Sáng sớm mùng một Tết, Tô Lam Quỳnh dậy từ sớm, mặc quần áo chỉnh tề.
Hôm nay nàng chọn một bộ váy màu đỏ nhạt thêu bướm và hoa tươi, tuy
không sang trọng bằng hôm qua nhưng cũng mang không khí vui mừng, Thủy
Nguyệt búi tóc gọn gàng cho nàng, cài trâm hồng Ngọc, cả người toát lên
vẻ vui tươi.
Bình thường Tô Lam Quỳnh cũng không ăn mặc diễm lệ
như vậy nhưng vì hôm nay là mùng một Tết nên nàng cũng không thể qua
loa. Gọi Như Mộc bưng lên một ít đồ ăn nhẹ, Tô Lam Quỳnh ăn xong thì đi
đến cung Thượng Dương thỉnh an Hoàng hậu.
Theo quy củ của Tuyên
Ninh, mùng một Tết thì các phi tần từ lục giai trở lên phải đi đến Thọ
Khang cung để chúc tết Thái hoàng Thái hậu, nhưng hiện tại Hoàng hậu là
người đứng đầu lục cung, cho nên phi tần của Hoàng đế đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu trước, sau đó mới được Hoàng hậu dẫn đến cung Thọ Khang.
Mùng một là ngày đầu năm, kiêng kỵ cãi vã, cho nên cho dù những người nhìn
không vừa mắt nhau hội ngộ cũng bày ra khuôn mặt tươi cười, tỷ muội hòa
thuận một hồi, lại đi đến Thọ Khang cung gặp mặt Thái hoàng Thái hậu và
Thái hậu một phen, nói chút lời may mắn.
Hoàng đế và Trưởng công chúa đã ở đó từ sớm, một người thản nhiên trầm tĩnh, một người đoan
trang dịu dàng, không biết đang nói gì mà chọc cho Thái hoàng Thái hậu
cười rộ lên, ngay cả Thái hậu cũng mỉm cười.
Hoàng hậu dẫn đầu
quỳ xuống thỉnh an, rất nhanh đã được nâng dậy, lại ban ngồi, Hoàng thất ít khi tụ hội như hôm nay, nhìn qua cũng rất là đông đúc.
Thái
hoàng Thái hậu nói chuyện với Hoàng hậu và vài phi tần, lại hỏi han cái
thai của Tường tần, bây giờ nàng đang mang thai đứa con đầu tiên của
Hoàng đế, Thái hoàng Thái hậu vô cùng xem trọng, hầu như cứ cách một
ngày sẽ phái thái y đến bắt mạch, cho dù không phái cũng sẽ cho người đi xem.
Nói chuyện một hồi, bà nhìn cả phòng đầy mỹ nhân, bà hơi nghiêm mặt, nói:
"Vốn tuyển các ngươi vào đây là để hầu hạ Thánh thượng, khai chi tán diệp
cho Hoàng thất, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, biết cái gì nên làm cái
gì không nên làm, năm mới đã đến, chuyện cũ coi như bỏ qua, các ngươi
mong muốn quốc thái dân an thì trong cung cũng phải yên ổn, có như vậy
Hoàng đế mới an tâm xử lý chính sự, biết chưa?"
Mọi người đồng loạt hành lễ thưa vâng.
Thái hoàng Thái hậu gõ bọn họ xong, lại ban thưởng, đây là truyền thống mỗi
năm, không chỉ vậy mà Thái hậu cũng ban thưởng, về phần Trưởng công
chúa, nàng chỉ cười ngâm ngâm nhìn những người này. Muôn hồng nghìn tía, liệu có ai biết được dưới gương mặt tươi cười như hoa này ẩn chứa những gì?
Thái hoàng Thái hậu nói chuyện một hồi lại mệt mỏi, Hoàng
đế bèn ra lệnh cho các phi tần trở về cung mình, chỉ có Hoàng hậu là
được ở lại cùng Hoàng thất ăn bữa cơm đầu năm, đối với điều này, trong
lòng các phi tần oán hận, nhưng cũng không thể làm gì. Ai bảo người ta
là Hoàng hậu, chính thê của Hoàng đế chứ?
Tô Lam Quỳnh quay về
cung Nghênh Xuân, Thủy Nguyệt mở cái tráp mà Thái hoàng Thái hậu ban
thưởng ra, bên trong có mười đĩnh vàng, một đôi vòng vàng, một đôi trâm
vàng, lại thêm một cặp hoa tai như ý, tráp của Thái hậu đơn giản hơn,
một cái vòng cổ như ý khảm trân châu, ngọc bội hoàng điền khắc thụy thú
tượng trưng cho điềm lành, một cái hà bao đỏ thẫm thêu hoa văn như ý cát tường đựng một đôi nhẫn vàng, đều là vật tinh xảo xinh đẹp. Tô Lam
Quỳnh lấy vòng vàng ra đeo lên tay, lại cầm ngọc bội hoàng điền đưa cho
Kính Hoa đeo lên thắt lưng giúp nàng, còn lại thì để Thủy Nguyệt cất vào trong kho.
Những món quà này so với lúc nàng ở nhà thì rất
nhiều cũng rất quý giá, nhưng... Tô Lam Quỳnh thở dài, đến cùng vẫn là
không giống được. Vàng bạc châu báu lạnh như băng, sao có thể so sánh
với người nhà cười nói sống động, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nói
với nhau những lời tốt lành, rốt cục hôm nay, chỉ có một mình nàng với
cung điện rộng lớn trống rỗng này.
"Chủ tử đeo thứ này lên, thật sự rất xinh đẹp."
Hầu hạ Tô Lam Quỳnh hơn bốn tháng, Như Mộc cũng coi như hiểu rõ nàng một
hai phần, lúc này nhìn sắc mặt chủ tử của mình, dù nhàn nhạt không rõ
vui giận nhưng Như Mộc có thể cảm nhận được nàng đang không được vui vẻ, vì vậy bèn cười khen một câu, muốn làm Tô Lam Quỳnh vui hơn.
Tô Lam Quỳnh nở nụ cười: "A, chỉ giỏi nịnh nọt, có phải muốn được chủ tử của em thưởng quà Tết lắm rồi không?"
Như Mộc ngượng ngùng cười: "Chủ tử nói vậy, em không lấy, ngược lại cô phụ ý tốt của người rồi!"
Vẻ mặt dày của Như Mộc làm mọi người không nhịn được, cười ha ha.
Tô Lam Quỳnh cũng cười, nàng gọi hết nha hoàn thái giám trong cung Nghênh Xuân tới, sau đó nói:
"Hôm nay năm mới, mọi người chung vui với ta, cũng đừng câu nệ, mọi người là người thân cận với ta nhất, trong cung này cũng là chỗ để ta dựa vào.
Những thứ này là tâm ý của ta, cầu mong mọi người năm mới an lành."
Nói xong, liếc nhìn Kính Hoa một cái, nàng lập tức mang đồ ra thưởng cho mọi người.
Tất cả mọi người đều biết Tô Lam Quỳnh không thích nói nhiều, mặc dù nàng
chỉ nói một câu nhưng ngữ điệu chân thành, lời nói cũng không có hư tình giả ý, khiến mọi người nghe xong cũng cảm nhận được niềm vui, đều quỳ
xuống dập đầu tạ ơn, lại chúc những câu an lành.
Tô Lam Quỳnh để mọi người đứng dậy tự mình đi chơi, còn nàng đi vào phòng trong, hai
cung nữ Kính Hoa Thủy Nguyệt hiểu ý, cũng đi theo vào.
Như Mộc
và Xuân Phong ở ngoài canh cửa, họ cũng biết Kính Hoa Thủy Nguyệt lớn
lên cùng chủ tử, tình cảm sâu đậm khiến họ không thể so sánh, lúc này
tâm trạng chủ tử không tốt, có lẽ do nhớ nhà, nên muốn tâm sự riêng với
cung nữ thiếp thân của mình cũng không phải chuyện lạ gì.
Tô Lam Quỳnh hỏi: "Ca ca có gửi thư vào không?"
Thủy Nguyệt lấy từ trong ngực áo ra một lá thư, đưa cho Tô Lam Quỳnh.
Xét về quan hệ trong nhà, Tô Lam Quỳnh và Tô Tri Viễn rất thân thiết, hai
người là anh em cùng mẹ, lại lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm khó có
thể nói hết, so với phụ thân nghiêm khắc và mẫu thân bận rộn, ca ca Tô
Trị Viễn hầu như đã làm tròn hai vai trò phụ mẫu thay cho họ với nàng.
Tô Lam Quỳnh mỉm cười, ưu sầu trên mặt phai nhạt một chút, mở lá thư ra đọc.
Trong thư, Tô Tri Viễn hỏi han sức khỏe của nàng, cũng có chúc tết, bảo rằng
đã mua quà tết cho nàng, gửi ở chỗ mẫu thân, chờ mùng ba tiến cung sẽ để người mang vào.
Tuyên Ninh quốc cũng không có quy củ vào cung
là sẽ không được gặp người nhà như những triều đại trước, mà mỗi mùng ba đầu năm cửa cung sẽ mở ra để mệnh phụ vào cung bái kiến Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu và Hoàng hậu, sau khi bái kiến xong nếu có con gái là phi tần thì có thể đi thăm con gái của mình. Nhắc tới mùng ba, Tô Lam Quỳnh cũng có chút mong đợi.
Mùng ba cũng là ngày duy nhất mà ngoại nam như phụ huynh của phi tần có thể đi thăm con cái của mình.
Nàng suy nghĩ, gọi người dặn dò thực đơn đồ ăn cho mùng ba thật tốt, lại
chuẩn bị lễ vật cho cả nhà, bận rộn cả buổi trưa, đến chiều, Hoàng hậu
phái người mời Tô Lam Quỳnh qua xem diễn.
Thú vui tiêu khiển
trong cung cũng không có nhiều, để tránh buồn tẻ, trong cung hay mời
gánh hát đến góp vui, Thái hoàng Thái hậu mặc dù yêu thích yên tĩnh,
nhưng đôi khi cũng nổi hứng nghe diễn, có lẽ chiều hôm nay cũng như thế.
Tô Lam Quỳnh đổi quần áo xong liền đi đến Thính Âm Các, nơi đây là nơi gánh hát biểu diễn, lúc nàng đến thì mọi người cũng đã đến đông
đủ, riêng Tường Tần do mang thai dễ mệt nên đã ngủ, Hoàng hậu cũng không gọi nàng ấy dậy.
"Di phi tới."
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng.
Tô Lam Quỳnh hành lễ với Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, Hoàng hậu, sau
đó ngồi xuống chỗ của mình, cũng tập trung nghe diễn. Mặc dù nàng không
ưa thích loại biểu diễn này, nhưng thỉnh thoảng nghe cũng xem như đổi
mới.
Gần chiều, mọi người vui vẻ ra về, cơm chiều đương nhiên là ăn một mình.
Nhìn một bàn gà vịt thịt cá, thức ăn mỹ vị phong phú, Tô Lam Quỳnh gọi các
cung nữ đến phân một ít cho bọn họ cùng ăn, xem như lấy lộc. Đồ ăn của
Ngự Thiện Phòng không phải là thứ mà các cung nhân có thể hưởng dụng,
mọi người vui mừng, rối rít tạ ơn sau đó mang đồ ăn ra ngoài ăn.
Sắc trời dần tối, Trưởng công chúa đột nhiên phái cung nữ qua, mời Tô Lam
Quỳnh qua đó, hai người chơi đùa một hồi, lại nói ít chuyện lí thú trong kinh thành, Tô Lam Quỳnh cũng không quên trêu ghẹo Trưởng công chúa vài câu, còn gọi nàng ấy là chị dâu, khiến Trưởng công chúa xấu hổ đỏ mặt,
chỉ kém ném Tô Lam Quỳnh ra khỏi cung của mình.
Hai người chơi đùa tới gần khuya Tô Lam Quỳnh mới về cung Nghênh Xuân.
Ngày mùng một cứ trôi qua như thế.
Mùng hai cũng không cần đi chúc tết, phi tần như nàng cũng tự do, ở trong cung của mình chơi ít trò chơi nhỏ.
Mùng ba là ngày Tô Lam Quỳnh mong đợi nhất, từ tối qua nàng đã chờ mong đến
không ngủ được, trời tờ mờ sáng đã thức, gọi đám cung nữ giật mình một
phen, lập tức mang nước ấm lên hầu hạ Tô Lam Quỳnh rửa mặt chải đầu, sau đó mặc cung trang vào.
Hôm nay là ngày thần tử vào cung chúc
tết, cho nên phải mặc cung trang chính quy, nếu có thể Tô Lam Quỳnh vẫn
muốn mặc đồ ở nhà hơn, nhưng quy củ không thể bỏ.
Giờ Thìn (7-9h sáng), cửa cung mở rộng, gia quyến đại thần nối đuôi nhau vào cung chúc tết.
Tô Lam Quỳnh cũng có chút gấp gáp, đứng ở cửa cung mong ngóng ra xa. Kính Hoa khuyên nhủ:
"Chủ tử đừng gấp, lão gia dù sao cũng là quan nhất phẩm, nhất định sẽ nhanh gặp được thôi."
Việc bái kiến này cũng theo cấp bậc từ nhất phẩm bắt đầu, Thái phó là quan
chính nhất phẩm, xếp hạng coi như đứng đầu, tin chắc cũng nhanh.
Quả nhiên, tiểu thái giám dẫn đường đã đến cửa cung, thấy Tô Lam Quỳnh, hắn lập tức kinh ngạc, vội hành lễ: "Nô tài bái kiến Di phi nương nương."
Tô Lam Quỳnh gật đầu: "Công công mau đứng lên đi."
Thái giám thấy nàng đứng ở cửa cung, cũng biết nàng nóng vội, cười nói: "Bẩm Di phi nương nương, nô tài phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương tới đây báo một tiếng, Tô Thái phó, Tô phu nhân và Tô Tham tri sáng nay đã
trình bái thiếp lên cho Hoàng hậu muốn bái kiến ngài, Hoàng hậu nương
nương đã đồng ý, nên sai nô tài tới đây báo cho người biết để chuẩn bị,
một lát nữa sau khi thỉnh an Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu xong người
nhà Tô gia sẽ đến đây."
Tô Lam Quỳnh không kìm được vui vẻ, đáp: "Đa tạ công công."
Kính Hoa bèn dúi vào tay hắn một túi bạc.
Tên công công cầm túi bạc nặng trịch, hớn hở nói vài câu tốt lành rồi rời đi.
Mỗi lần Tô Thái phó vào cung sẽ đi gặp Thái hoàng Thái hậu, bây giờ thì lại có thêm Tô Lam Quỳnh, Tô Thái phó nói chuyện với Thái hoàng thái hậu
tầm hai khắc (~30 phút) thì mới dẫn người nhà đến cung Nghênh Xuân.
Từ xa, Tô Lam Quỳnh đã thấy bóng dáng phụ mẫu và ca ca, bốn mắt nhìn nhau, khó tránh khỏi kích động, mặc dù bình thường vẫn thư từ qua lại nhưng
sao có thể so với việc được nhìn thấy tận mắt và trò chuyện trực tiếp.
Cảm xúc của hai bên vô cùng phức tạp, Tô Thái phó hít một hơi, dẫn người nhà quỳ xuống thỉnh an.
"Vi thần/thần phụ bái kiến Di phi nương nương."
Ngay từ lúc họ cúi người thì Tô Lam Quỳnh đã vội vã ngăn lại, nhưng bất luận thế nào cả nhà Tô Thái phó cũng kiên quyết hoàn thành lễ này. Hôm nay
trong cung kẻ đến người đi, tai mắt cũng nhiều, nếu như không làm đúng
theo quy củ, bị người ta bắt được nhược điểm, vậy thì có hại cho cả Tô
gia lẫn Tô Lam Quỳnh.
Một lễ kết thúc, đôi mắt của Tô Lam Quỳnh
đã ửng đỏ, dẫn người nhà vào bên trong cung, lại để những người không
liên quan ra ngoài, chỉ chừa lại Kính Hoa và Thủy Nguyệt.
Không có người ngoài, mọi người nhìn nhau, muốn cười, rồi lại không nhịn được đỏ mắt.
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, mọi người vất vả vì con rồi..."
Tô phu nhân ôm Tô Lam Quỳnh vào lòng: "Phương Vũ số khổ của mẹ..."
Tô Thái phó thở dài: "Thời gian quý trọng, đừng dùng để khóc."
Tô phu nhân và Tô Lam Quỳnh nghe xong, vội lấy khăn tay lau mắt.
Tô Tri Viễn nói: "Muội muội, lần này chúng ta đến muốn xem muội sống có
tốt không, có gì cần thì phải báo với ca ca, không cho giấu."
Tô
Lam Quỳnh nhìn anh trai của mình, nín khóc mỉm cười, trong giọng nói lộ
ra chút ngây thơ đáng yêu: "Không có, muội dẫn cả nhà đi xem nơi ở của
muội nhé."
Sau đó, nàng dẫn người nhà đi một vòng xung quanh cung Nghênh Xuân, thấy hoàn cảnh nơi này tốt, đồ dùng và vật dụng cũng xem
như hàng nhất đẳng, mọi người mới thở nhẹ một hơi.
Trên phương diện vật chất cũng coi như đầy đủ.
Còn về tinh thần thì...
Bọn họ không dám hi vọng Hoàng đế sẽ yêu thương Tô Lam Quỳnh, chỉ cần có
thể che chở một hai thì quá tốt rồi. Nhưng Hoàng đế dẫu sao cũng là vua
của một nước, sự vụ bận rộn, sao có thể lúc nào cũng đặt sự chú ý lên
một Di phi nhỏ bé, mà trong hậu cung vàng son rực rỡ này, từ Hoàng hậu
đến các phi tần khác đều không phải đèn cạn dầu.
Người Tô gia ăn ý không nhắc với nhau về chuyện này, tránh làm Tô Lam Quỳnh sầu lo và
áp lực, tận lực nói chút chuyện cười làm nàng vui vẻ. Mặc dù bây giờ Tô
Lam Quỳnh đã xuất giá, nhưng Tô Thái phó, Tô phu nhân và Tô Tri Viễn vẫn lấy bao lì xì ra cho nàng, tổ phụ dù không tiến cung cũng gửi lì xì
tới, khiến Tô Lam Quỳnh cố gắng lắm mới không rơi nước mắt.
Nàng hỏi thăm sức khỏe tổ phụ, trong nhà vẫn luôn nói rất tốt khiến Tô Lam
Quỳnh an tâm. Đến trưa, nàng giữ người nhà lại ăn cơm, gọi hơn hai mươi
món, cả nhà ăn một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, giống như trở lại những
ngày trước đây, cũng bù đắp phần nào tiếc nuối của Tô Lam Quỳnh vào hôm
mùng một.
Có lẽ vì đây là bữa cơm đầu tiên Tô Lam Quỳnh ăn với
người nhà trong cung cấm, hoặc có lẽ vì bọn họ đều luyến tiếc khoảng
thời gian sum vầy hạnh phúc này, mà mọi người ăn rất chậm, tận một canh
giờ mới ăn xong, trong lúc ăn cơm Tô Tri Viễn cũng nói không ít chuyện
thú vị, chọc mẫu thân và muội muội cười không ngừng.
Nhìn Tô Tri Viễn cười đùa, Tô phu nhân nhớ tới một chuyện, bèn bảo muốn tản bộ tiêu thực, để Tô Lam Quỳnh đỡ mình rời đi.
Tô Thái phó và Tô Tri Viễn biết mẹ con hai người có lời muốn nói, nên ngồi lại trong phòng uống trà.
Tô Lam Quỳnh đỡ Tô phu nhân đi dạo trong sân, bà nắm tay nàng, nói:
"Phương Vũ à, sắp tới là tuyển tú rồi, con có cần chúng ta xếp người vào cung cho con không?"
Tang kỳ của Hoàng đế đã hết, nếu không có
gì bất ngờ xảy ra, tháng ba năm nay sẽ tuyển tú. Tô phu nhân sợ Tô Lam
Quỳnh không có người giúp đỡ sẽ chịu ấm ức.
Tô Lam Quỳnh lắc đầu cười: "Mẫu thân không cần làm vậy, Thái hậu kiêng kỵ hậu cung kéo bè
kết phái, với địa vị của nữ nhi, cũng không cần thiết."
Tô phu nhân gật đầu. Chợt nhớ ra điều gì, bà nhíu mày, có hơi suy tư, do dự một hồi, vẫn hỏi ra miệng:
"Con cũng biết ca ca con sắp đại hôn rồi, viện tử trong nhà mẫu thân đã
chuẩn bị đầy đủ, nhưng dù sao đối tượng cũng là Trưởng công chúa, mẫu
thân thật sự lo lắng có chỗ nào không vừa ý nàng... Con ở trong cung có
điều thuận tiện, có thể thay mẫu thân hỏi thăm sở thích của Trưởng công
chúa, xem nàng ấy thích cái gì ghét cái gì, để cho trong lòng mẫu thân
còn có cái để cân nhắc."
Tô Lam Quỳnh sửng sốt, sau đó mỉm cười:
"Mẫu thân không cần phải khẩn trương, tính tình Trưởng công chúa rất
tốt, không phải loại người kiêu căng ương ngạnh, mẫu thân cứ đối xử như
bình thường với tỷ ấy là được. Về phần sở thích, Trưởng công chúa thích
hoa Vân Anh, viện tử chỉ cần trang trí hoa cỏ tươi sáng thoải mái là
được."
Tô phu nhân gật đầu, trong lòng suy nghĩ sắp xếp hợp lý.
Hai người đi một vòng quanh sân rồi quay về, sau đó nói chuyện với nhau thêm một lát rồi rời đi.
Tô Lam Quỳnh tiễn người nhà tới cửa cung Nghênh Xuân, tuy trong lòng không bỏ được, nhưng cũng không có đau khổ và sầu bi.