Lam Quỳnh dịu
dàng ân cần trước mắt, tâm trạng cuối cùng cũng được an ủi, cầm đũa gắp
thức ăn cho vào miệng.
Tô Lam Quỳnh nhẹ nhàng thở ra, lập tức cầm đũa gắp thêm thức ăn cho hắn, đợi đến khi hắn ăn no rồi thì hầu hạ hắn
súc miệng, sau đó dâng trà cho hắn.
Hoàng đế uống một ngụm trà
ấm, nhìn nàng bận tới bận lui, nỗi áy náy buổi chiều cộng với sự hài
lòng và thương tiếc nhàn nhạt trong lòng dâng lên, hóa thành một câu
nói: